Bản Năng Si Mê

Chương 61: Người xứng đôi nhất




Người xứng đôi nhất
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Nếu không phải Trì Mục còn đang bê đồ trên tay thì Lạc Ngu chắc chắn sẽ ôm hắn thật chặt.
Thật biết cách trêu ghẹo người ta mà.
Đây thực sự là chuyện nằm ngoài dự đoán của Lạc Ngu, cậu không ngờ Trì Mục lại có thể dùng cách này để làm việc này. Rốt cuộc cái đầu nhỏ kia sao lại nghĩ được những phương pháp này chứ? Vừa ưu tú vừa quyết đoán, còn ẩn giấu chút mùi vị lãng mạn như vậy.
Trì Mục nhìn vẻ mặt Lạc Ngu thay đổi liên tục, biết hiện tại cậu đang thầm vui vẻ, mừng rỡ cong môi.
Trì Mục dùng mắt ra hiệu mình muốn vào phòng: "Tôi giúp cậu bê vào trong phòng trước nhé?"
Lạc Ngu nghe xong mới phản ứng lại, nghiêng người sang bên cạnh nhường lối: "Ờ ờ được, vậy... tôi... đi rửa mặt trước."
Lạc Ngu nói năng hơi lộn xộn, trông thấy vẻ thúc giúc của Kiều nữ sĩ đứng đối diện thì càng ngượng ngùng hơn, vọt vào nhà vệ sinh.
Kiều Uyển Dung bật cười: "Hiếm lắm cô mới thấy Tiểu Ngu xấu hổ thế này đấy, đáng yêu ghê."
Kiều Uyển Dung thực sự rất vui mừng, dù sao mỗi lo duy nhất của bà chính là Lạc Ngu, lo lắng chuyện thành gia lập nghiệp của cậu. Giờ đây đã biết Lạc Ngu gặp được một người rất tốt, có thể yên ấm đi hết một đời, mà người nọ lại còn vừa ưu tú vừa chu đáo, Kiều Uyển Dung thực sự hài lòng vô cùng.
Trì Mục nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, gật đầu phụ họa: "Đúng là rất đáng yêu ạ."
Rõ ràng trông thì có vẻ ngang tàn kiêu ngạo nhưng lúc ngây thơ luống cuống lại khiến người ta thấy đáng yêu vô cùng, khiến người ta không nhịn được mà trêu ghẹo rồi nhìn dáng vẻ xù lông tức đến thở hổn hển của cậu.
Ý cười trên mặt Trì Mục thêm sâu hơn, dù bận mà vẫn thong dong đợi Lạc Ngu đi ra.
Kiều Uyển Dung nhìn điện thoại, nói: "Cô không đứng đây nữa, hội chị em rủ cô đi chơi mạt chược, cô đi trước đây. Lát nữa con nói với Tiểu Ngu một tiếng cho cô với nhé, chắc là mấy đứa phải tự giải quyết bữa trưa rồi."
Trì Mục: "Vâng, chào cô ạ."
Lạc Ngu đứng trong nhà vệ sinh, tiếng nước ào ào khiến cậu không nghe rõ mẹ và Trì Mục nói gì ở bên ngoài. Khi cậu khóa van nước lại thì tiếng nói chuyện đã ngừng.
Lạc Ngu cũng chỉ tò mò một chút rồi tiếp tục làm việc của mình.
Rửa mặt xong, cậu phải xử lý tampon đang nhét phía sau.
Cảm giác đó thực sự rất thốn, mặc dù chất liệu mềm mịn nhưng vẫn giữ được dịch thể không tràn ra ngoài, thỉnh thoảng còn quên mất sự tồn tại của nó, nhưng có đôi khi, nhất là lúc lấy ra và đút vào, cảm giác dị vật cực kì rõ ràng.
Vì thế nên hai ngày nay Lạc Ngu đều không ra ngoài vận động, Đông Đông hẹn cậu đến võ quán hay đi chơi bóng cậu đều từ chối.
Lạc Ngu nắm sợi dây nhỏ, từng chút từng chút kéo thứ kia ra.
