Bản Năng Si Mê

Chương 6:




Bởi vì kỳ phát tình chưa ổn định, cho nên Lạc Ngu xin nghỉ nửa tháng.
Chủ nhiệm lớp quan tâm vết thương của cậu đồng thời cũng không quên dặn cậu nhớ làm bài tập lúc dưỡng thương.
【 Chủ nhiệm lớp 】: [ tài liệu: Các bài thơ dễ nhớ lúc bị ốm...... ]
【 Chủ nhiệm lớp 】: [ chia sẻ: đau đớn giúp trí nhớ tăng cao... ]
【 Chủ nhiệm lớp 】: [ chia sẻ: lúc bị ốm không thể không đọc các bài này... ]
【 Lạc Ngu 】:... Em cảm ơn ạ.
Lạc Ngu nằm trên giường, chán đến chết ấn vào link chia sẻ. Cậu thà đọc mấy thứ này cũng không muốn nhìn Trì Mục đang ngồi ở bên giường mình.
Hôm nay Trì Mục mặc áo sơmi trắng, cổ tay áo quy củ che khuất cổ tay.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên người hắn, làm cho hắn giống như được phủ một tầng sáng.
Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy năm tháng tĩnh lặng, trừ Lạc Ngu. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy không khí rất xấu hổ rất cứng nhắc, thậm chí cậu muốn tìm Đinh Duệ Tư nói nhảm để giảm bớt căng thẳng.
Vì sao sáng sớm Trì Mục đã xuất hiện ở trong nhà cậu, chuyện này phải quay lại nói từ đêm qua.
Ngày hôm qua Lạc Ngu về nhà nói cho mẹ già biết Trì Mục đồng ý giúp đỡ, mẹ cậu vui vẻ muôn phần, lấy số điện thoại của Trì Mục gọi điện thoại cảm ơn người ta cả mười phút, trong lúc đó thiếu chút nữa rơi lệ.
Vốn Lạc Ngu nói không nên quấy rầy người ta, nhưng không biết Kiều Uyển Dung thương lượng với Trì Mục ở đầu kia điện thoại thế nào, hắn quyết định xin nghỉ một tuần, tạm thời ở nhà cậu.
Lạc Ngu không có quyền lên tiếng, cứ như vậy chuyện được quyết định.
Vì thế sau khi rời giường, Lạc Ngu ra cửa thấy Trì Mục ngồi trên sofa, sau đó dưới sự sai bảo của mẹ, cậu mời người ta vào trong phòng, bắt đầu một ngày xấu hổ như thế.
Lạc Ngu chưa từng nghĩ tới mình có một ngày như vậy. So với chuyện nhờ Trì Mục giúp mình vượt qua kỳ phát tình, ngồi chung một phòng với hắn như vậy còn đau khổ hơn cả kỳ phát tình.
Mỗi một phút mỗi một giây đối với Lạc Ngu đều rất giày vò, thế cho nên game cậu cũng không muốn chơi, chỉ có thể xem đại mấy video hài hước.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là Đinh Duệ Tư nhắn tin. Lạc Ngu xem giờ, hiện tại đang là giờ lên lớp.
【 Nhị Ti 】: Anh Ngu, ông biết không, Trì Mục kia cũng xin nghỉ rồi!
Lạc Ngu nghĩ thầm con mẹ nó người ta an vị ở bên cạnh, mình không biết được chắc.
【 Lạc Ngu 】: Cho nên?
【 Nhị Ti 】: Không phải là hôm qua bị ông đánh thương đó chứ? Không hổ là anh Ngu nhà tôi, không dùng ngoại lực mà dùng nội lực cũng đánh thắng được!
【 Lạc Ngu 】: Người anh em, thải hồng thí(*) ít thôi.
(彩虹屁ngôn ngữ mạng, dịch thô là cái rắm cầu vồng, xuất phát từ câu fan khen idol có thả rắm thì cũng như cầu vồng)
【 Nhị Ti 】: Rồi ok!
【 Nhị Ti 】: Nhưng mà cậu ta không ở trường, đạo cụ hôm nay của tôi không dùng được!
【 Lạc Ngu 】: Đạo cụ gì???
【 Nhị Ti 】: Đồng hồ báo thức cũ
Lạc Ngu không nhịn được cười ra tiếng, nghĩ Đinh Duệ Tư mẹ nó là chúa hề tuyệt thế.
【 Lạc Ngu 】: Cất đi, tạm thời không dùng được, học hành cho đàng hoàng đi.
【 Nhị Ti 】: Ok, lúc nào ông đến trường thế, về nhà rồi à, vết thương chưa khỏi hẳn hay sao?
【 Lạc Ngu 】: Nói sau đi, tôi ở nhà chơi mấy ngày.
【 Nhị Ti 】: Ok, tan học tôi đến nhà chơi với ông.
