Tình anh em
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Khi Lạc Ngu mở cửa, Dư Hiểu Song đã ngậm miệng không nói về vấn đề này nữa.
Lạc Ngu nhìn Dư Hiểu Song: "Hôm nay em dậy sớm nhỉ?"
Bây giờ mới hơn tám giờ sáng, bình thường Dư Hiểu Song toàn ngủ đến mười hai giờ mới dậy.
Dư Hiểu Song ngáp một cái: "Ra đi vệ sinh thôi, đúng lúc trông thấy anh Trì ở đây nên chào hỏi luôn, lát nữa về ngủ tiếp mà."
Dư Hiểu Song xua tay với Lạc Ngu, lướt qua Trì Mục vào phòng tắm.
Trì Mục nhớ tới lời Kiều nữ sĩ dặn ban nãy, nhắc nhở: "Cô vừa nói cô đi chơi bài, các cậu phải tự giải quyết bữa trưa, cần nói với em ấy một tiếng không?"
Lạc Ngu kéo Trì Mục vào phòng mình, nhướn mày nói: "Không cần quan tâm đến nó đâu, đói thì tự đặt đồ ăn. Mà ấy, sao mới đó mà cậu với nó đã anh anh em em ngọt xớt rồi hay thế?"
Trì Mục cười cười: "Tạo quan hệ tốt với em gái của chồng là chuyện quan trọng mà."
Trì Mục nắm lấy cổ tay Lạc Ngu đang kéo hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay nơi gần động mạch của Lạc Ngu.
Lạc Ngu nói đùa: "Cậu tự giác quá nhờ? Tự đặt mình vào vị trí chị dâu nhanh vậy luôn?"
Trì Mục: "Nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể đặt mình vào vị trí anh rể."
Lạc Ngu nghiến răng: "Thôi đừng, cứ giữ tự giác trước của cậu là được."
Cậu đè bàn tay Trì Mục đang đặt trên cổ tay cậu lại: "Đừng xoa nữa, nhột lắm."
Vùng da nhỏ kia bị Trì Mục xoa đến nóng cả lên, còn hơi nhột.
Ngón tay Trì Mục ấn vào chỗ nọ: "Đây là vết bớt à?"
Mặt trong cổ tay của Lạc Ngu có một vết hơi mờ hình bầu dục tối màu be bé, không để ý kỹ sẽ không thấy được. Trì Mục phát hiện ra cái này lúc thân mật với Lạc Ngu lần trước.
Lạc Ngu nhìn vết bớt không quá rõ trên tay mình, hơi kinh ngạc nói: "Hở? Thế mà cậu biết cả nó à? Tôi cũng không biết, chắc là vết bớt thôi, cũng không biết xuất hiện khi nào. Dù sao khi tôi bắt đầu biết nhớ thì đã thấy nó ở đó rồi, hỏi mẹ tôi thì bà cũng không rõ lắm."
Trì Mục lại dùng đầu ngón tay chạm vào, tự nhiên bị nắm tay nhìn chăm chú khiến Lạc Ngu hơi mất tự nhiên quay đầu sang một bên.
Khoảng cách giữa bọn họ bỗng nhiên rút ngắn, lại đột ngột phóng đại, đến mức Lạc Ngu cảm nhận được cả ánh mắt của Trì Mục.
Thậm chí trong không khí và cả trên người bọn họ vẫn còn sót lại mùi tin tức tố quấn quýt ban nãy.
May mà Dư Hiểu Song là Beta, không ngửi được mùi tin tức tố, bằng không vừa nãy sẽ nhận ra manh mối ngay.
Khi bị ôm lấy, đầu óc Lạc Ngu nhất thời trống rỗng, cậu chạm phải thứ-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì, có hơi sửng sốt.
Lạc Ngu: "Sao cậu..."
Trì Mục tựa lên vai cậu, trong giọng nói có chút bất lực: "Vừa rồi vẫn chưa bình tĩnh được."