Nơi bị cọ xát sẽ có một số phản ứng kỳ lạ, Lạc Ngu nhíu mày kéo nhanh nó ra, sau khi ném vào thùng rác thì xối nước tắm rửa.
Khi chuẩn bị mặc quần áo thì cậu mới phát hiện mình vào vội quá, quên cầm quần áo trong phòng vào, ngay cả thứ kia cũng quên luôn.
Kiều Uyển Dung đã bảo cậu để trong nhà vệ sinh sẽ tiện hơn, nhưng Lạc Ngu nghĩ Dư Hiểu Song còn đang ở nhà cậu kia kìa, nếu con bé thấy được lại phải giải thích một lượt bèn dứt khoát để trong phòng mình.
Lạc Ngu hé cửa phòng tắm, thò đầu ra ngoài, rất sợ Dư Hiểu Song đột nhiên mở cửa trông thấy toàn bộ.
Lạc Ngu: "Trì Mục, giúp tôi với, lấy hộ tôi bộ quần áo đặt trên ghế ấy."
Trì Mục đáp một tiếng, cầm quần áo để trên ghế đi tới đặt vào tay Lạc Ngu.
Lạc Ngu không tiện bảo Trì Mục lấy hộ tampon, cậu mặc quần áo xong thì chịu đựng cảm giác ẩm ướt, chạy ào vào phòng lấy đồ trong ngăn kéo rồi quay lại phòng tắm.
Trì Mục nhìn ngăn kéo đóng chặt và bóng lưng có phần vội vã của Lạc Ngu, đoán được thứ bên trong là gì. Hắn hơi tò mò nhìn ngăn kéo nhưng vẫn không mở ra.
Lạc Ngu mua loại ống dẫn, chỉ cần nhét rồi đẩy vào là được.
Nhưng hôm nay chắc là do Trì Mục ở bên ngoài, Lạc Ngu càng cuống lên càng làm không xong, không sao thả lỏng người được, bực mình chửi thầm một câu.
Trì Mục nghe tiếng thì bước lại gần gõ cửa phòng tắm, hỏi nhỏ: "Sao thế?"
Lạc Ngu: "Không sao... á!"
Không khí nóng ẩm trong phòng vệ sinh khiến tâm trạng vốn đã nóng nảy của Lạc Ngu càng thêm phiền muộn, vừa mới tắm xong coi như công toi, Lạc Ngu không khống chế được dùng lực mạnh quá, đau đến thốt lên.
Trì Mục an ủi cậu: "Nếu tự làm không tiện lắm thì tôi có thể giúp cậu."
Bên trong lập tức yên lặng lại, sau đó là tiếng đáp lại Lạc Ngu.
Lạc Ngu dứt khoát kéo quần lên, mở cửa, vẻ mặt không giấu nổi sự hậm hực: "Cơ thể này phiền phức chết đi được."
Làm Omega còn phiền hơn nhiều so với tưởng tượng của Lạc Ngu, mới đầu còn tưởng những chuyện trải qua trước đây đã quá lắm rồi, không ngờ không có kỳ lạ nhất, chỉ có càng kỳ lạ hơn.
Trì Mục nhìn Lạc Ngu vào phòng, đóng cửa lại: "Sẽ luôn có cách giải quyết."
Lạc Ngu làu bàu: "Nói vậy không sai, nhưng...thôi... khóa trái cửa đi, Dư Hiểu Song ở ngay sát vách đấy."
Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, nhưng phải trải qua khó khăn khiến người ta rất khó chịu.
Khi Trì Mục khóa cửa thì Lạc Ngu cũng kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng bỗng chốc tối hơn rất nhiều, nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy.
Lạc Ngu mở ra bàn tay đang nắm chặt ra cho Trì Mục nhìn rõ thứ kia.
Lạc Ngu: "Nói chung cứ cho vào trước rồi đẩy một cái, nhớ để sợi dây ở bên ngoài là được."
Lạc Ngu đã không còn thấy ngại trước mặt Trì Mục nữa, cũng không phải chưa từng làm chuyện thân mật hơn.
