Bản Năng Si Mê

Chương 58: Mệnh đề phủ định




Mệnh đề phủ định
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Trì Mục không muốn miêu tả chi tiết những việc trải qua hồi đó, không phải không muốn nói mà là hắn thấy đó chỉ là mấy chuyện tầm thường không đáng kể mà thôi.
Càng không cần nói về những chuyện bất hòa trong làm ăn và chuyện ba hắn đã làm gì.
Trì Mục không phải là kẻ thấp kém, dù cho đáp lễ lại những kẻ đó cũng sẽ không làm ra thủ đoạn tương tự, chỉ bắt chúng phải trả giá theo pháp luật.
Lạc Ngu cau mày: "May mà không sao, những kẻ đó đúng thật là... Chậc. Thảo nào vụ Thôi hàm cậu phản ứng nhanh thế, thì ra là đã có kinh nghiệm xương máu."
Lạc Ngu cảm thấy chuyện mà Trì Mục gặp phải nghiêm trọng hơn chuyện của cậu rất nhiều, ít ra cậu chỉ bị Thôi Hàm phóng tin tức tố cám dỗ thôi chứ Trì Mục bị tiêm thuốc kích thích vào, không cẩn thận là toang ngay.
Trì Mục: "Để tránh thêm chuyện, tôi đã xóa hết những bài đăng kia rồi. Sao cậu vẫn biết được thế?"
Lạc Ngu: "Nhỏ Dư Hiểu Song coi như là một nửa hacker đi, hồi trước nó thích lượn lờ lung tung khắp nơi, từng vào diễn đàn của trường các cậu cho nên có chút ấn tượng."
Trì Mục híp mắt: "Cho nên người xóa bài đăng trong diễn đàn khi đó là em ấy à?"
Trì Mục vẫn nhớ mình đã đọ sức với một người lạ, tên đó muốn xóa bài ship cp của hắn và Lạc Ngu. Trì Mục muốn để lại nên còn ghim bài đăng lên trang chính của diễn đàn, hai bên giằng co hồi lâu thì bên kia đột nhiên bỏ cuộc.
Lạc Ngu: "Người muốn để lại bài đăng đó là cậu đúng không? Lúc đó tôi đứng xem bên cạnh luôn, con bé nói với tôi là không xóa được, có người đang cố ý giữ lại. Tôi nghĩ có lẽ là phía bên cậu không muốn xóa nên bảo con bé dừng tay."
Còn tại sao không xóa thì... Lạc Ngu khẽ ho một tiếng, hai người ăn ý tự hiểu ngầm trong lòng.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng mập mờ, hơi lạnh lưu chuyển trong căn phòng nhỏ xua tan mùa hè khô nóng nhưng lại không thể xua tan cơn nóng trong lòng người.
Lạc Ngu cắn ống hút uống một ngụm nước soda mát lạnh, vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
Tối nay bầu trời rất trong, không có gợn mây nào nhưng cũng không có bao nhiêu sao.
Vầng trăng an tĩnh treo trên bầu trời, nhìn lên có ánh vàng ấm áp.
Lạc Ngu nhìn vầng trăng kia, thỉnh thoảng liếc về phía Trì Mục thì chạm phải tầm mắt của hắn.
Cái nhìn của Trì Mục ôn hòa mà không kém phần nóng bỏng, một khi đã chú ý đến thì không thể nào xem nhẹ được.
Cậu nghiêng đầu qua, đối diện ánh mắt của Trì Mục, mượn ánh trăng quan sát ngũ quan của Trì Mục.
Trì Mục rất khôi ngô tuấn tú, không phải kiểu sắc bén công kích lộ liễu mà là kiểu công tử như ngọc, lạnh lùng hờ hững.
Lạc Ngu càng nhìn càng ghé lại gần, Trì Mục cũng hơi nghiêng về phía trước, như thể chỉ một giây sau là môi chạm môi.