May mà lúc Trì Mục đi ra nhìn thấy Dư Hiểu Song liền điều chỉnh vị trí đứng một chút, may mà Dư Hiểu Song còn chưa tỉnh táo, ánh mắt cũng rất lễ phép chỉ đảo quanh mặt hắn mới tránh được tình thế quẫn bách.
Lạc Ngu đỏ bừng mặt nhưng miệng vẫn chế nhạo nói: "Không ngờ khả năng kiềm chế của Trì thiếu gia cậu lại giảm thẳng xuống như vậy đấy, tôi cứ tưởng cậu là quân tử tác phong đứng đắn thật cơ."
Tuy rằng miệng Lạc Ngu nói vậy nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Trì Mục lưu manh. Không phải chỉ chạm có một tí thôi à, có phải chưa chạm bao giờ đâu mà 'chào cờ' lẹ vậy luôn.
Trì Mục kề sát tuyến thể của Lạc Ngu, hít một hơi hương liên kiều, híp mắt vui vẻ nói: "Đối mặt với người khác thì được, đối mặt với cậu không được."
Lạc Ngu bị hành động của hắn làm cho rùng mình: "Nói ngọt như mía lùi."
Trong bầu không khí đang tình nồng ý đượm, khi Lạc Ngu cũng định làm chút gì đó thì điện thoại của Trì Mục đổ chuông.
Trì Mục nhìn tên người gọi, nói với Lạc Ngu là chuyện công việc.
Lạc Ngu kéo dãn khoảng cách, gật đầu với Trì Mục.
Trì Mục ra khỏi phòng nhận điện thoại, mặt mày lạnh lùng, hiển nhiên cuộc gọi này đến không đúng lúc nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nhận được tin tốt từ cuộc gọi này.
Giọng người bên kia nhẹ nhàng: "Đã mua được đồ cậu cần rồi, bây giờ đã sắp xếp gửi đồ về nước, nhanh thì tầm ba ngày có thể nhận được."
Vẻ mặt lạnh lùng của Trì Mục tiêu tan không ít: "Được, làm phiền cậu rồi, hết bao nhiêu nói với tôi, lát nữa chuyển cho cậu."
"Ok, mấy cái này đợi sau rồi nói, à mà tôi tò mò đấy, sao đột nhiên cậu muốn thứ kia thế? Tôi nhớ là cậu có hứng thú về phương diện đua xe này mà."
"Đây là việc riêng của tôi, tạm thời vẫn không tiện tiết lộ."
"Ok, cần gì cứ tìm tôi, số tiền và số thẻ gửi qua cho cậu rồi đấy."
Trì Mục cúp máy, nhìn cửa phòng đóng chặt của Lạc Ngu, thở nhẹ một hơi.
Nghĩ đến dáng vẻ bất ngờ của Lạc Ngu khi nhận được món quá này, vẻ mặt Trì Mục tràn đầy gió xuân.
Mọi thứ đều diễn ra đúng như trong kế hoạch của hắn, đợi đến khi nhận được quà, hắn có thể tỏ tình rồi.
Trì Mục đã sắp chờ không nổi nữa rồi.
Trì Mục có lòng muốn ở lại nhà Lạc Ngu thêm lúc nữa nhưng Thang Nguyệt đã nhắn tin nói chương trình xảy ra chút vấn đề nhỏ, cần hắn đến xử lý ngay lập tức.
Trì Mục buộc lòng phải chào tạm biệt với Lạc Ngu, Lạc Ngu không có ý kiến gì về việc này, xua tay bảo Trì Mục đi làm đi.
Lúc đưa mắt nhìn theo Trì Mục rời đi, Lạc Ngu còn cảm thán Trì Mục đã thành giám đốc trẻ tuổi rồi mà cậu vẫn là thanh niên nghiện internet.
Ôm trong lòng tâm trạng như vậy, Lạc Ngu quay về phòng mở game ra chơi.
Phía sau vẫn đang chảy nước, nhưng không hề ảnh hưởng đến trình độ của Lạc Ngu.