【 Lạc Ngu 】: Mẹ tôi mới mua cho tôi hai mươi bộ bài thi, ông đến thì làm cùng tôi đi, là anh em thì cùng nhau làm bài.
【 Nhị Ti 】: 886(*)
(Đọc lái của từ bye bye nha)
Lạc Ngu tắt WeChat, bởi vì Đinh Duệ Tư tấu hài như vậy nên tâm tình cậu tốt hơn chút.
Cậu ngồi dậy, nhìn Trì Mục đang ngồi ở ghế bên giường.
Trì Mục vẫn đọc sách, ngay cả mắt cũng chưa liếc.
Đúng vậy, sách là hắn đem theo.
"Trì Mục, chơi game không?"
Lạc Ngu chưa từng tâm bình khí hòa ở chung với Trì Mục, mỗi lần không phải đánh nhau thì là đang đánh nhau, cậu nghĩ phải kiếm ít chuyện để làm mới được.
"Không chơi."
Trì Mục lễ phép giương mắt, lại nhanh chóng dời mắt về quyển sách.
Lạc Ngu biết mình hỏi thừa, mở game ra.
Hắn luôn nhàm chán lạnh nhạt vậy đấy, lộ ra vẻ cao ngạo làm người ta phát sợ.
Mà như vậy cũng tốt, cậu siêu yên tâm.
Lạc Ngu mở PUBG ra, vào đánh bốn, chơi ngoài trời.
Cậu rất thích súng ống, tinh thông đủ loại game bắn nhau, ước mơ của cậu là thi vào trường quân đội có một ngày chạm vào súng thật. Hiện tại ước mơ thất bại, tốt xấu còn game.
Lạc Ngu lòng thì đau khổ, động tác tay vẫn không chậm, cướp đoạt xong vị trí đánh, sau khi có đủ đồ, cậu bắt đầu nhặt vật phẩm.
Khu tín hiệu lần nữa nhấp nháy cái mới, Lạc Ngu lên cầu, chuẩn bị camping(*).
(Thuật ngữ chỉ người chơi ngồi một chỗ há miệng chờ sung)
Một team đến đây, Lạc Ngu khẽ động ngón tay, lúc kẻ địch thò đầu ra thì bắn vỡ đầu người ta trước, bên kia bắt đầu ném khói.
Lạc Ngu không chút hoang mang, đánh giá vị trí ném hai quả bom.
Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, dường như hơi thở cũng nóng rực.
Cậu nghĩ mình có phải lần đầu tiên camping đâu, không đến mức căng thẳng vậy chứ, sau đó bỗng nhiên ý thức được gì đó, thấp giọng chửi bậy.
Thân thể bắt đầu nổi lên sóng nhiệt, mùi liên kiều không hề che giấu trào ra khỏi tuyến thể, tràn ngập khắp phòng.
Lạc Ngu thở dốc, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Mẹ nó ông đây đang camping!
Lạc Ngu hận không thể bóp chết kỳ phát tình bỗng dưng đến, sao lại không chọn thời điểm đến thế cơ chứ.
Trì Mục khép sách lại, như là hơi khó thở, mím môi mở hai cúc áo trên của áo sơ mi.
Khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào gáy, Lạc Ngu vẫn muốn giãy giụa chút nữa.
"Để tôi đánh xong!"
Trì Mục cũng không thúc giục, đằng nào thì hắn cũng chờ được.
Ngón tay như có như không lướt qua gáy thiếu niên, mùi hương thơm ngọt tỏa ra từ nơi này, cuồn cuộn không ngừng bọc quanh người hắn, dụ dỗ thúc giục hắn thả pheromone ra.
Lạc Ngu cố gắng tập trung tinh thần, sóng nhiệt kia cũng lan tràn khắp người cậu, không cho cậu phản kháng.
Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Trì Mục nhíu mày, lực hấp dẫn của phù hợp trăm phần trăm thật sự vượt qua ngoài dự kiến của hắn.
Ví dụ như giờ phút này, hắn rất muốn kéo tay Lạc Ngu ra, ép cậu nhìn vào hai mắt của mình, hôn đôi môi đỏ mọng căng đầy của cậu.
Bản năng Alpha không ngừng giật giây, nói cho hắn biết đây là Omega chỉ thuộc về mình hắn. Hắn có thể không kiêng nể gì lưu lại dấu vết của mình, tuyên cáo chủ quyền cho tất cả mọi người.
Trì Mục vẫn đang không nhanh không chậm vuốt ve làn da ở gáy kia, kiên nhẫn chờ Lạc Ngu.
Cậu miễn cưỡng đánh chết hai người, bị đối phương vây đánh chết, cậu có hơi không kiên nhẫn vứt điện thoại đi, thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
Nếu không phát tình, một mình cậu đánh bốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Lúc Lạc Ngu vứt điện thoại đi, Trì Mục rốt cuộc phóng pheromone ra.