Lạc Ngu: "Tốc chiến tốc thắng đi."
Quần ngủ rộng rãi, Lạc Ngu quỳ sấp trên giường, đây là tư thế dễ nhét thứ kia vào nhất nhưng cậu vẫn nhíu mày, thấy hơi mất tự nhiên.
Dịch thể chảy ra từ bên trong khoang đạo, qua một lúc thì chảy ra bên ngoài.
Trì Mục nắm chặt thứ trong tay, đầu ngón tay gần như trắng bệch, cố hết sức kiềm chế bản thân.
Dường như Lạc Ngu luôn đánh giá thấp sức hấp dẫn của cậu đối với hắn, hoặc luôn đánh giá cao khả năng kiềm chế của hắn đối với cậu.
Bên trong Alpha luôn có bản năng của dã thú, vì vậy tư thế họ thích nhất và thường dùng nhất là tư thế mà hiện giờ Lạc Ngu đang bày ra cho hắn xem.
Tư thế này có thể tiến vào sâu nhất, có thể cắn thủng tuyến thể đưa tin tức tố vào, là vị trí thụ thai hoàn hảo nhất.
Lạc Ngu đợi mãi cũng không thấy Trì Mục làm gì, quay đầu thúc giục: "Trì Mục cậu nhanh tí đi, làm gì mà chậm rì rì thế, đợi lát nữa nó chảy hết ra ngoài bây giờ. Nếu cậu cảm thấy rất kỳ cục thì đưa tôi tự làm."
Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào sống lưng Lạc Ngu, cảm giác tồn tại cực kì mãnh liệt trong mùa hè oi bức nóng nực này.
Thắt lưng cậu hơi hạ xuống, những giọt nước chưa kịp lau khô trượt xuống theo độ cong, rồi bốc hơi trong không khí.
Dù rằng tim Trì Mục đập như trống dồn nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Trì Mục nhìn rõ chỗ này như vậy, hơn nữa còn trong tình huống Lạc Ngu cũng đang tỉnh táo.
Hơi thở Trì Mục hơi dồn dập, khẽ chạm vào nơi vì lí do sinh lí mà trở nên hơi ửng hồng kia.
Đầu ngón tay lập tức trở nên ẩm ướt, lúc này ngoại trừ dục vọng ham muốn dâng lên trong lòng thì nhiều hơn cả là sự đau lòng khó mà giãi bày của Trì Mục.
Lạc Ngu chắc chắn rất khó chịu.
Hắn biết như vậy, cho nên mới càng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ có thể càng cố gắng coi việc này như những chuyện thường ngày, như thế Lạc Ngu mới ngừng chán ghét cơ thể của mình. Đây là việc không thể lựa chọn, nhưng vẫn có thể giải quyết.
Lạc Ngu nắm chặt ra giường, dưới tình huống không có tin tức tố quấy nhiễu đầu óc, kỳ thực cậu rất khó thả lỏng cơ thể.
Hương bạc hà quen thuộc quấn quanh người, hít vào qua khoang mũi tiến vào trong máu, tin tức tố trong cơ thể Lạc Ngu dường như cộng hưởng theo nó, từng làn từng làn bay ra ngoài.
Tin tức tố lặng lẽ trao đổi tương đương với sự an ủi về mặt tinh thần, Lạc Ngu không ngừng nói với bản thân người phía sau là Trì Mục, nhắm mắt lại.
Ở nơi nóng hầm hập nọ, xúc cảm lành lạnh ngón tay mang tới càng rõ ràng hơn, vì bệnh tình mà nơi ấy càng thêm trơn trượt ướt át.
Trì Mục áng chừng thấy đã ổn thì đặt tampon vào, đẩy nó vào sâu.
Sợi dây nhỏ nhẹ đung đưa theo động tác của hắn, sau cùng lặng lẽ rủ thõng xuống.
Lạc Ngu thở phào một hơi, không quan tâm gì hết kéo quần áo lên, qua loa lau mồ hôi trên trán mình.
Lạc Ngu: "Cảm ơn nhé."
Trì Mục: "Rất vui được giúp đỡ."