May mà thứ kia chỉ kéo dài ba ngày, tối hôm ấy lúc uống thuốc Đông y xong, khi Lạc Ngu tắm thì xác định đã hết, ngủ một giấc khoan khoái, hôm sau tinh thần sung mãn ra ngoài chạy bộ, lúc về còn nhắn tin cãi lộn với Đinh Duệ Tư.
Cái mông nở hoa của Đinh Duệ Tư nào có mau lành như vậy, mặc dù nói với Lạc Ngu là nằm vài ngày là khỏi nhưng thực ra phải nằm một tuần mới có thể ra ngoài đi lại.
Việc đầu tiên mà Đinh Duệ Tư làm sau khi có thể ra ngoài bay nhảy chính là đến thẳng nhà Lạc Ngu chơi.
Nhưng không phải trạng thái vui mừng mà là buồn bã ủ rũ.
Lạc Ngu nhướn mày: "Sao, cậu đến nhà tôi diễn chuyện tình đau khổ à?"
Mặt Đinh Duê Tư nhăn nhó, thở dài nói: "Ngu ca, tớ sợ là hè này cậu không thể gặp lại con người khả ái ngây ngất lòng người là tớ đây nữa."
Lạc Ngu: "Hửm? Cậu chuẩn bị đến Châu Phi thăm người thân hả?"
Đinh Duệ Tư: "Bố tớ đăng ký lớp toán nâng cao cho tớ, mai tớ phải đi học."
Lạc Ngu mặc niệm cho cậu ta: "Lên đường bình an."
Bản chất việc này không xấu, tuy rằng Đinh Duệ Tư không cam tâm tình nguyện nhưng học tập luôn luôn tốt.
Đinh Duệ Tư lẩm bẩm: "Thật là, nghỉ hè rồi còn không cho người ta nghỉ ngơi. Tớ cảm thấy kỳ thi toán lần này tớ thi cũng được mà, chẳng muốn đi tẹo nào nhưng bố tớ lúc nào cũng tiền trảm hậu tấu, nộp luôn cả học phí rồi."
Lạc Ngu vỗ vai cậu chàng: "Vậy thì đi đê, không thể lãng phí tiền bạc được. Đâu có ai đi học thêm cả ngày đâu, kiểu gì cũng có thời gian đi chơi với nhau, nào rảnh thì gọi tớ."
Đinh Duệ Tư đáp: "May mà hôm nay tớ vẫn rảnh, nằm ở nhà đến nỗi sắp mọc cả rêu rồi đây này, muốn chơi bóng rổ quá."
Lạc Ngu nói lời thấm thía: "Tớ sợ cặp đào mới lành của cậu lại nứt ra đấy."
Đinh Duệ Tư làm hoa lan chỉ nũng nịu nói: "Kìa anh, anh nói như thể em đây bị thông cúc ấy. Cơ mà nếu là anh làm thì người ta vẫn nguyện ý nha~"
Lạc Ngu cười đấm bụng cậu ta: "Cút đi."
Bầu không khí có phần nặng nề ban nãy biến mất cái vèo, trở nên sáng sủa.
Lạc Ngu vẫn không đưa Đinh Duệ Tư đi rủ người chơi bóng rổ, thực lòng lo lắng cho cái mông mới lành của Đinh Duệ Tư. Cậu gọi thêm Dư Hiểu Song, ba người một nhóm cùng nhau chơi game trên điện thoại.
Cho Đinh Duệ Tư và Dư Hiểu Song ở chung với nhau không khác gì đi chung với một trăm con vịt, ồn ào không dứt. Một ngày trôi qua, Lạc Ngu cảm giác mình sắp điếc tới nơi.
Hơn nữa hai người này còn diễn tuồng cực giỏi, chơi game mà còn muốn diễn.
Lạc Ngu đi cứu Dư Hiểu Song bên này, Đinh Duệ Tư bên kia bị vây đánh đến chết, chết rồi vẫn còn gõ chữ liên thiên: 'Anh, sao anh có thể đi cứu kẻ khác, em không phải cục cưng dấu yêu của anh ư?'. Dư Hiểu Song thì hả hê: 'Xéo đê, em mới là cục cưng yêu dấu của anh ấy, anh không xứng'.