Tiếng dép lê loẹt quẹt khiến Lạc Ngu chú ý, cậu lập tức ngồi thẳng người lại, quay đầu nhìn thẳng ra cửa sổ kính.
Dư Hiểu Song xỏ dép lê mở cửa kính ra, thò đầu vào.
"Anh ơi, có câu này em không biết làm, anh giải thích cho em với."
Lạc Ngu nắm chặt tay tự nhủ phải nhẫn nại: "Em không thể làm xong hết rồi hẵng hỏi anh những câu còn lại à?"
Dư Hiểu Song nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: "Ấu kề."
Cô rụt đầu lại, đóng cửa kính rồi lê dép đi mất.
Lạc Ngu hít sâu một hơi, rất muốn khóa luôn cái bóng đèn kia trong phòng.
Cánh tay đặt trên bàn đột nhiên bị chạm vào, Lạc Ngu nghiêng đầu, đón nhận nụ hôn mềm mại lành lạnh.
Sự khó chịu do bị cắt ngang của Lạc Ngu bỗng chốc tan biến, lúc Trì Mục muốn lui lại thì cậu vươn tay nắm lấy cổ áo hắn.
Lạc Ngu nhướn mày: "Trì thiếu gia, thế này không được đâu, hôn xong bỏ chạy à?"
Trì Mục khàn giọng: "Vậy hôn thêm lần nữa được không?"
Lạc Ngu vừa thấy sốt ruột vừa thấy mơ hồ, rõ là hai bên còn chưa tỏ tình chính thức đâu mà đã như sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Cơ mà hỏi Lạc Ngu bây giờ và chính thức quen nhau có gì khác biệt thì cậu cũng không nói rõ được.
Ánh trăng như một lớp sa mờ phủ lên ban công, khiến mọi thứ như ẩn như hiện.
Những cây trầu bà đang khẽ múa trong gió mát, cành lá đan xen vào nhau như thẹn thùng che đi hai má đỏ bừng.
Tiếng nước nhỏ nhẹ như được phóng đại trong màn đêm tĩnh mịch, làm rối loạn mạch suy nghĩ của người ta.
So với cái lần đụng chạm dưới hoàng hồn và bồn tắm chật hẹp thì lần này ngọt ngào hơn, nhẹ nhàng hơn, tựa như hai cốc soda đào đang đặt trên bàn vậy, sủi lên bong bóng nhỏ giữa vị ngọt vây quanh.
Hơi thở phả vào má, làm cho tim người ta ngứa ngáy vô cớ.
Lạc Ngu dùng mu bàn tay lau đi vệt nước trên môi, hơi thở gấp. Một lúc sau, cậu vẫn có chút không cam lòng: "Sao lần nào tôi cũng thua thế?"
Trì Mục cười: "Lúc học bơi tôi có tập thở rồi."
So với Lạc Ngu, trông Trì Mục có vẻ ung dung hơn nhiều, chỉ là đôi môi nhạt màu thường ngày giờ trở nên đỏ lựng, trên đó còn có dấu răng nhàn nhạt mà Lạc Ngu lưu lại.
Lạc Ngu nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trì Mục thì giơ tay vò rối tung mái tóc hắn, hơi thở vững vàng của Trì Mục tức tốc bớt đi vài phần. Lạc Ngu lập tức cười hớn hở khi bày trò thành công.
Ngoài cửa chính có tiếng gõ, Lạc Ngu đứng dậy khỏi ghế.
"Cậu sửa quần áo chỉnh tề trước đi, tôi đi xem là ai, chắc là mẹ tôi đi làm về."
Kẻ đầu sỏ làm hại Trì Mục đầu tóc lộn xộn quần áo xộc xệch ném lại lời này rồi đi thẳng ra cửa.
Quả nhiên là Kiều Uyển Dung về, lúc trông thấy Trì Mục bà còn ngạc nhiên.
"Tiểu Trì cũng đến à, ăn chưa cháu?"
Trì Mục: "Chào cô ạ, cháu ăn rồi."