Lạc Ngu đá nhẹ hắn một cái: "Tôi phát hiện càng quen với cậu, càng cảm thấy cậu không đứng đắn."
Giọng Trì Mục hơi khàn: "Chỉ như thế với cậu mà thôi."
Lạc Ngu: "Bớt nói lời ngon tiếng ngọt với tôi đi, tôi uống thuốc đây, cậu đi rửa tay đi."
Lạc Ngu thân từng là một Alpha thô kệch từ trong xương thực sự không nghe nổi những lời này, cứ thấy quái quái chỗ nào.
Trì Mục đáp một tiếng, mở cửa đi vào nhà vệ sinh.
Lạc Ngu nhìn những hạt nhỏ trong nước ngọt hệt như chè sago, nuốt hết chúng vào bụng.
Cậu hơi tò mò cắn vỡ một hạt, mặt mũi lập tức nhăn lại, uống vội một ngụm nước ngọt mới đỡ hơn tí.
Lúc Dư Hiểu Song vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy người đang rửa tay bên trong, còn tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt mới phát hiện mình không nhìn lầm.
Dư Hiểu Song: "Anh Trì Mục, sao anh lại tới đây?"
Trì Mục: "Anh tới thăm Lạc Ngu."
Dư Hiểu Song: "À à, anh em mấy nay ốm hay sao ấy, mặc dù trông có vẻ vẫn hăng hái tươi tỉnh lắm. Em cũng không biết anh ấy bị bệnh gì mà cứ thấy cô bắt anh ấy uống thuốc Đông y hoài."
Dư Hiểu Song chỉ nhớ đến cái mùi mà mình ngửi được mấy ngày nay thôi đã muốn bịt mũi lại rồi.
Dư Hiểu Song muốn làm thân Trì Mục, chờ Trì Mục ra khỏi nhà vệ sinh xong tiếp tục bắt chuyện với hắn: "Gọi anh là anh Trì Mục em cứ cảm thấy không xuôi miệng lắm, em cũng không gọi anh em như vậy, sau này em gọi anh là anh Trì được không?"
Trì Mục gật đầu: "Đương nhiên là được."
Hắn nhìn đôi mắt đang đảo liên tục của cô gái trước mặt là biết cô còn chưa nói xong, đợi lời tiếp theo của cô.
Dư Hiểu Song mặt đầy vẻ hóng chuyện nhích lại gần thầm thì: "Vậy em hỏi anh một chuyện, nghe nói gần đây ông anh nhà em có người yêu, cơ mà anh ấy sống chết không chịu nói cho em người đó là ai, anh có biết là ai không?"
Hai hôm trước Dư Hiểu Song đã hỏi Đinh Duệ Tư rồi, thấy cậu ta vậy mà cũng không biết. Vốn dĩ cô cũng từ bỏ việc tự mình tìm đáp án nhưng hôm nay đúng lúc gặp được Trì Mục bèn hỏi thăm một chút, không vì gì khác ngoài thỏa mãn tính tò mò hóng hớt của mình, không biết là ai thì biết người ta là nam hay nữ cũng được.
Trì Mục khẽ nhếch khóe môi, không trực tiếp trả lời mà lại hỏi sang chuyện khác: "Em cảm thấy anh em sẽ thích người thế nào?"
Dư Hiểu Song mạnh dạn phát biểu: "Em cảm thấy nhá, có lẽ anh em sẽ thích kiểu Omega hiền huệ như thỏ con ấy, cười lên cực mềm mại cực đáng yêu, hợp với anh em lắm, quả thực rất xứng đôi!"
Ý cười trên mặt Trì Mục nhạt bớt: "Sau này em sẽ biết."
Đến khi đó em sẽ hiểu, ai mới là người người xứng đôi nhất với Lạc Ngu.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái: Là anh là anh là anh, em sai rồi, được chưa!
Tôi thực sự thích tư thế doggy, nhất là eo nhỏ mông cong, tạo thành đường cong khi hạ eo xuống, tôi có thể trượt cầu trượt [Ha ha ha ha đùa thôi]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.