Diễn đến mức người khác còn tưởng rằng Lạc Ngu hưởng phúc Tề nhân, diễm phúc không ít.
(*) phúc Tề nhân: hiểu đơn giản là một chồng hai vợ ạ
Lạc Ngu cầm điện thoại, vô cùng hoài niệm thời gian chơi game cùng Trì Mục.
Bởi vì Trì Mục rất kiệm lời.
Nghĩ đến Trì Mục, Lạc Ngu liền gửi tin nhắn cho hắn. Về cơ bản Trì Mục có được nghỉ cũng bận rộn suốt ngày, nhưng thường vẫn sẽ nhắn tin cho Lạc Ngu.
[Trì Mục]: Chiều mai ở nhà không? Tôi đến tìm cậu.
[Lạc Ngu]: Mai định đến võ quán, nếu cậu tới thì tôi không đi cũng được.
[Trì Mục]: Được, chiều mai gặp.
[Lạc Ngu]: Có chuyện gì à?
[Trì Mục]: Bí mật.
Lạc Ngu nhìn hai chữ 'bí mật' trên màn hình, lòng hiếu kỳ bị Trì Mục khơi dậy, ngẩn người nhìn màn hình một hồi.
Đinh Duệ Tư tò mò hỏi: "Ngu ca, nói chuyện với ai đó?"
Lạc Ngu hoàn hồn: "Trì Mục, hắn nói mai tìm tớ có việc nhưng việc gì thì hắn lại không nói."
Đinh Duệ Tư vô thức nói: "Vậy chắc chắn là muốn tạo bất ngờ cho cậu đó."
Lạc Ngu hơi nghi ngờ nhìn cậu ta: "Sao cậu lại thấy thế?"
Phản ứng của Đinh Duệ Tư quá hiển nhiên khiến Lạc Ngu nghi ngờ không biết có phải cậu ta biết gì đó không.
Đinh Duệ Tư nhận ra mình nhất thời buột miệng, vội vàng nói rõ ràng: "Nhụy Ti tớ đây là người lãng mạn mà, bất ngờ gì đó là tớ nói bừa thôi, biết đâu hắn muốn tìm cậu học bài đấy."
Đinh Duệ Tư giải thích vô cùng gượng gạo, nhưng bình thường cậu chàng cũng đi ngược lẽ thường nên Lạc Ngu tin luôn, không nghi ngờ nữa.
Đinh Duệ Tư sợ lát nữa mình còn bị hỏi tiếp, nói nhiều lộ sơ hở nên chuồn lẹ.
Đợi sau khi ra khỏi nhà Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư mới thở phào một hơi.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, tầm nửa tháng trước Trì Mục tới hỏi cậu Lạc Ngu thích gì nhất, muốn gì nhất.
Đinh Duệ Tư tự nhận là người hiểu rất rõ sở thích của Lạc Ngu, Lạc Ngu cũng thường xuyên chia sẻ các giải đua xe với cậu, cậu còn đi xem thi đấu với Lạc Ngu nữa nên nói hết những gì liên quan đến sở thích của Lạc Ngu mà mình biết cho Trì Mục.
Trì Mục dặn cậu đừng kể chuyện này với Lạc Ngu vì hắn muốn tạo bất ngờ cho Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực tự an ủi. Một người không thể giữ nổi bí mật như cậu cứ thế kìm nén suốt nửa tháng không hề để lộ, vậy mà mới nãy mém tí thì toang (*) luôn, may quá may quá.
(*) Gốc là 功亏一篑 Công khuy nhất quy: ý nói việc sắp thành lại hỏng, ở đây mình mạn phép để hẳn thành sắp toang cho dễ hiểu ạ ;;
Về phần tại sao Trì Mục lại muốn chuẩn bị bất ngờ cho Lạc Ngu thì Đinh Duệ Tư không hỏi.
Cậu ta nghĩ, tình anh em giữa Alpha luôn tràn đầy tình thú vậy đấy.