Lạc Ngu: "Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi, nãy con đi ăn cùng cậu ấy mà."
Kiều Uyển Dung: "Ờ nhỉ, xem trí nhớ của mẹ này, quên mất lúc hai đứa ăn con còn gửi ảnh cho mẹ đây, tăng ca đến hồ đồ rồi."
Lạc Ngu đỡ lấy túi trên tay bà để xuống sofa, hỏi lại: "Mẹ ăn tối chưa?"
Kiều Uyển Dung: "Mẹ ăn rồi, chỉ lo các con chưa ăn, Tiểu Song đâu?"
Lạc Ngu: "Con bé đang làm bài tập trong phòng con đấy."
Kiều Uyển Dung ngạc nhiên: "Được đấy con trai, sau này nhớ phải thường xuyên đốc thúc như này nhé, mẹ đi dọn dẹp phòng cho khách một lát, để Tiểu Song ngủ ở đó."
Bà đi được hai bước thì sực nhớ ra gì đó, dặn thêm: "À này Tiểu Trì, giờ cũng muộn rồi, hay là cháu ở lại một đêm nhé, ngủ chung phòng với Lạc Ngu là được."
Lạc Ngu nghĩ mẹ cậu thật gấp gáp tạo cơ hội cho cậu quá mà, cũng không sợ cậu bị Trì Mục sàm sỡ.
Trì Mục nghe vậy mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Tiếc quá cô ạ, tối nay cháu còn phải về nhà xử lý một số việc."
Trì Mục nhớ lại tin tức vừa mới đọc được, môi hơi mím lại.
Kiều Uyển Dung: "À không sao đâu, cháu bận thì cứ làm cho xong trước đã, hôm nào rảnh cứ tới chơi nhé."
Lạc Ngu: "Cậu về giờ luôn à?"
Trì Mục gật đầu: "Ừ."
Lạc Ngu: "Vậy tôi tiễn cậu."
Lạc Ngu đi đến cửa xỏ giày, mở cửa, đợi Trì Mục đi ra thì cùng nhau đi xuống cầu thang.
Ra khỏi nhà rồi Lạc Ngu mới hỏi: "Cậu phải về chỗ bố mẹ cậu hay là việc khác thế?"
Trì Mục: "Trong hạng mục đầu tư có chút chuyện, có thể phải quay về chuẩn bị một số tài liệu cho cuộc họp video, rất gấp nên không thể không về."
Về mặt này thì Lạc Ngu không góp ý được gì, cậu mím môi rồi chỉ có thể dặn dò: "Thế cậu đừng thức khuya quá đấy."
Trì Mục khẽ đáp: "Biết rồi."
Đi ra khỏi chung cư rồi rẽ một cái là ra đến đường lớn khá đông người qua lại, rất dễ bắt xe.
Khi Trì Mục mở cửa taxi, Lạc Ngu vẫy tay với hắn.
Trì Mục: "Đi về cẩn thận."
Lạc Ngu bĩu môi: "Tôi có phải con nít ba tuổi đâu."
Trì Mục không đóng cửa xe, vẫn nhìn cậu.
Lạc Ngu: "Biết rồi biết rồi, nhất định sẽ nhìn đường."
Lúc này Trì Mục mới đóng cửa xe lại nhưng vẫn nhìn cậu qua cửa sổ xe.
Trước khi xe chạy, Lạc Ngu chợt nhớ ra một việc.
Cậu hét to: "Con mèo kia không chỉ có một cái nút đó thôi đâu, cậu về nhà nhớ tìm lại cho kĩ đấy!"
Đáp lại cậu là khói xe mờ trắng.
Điện thoại trong túi sáng lên.
[Trì Mục]: Ừ.
Phía trên vẫn là tin nhắn do Trì Mục gửi khi đến tìm cậu.
Lạc Ngu lẩm bẩm: "Liên kiều nhỏ gì chứ, rõ ràng là rất lớn."
Lạc Ngu bật đèn pin, về nhà với tâm trạng là lạ.