Giống như là thả một giọt nước vào chảo dầu, trong phút chốc xèo xèo lên, hai loại pheromone hòa vào nhau, dung hợp cùng nhau trong không khí.
Mùi bạc hà nháy mắt càn quét cảm quan của Lạc Ngu, cái gì mà PUBG cái gì mà camping đều bị cậu vứt ra sau gáy, cậu không kìm được đến gần Trì Mục.
"Trì Mục..."
Mắt Lạc Ngu ướt sũng, cậu siết chặt áo Trì Mục, theo bản năng gọi tên người trước mặt.
"Tôi đây."
Giọng Trì Mục khàn khàn, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Lạc Ngu, trấn an cậu.
Trừ cái liếc mắt vội vàng trong phòng học ngày hôm qua, Trì Mục chưa bao giờ thấy vẻ mềm mại ỷ lại của Lạc Ngu như bây giờ.
Dù ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Lạc Ngu trong lòng hắn vẫn thủy chung là thiếu niên cao ngạo bất tuân mạnh miệng không chịu thua kia.
Cho nên trong nháy mắt ánh mắt này làm cho Trì Mục rung động, pheromone thả ra tựa hồ còn mãnh liệt hơn.
Trì Mục kìm chế suy nghĩ muốn hôn Lạc Ngu, dù dáng vẻ cậu giờ phút này thoạt nhìn giống như là đang muốn hôn.
Hắn nhắm mắt lại, tận lực không để thị giác quấy nhiễu, kìm ném vuốt mặt Lạc Ngu.
Dù hắn không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng kiến thức môn Sinh của hắn không tệ lắm.
Khi Omega bị kết hợp nhiệt thì phải nỗ lực áp dụng phương thức ôm, hôn, vuốt ve an ủi Omega. Khi Omega không bài xích, cắn tuyến thể đối phương đánh dấu tạm thời.
Hắn theo khuôn phép cũ, ngay cả đụng chạm cũng galant.
Khi mất đi thị giác, giác quan khác tựa hồ sẽ mẫn cảm hơn gấp bội.
Lạc Ngu rất khó chịu, loại khó chịu này so với cảm giác kinh khủng bị hòa tan ngày hôm trước là một loại đau khổ khác.
Thái dương mướt mồ hôi mỏng, ngay cả hơi thở cũng bỏng rẫy.
Pheromone chỉ trấn an ở mặt ngoài, cậu theo bản năng bất mãn.
Thế mà người trước mặt lại quá đáng, một tay vỗ về hai má tay kia thì chạm vào tuyến thể, lại không chịu động thêm, trừ pheromone hào phóng, cái khác đều keo kiệt.
Mùi hoa trong không khí càng nồng, làm mùi bạc hà trong không khí cũng nóng lên.
"Lạc Ngu."
Trì Mục thấp giọng gọi tên cậu, trong giọng lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Trước khi Lạc Ngu kéo đứt cúc áo sơ mi, hắn nghiêng người cậu đi, Alpha dễ dàng cắn tuyến thể sau gáy của Omega, rót pheromone của mình vào.
Lạc Ngu được an ủi thoải mái nhắm mắt lại, pheromone phù hợp dần làm cơn xao động lắng lại, khiến tất cả lại bình tĩnh.
Trì Mục thâm trầm thở ra một hơi, lòng phức tạp xoa giữa hai mày, mặc kệ trái tim đập dồn dập và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, bình phục hô hấp.
Đấu lại bản năng làm cho hắn hơi mỏi mệt, hắn sờ dấu răng sau gáy Lạc Ngu, cầm điện thoại bắt đầu tìm thanh tâm chú.
Lạc Ngu ngủ ba tiếng mới dậy, tỉnh dậy thì hận không thể cho mình một cái tát, sau đó đi cung phụng Trì Mục.
Bên trái viết một chữ thanh tâm quả dục, bên phải viết vững như kiềng ba chân, cương trực, quân tử.
Lạc Ngu nước mắt lưng tròng: "Anh! Về sau cậu là anh ruột của tôi!"
Lạc Ngu: "Ai gây sự với cậu là gây sự với tôi!"
Trì Mục bình tĩnh mở miệng: "Trừ cậu ra không ai gây sự với tôi, anh ruột thì miễn, không loạn luân."
Vẻ mặt Lạc Ngu áy náy: "Xin lỗi, tôi thu hồi câu vừa nãy, hình như tôi lại muốn chửi cậu."
- ----------
Hai mươi bốn chữ phương châm hộ thể, phú cường dân chủ văn minh hài hòa tự do bình đẳng công chính pháp trị ái quốc kính nghiệp thành tín trở lên, không làm gì hết, đừng khóa nữa please.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đàn ông ấy mà, cũng thay đổi thất thường vậy đấy
Lời editor: Chắc bà tác giả bị Tấn Giang khóa vì kiểm duyệt 18+ =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.