Khi mở cửa nhà, Kiều nữ sĩ đang bê hai cốc soda chưa uống hết ở ban công đặt xuống bàn trà trong phòng khách.
Lạc Ngu: "Mẹ, còn chưa uống hết đâu, mẹ khoan hẵng đổ."
Kiều Uyển Dung: "Được, thế cốc nào là của con đấy? Cốc còn lại để mẹ đi rửa."
Lạc Ngu: "Cái bên trái là của con."
Kiều Uyển Dung không chắc chắn lắm: "Bên trái... Hình như là cốc này?"
Kiều Uyển Dung: "À không đúng, hình như lại là cốc này."
Kiều Uyển Dung tự làm mình bối rối, còn tự diễn lại xem hồi nãy mình dọn cốc thế nào, kết quả càng làm càng không nhớ.
Lạc Ngu: "Thôi chắc là cốc này đó."
Lạc Ngu nhìn hai cái cốc giống hệt nhau, cầm đại một cốc.
Có là cốc của Trì Mục thì cũng chẳng sao, nước miếng còn trao đổi rồi, chả lẽ còn sợ uống phải cốc hắn uống dở ư?
Nhưng khi ngậm ống hút thì Lạc Ngu biết ngay là mình cầm nhầm.
Bởi vì cậu có thói quen cắn ống hút, mà cái ống hút này vẫn nguyên vẹn chứng tỏ cái cốc này chắc chắn là của Trì Mục.
Khi Lạc Ngu đang chìm trong suy nghĩ, trong phòng lại vang lên giọng nói của Dư Hiểu Song: "Anh ơi! Cứu em với! Em thực sự không biết làm nữa!"
Lạc Ngu hồi thần bước vào trong phòng, bắt đầu kèm bài cho Dư Hiểu Song.
Trì Mục bên kia vội về nhà giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất. Sau khi kết thúc cuộc họp, hắn lập tức cầm lấy con mèo bạc đặt bên cạnh.
Lạc Ngu nói vẫn còn tính năng ẩn, là gì đây?
Trì Mục tỉ mỉ nhìn kỹ con mèo một lượt nữa cũng chỉ phát hiện chân có thể lắc lư, lưỡi mèo có thể co duỗi và cái nút nổi bật giữa bụng con mèo.
Nhưng Lạc Ngu đã nói có thì chắc chắn là có.
Trì Mục cẩn thận ấn ấn thân con mèo, thử đoán xem Lạc Ngu sẽ thiết kế nút ấn nhỏ tinh vi ra sao.
Lúc ấn tới mặt trong đuôi mèo thì Trì Mục chạm được một cái nút nhỏ.
Trì Mục bật cười: "Giấu kĩ như này à?"
Cái nút kia dường như là để đề phòng lỡ tay chạm vào nên thiết kế hơi khó ấn.
Khi Trì Mục ấn xuống, chân mèo đột nhiên mở ra một khe nhỏ, có một tờ giấy con con xuất hiện.
Trì Mục mở tờ giấy được cuộn tròn ra, nét chữ của Lạc Ngu tung bay trên đó.
Trì Mục: "Câu hỏi: Mệnh đề phủ định của Tôi yêu cậu, là gì?"
Trì Mục chạm vào nét chữ trên tờ giấy kia, gõ một tin nhắn gửi đi.
Khi Lạc Ngu đọc được tin nhắn thì cậu vẫn đang dạy Dư Hiểu Song giải đề.
Lúc Lạc Ngu làm món quà kia thì có xem được một tiết mục ngắn, khi ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại viết thêm tờ giấy nhét vào. Lúc làm xong lại sợ Trì Mục không tìm thấy nên nhắc hắn thêm một câu, chỉ muốn xem hắn sẽ trả lời thế nào.
Hoặc là nói, cậu chỉ muốn xem Trì Mục nói ra câu đó.
[Trì Mục]: Nếu có ai đó không yêu cậu, vậy thì người đó không phải tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.