Tôi thích cậu
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Thời gian chờ đợi dường như bị kéo dài vô hạn.
Trước khi ngủ Lạc Ngu đều nghĩ, Trì Mục có bí mật gì muốn nói với cậu đây.
Cậu đã quen với việc không thể đoán được Trì Mục, người này luôn có thể cho cậu cảm giác rất đặc biệt, không biết tiếp theo người này muốn làm gì.
Nhưng Lạc Ngu nghĩ, có lẽ là chuyện tốt.
Trước khi ngủ Lạc Ngu nghĩ lung tung, trong lòng luôn nhớ nhung gì đó, hôm sau dậy sớm.
Nửa đêm máy điều hòa tắt đúng giờ, trong phòng hơi oi bức.
Lạc Ngu đi chân trần ra kéo rèm, mở cửa sổ.
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng nhưng mùa hè ban ngày dài nên mặt trời đã treo nơi chân trời từ lâu, ánh nắng không quá gắt, phủ lên cơ thể một tầng nhiệt.
Những con chim dậy sớm đậu trên cành cây, hai con chim sẻ một trước một sau trên hai cái cây, kẻ xướng người họa, hót líu lo. Đọc 𝐭r𝓊yệ𝔫 hay 𝐭ại ﹟ Tr𝗨mTr 𝓊yệ𝔫.VN ﹟
Lạc Ngu ngó xuống dưới tầng theo thói quen, cậu biết Trì Mục tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện ở đây vào lúc này nhưng cậu vẫn liếc nhìn một cái rồi mới thôi.
Cậu nhìn điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Trì Mục mà sợ mình thế này hơi kiểu vã quá, thực tế đâu có đến mức ấy.
Cậu đóng cửa sổ lại, mở điều hòa trong phòng lên, khi gió lạnh phả vào người mới thấy cảm giác oi bức tan đi chút ít.
Cũng không biết bây giờ Trì Mục đã dậy chưa.
Lạc Ngu ngây người nhìn trần nhà một lúc, cuộn chăn rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì mặt trời bên ngoài đã chói chang, xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, đổ bóng nghiêng qua khung cửa sổ.
Lạc Ngu vội vàng nhìn đồng hồ treo trên tường thì thấy đã gần mười một giờ rồi.
Trì Mục vẫn chưa nhắn tin cho cậu, Lạc Ngu không chịu nổi nữa, gửi một sticker cho hắn rồi vuốt vuốt mái tóc vểnh loạn lên do ngủ, xỏ dép lê đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Trì Mục cố nhịn không trả lời tin nhắn của Lạc Ngu, dằn lòng đến ba giờ chiều.
Tất cả đã bố trí xong xuôi, chỉ đợi tối nay khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ bày ra kế hoạch hoàn mỹ của mình cho Lạc Ngu xem.
Nhưng lúc này đây, hắn phải tới bên cạnh cậu, làm nóng không khí trước khi bắt đầu.
Khi Trì Mục đến thì Lạc Ngu đang trò chuyện với ai đó.
Lúc mở cửa cho Trì Mục, Lạc Ngu vẫn đang nhìn điện thoại, đeo tai nghe trên tai.
Trì Mục có chút tò mò: "Đang xem gì vậy?"
Lạc Ngu lắc đầu, tỏ ý không phải việc gì quan trọng: "Vừa xem xong một video thi đấu, trong nhóm có người đang hào hứng kể chuyện nên tôi nghe xem anh ta nói gì."
Lạc Ngu tháo tai nghe xuống, dò hỏi: "Bí mật cậu nói với tôi hôm qua rốt cuộc là gì thế? Sao phải chờ qua hôm nay mới nói?"
Trong mắt Trì Mục tràn đầy dịu dàng: "Tìm được một loại kẹo rất ngon, tối nay có thể dẫn cậu đến tiệm kẹo đó."
Lạc Ngu vô thức đáp: "Chỉ thế thôi á?"
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, đeo lại tai nghe lên tai: "Tôi còn tưởng là chuyện gì to tát lắm cơ, nhưng mà chuyện này thì tôi cũng vui."
Nếu là bình thường thì chuyện ấy quả thực khiến cậu vui vẻ nhưng trong trường hợp cậu rất mong chờ kì vọng thì chút vui vẻ này hình như không đáng kể lắm.
Lạc Ngu sợ Trì Mục sẽ buồn vì phản ứng vừa rồi của mình, bèn khoác vai Trì Mục kéo người về phòng mình.
Cậu không nhìn thấy nụ cười đạt được ý đồ trên môi Trì Mục, vẫn còn buồn bực vì phản ứng vừa rồi của mình.
Lạc Ngu đẩy cửa ra: "Dư Hiểu Song ra ngoài lên mạng, mẹ tôi thì đi làm rồi, cậu ở trong phòng đợi tôi một lát, tôi đi làm đồ uống cho cậu."
Trì Mục gật đầu: "Ừ."
Chỉ có khi mong chờ bị giảm xuống thì bất ngờ sau đó mới càng thêm lớn.
Vờ tha để bắt, giữ tâm trạng lên xuống này, mới có thể đẩy cảm xúc lên cao nhất.
Trì Mục cố ý làm thế.
Cố ý giở những trò xấu xa nho nhỏ này trên người Lạc Ngu.
Chỉ để Lạc Ngu có thể càng thích hắn hơn một chút.
Lạc Ngu vẫn đang nghe nhóm bạn nói chuyện, rửa cốc rồi mở tủ lạnh. Mứt đào đã ăn hết hai ngày trước, hôm nay trong tủ lạnh có nước ô mai Kiều nữ sĩ ép.
Lạc Ngu rót hai cốc, dùng cùi chỏ ấn lên tay nắm cửa, đẩy cửa vào phòng, đặt đồ uống trong tay lên bàn học.
Trì Mục đang xem bài tập hè bày trên bàn học của cậu, sau khi Lạc Ngu tỉnh dậy đã làm một lúc, làm gần xong đề vật lý mà cậu chọn làm trước.
Lạc Ngu: "Sao? Thấy tôi làm sai chỗ nào hử?"
Trì Mục bỏ bút xuống nói: "Đương nhiên là không, tôi chỉ giúp cậu làm đề đọc hiểu ngữ văn tương đối nhiều chữ thôi."
Đó là phần Lạc Ngu lười làm nhất, bởi vì chữ quả thực nhiều, hơn nữa đọc hiểu ngữ văn chỉ là nắm vững mẫu giải đề còn chưa đủ, phải kết hợp với nội dung bài văn để viết, mà lúc thi cũng không thi giống hệt vậy.
Lạc Ngu đến gần: "Thật à? Nhưng chữ cậu khác chữ tôi, nhỡ giáo viên lật ra xem thấy thì sao?"
Trì Mục ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy thì sao?"
Lạc Ngu nhếch khóe miệng: "Nói cũng phải, vậy thì sao, biểu hiện không tồi, thế làm tiếp đi."
Ánh mắt của Lạc Ngu nhìn vào bài tập hè của mình, nét chữ bài đọc hiểu quả thực không giống với chữ ngoáy của cậu lắm, chữ Trì Mục dường như luôn ngay ngắn, rất dễ nhận biết.
Nom bài tập của mình được viết như vậy, hình như đến cả bài tập cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Lạc Ngu cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi chứ khi Trì Mục định cầm bút viết tiếp thì đẩy cốc thủy tinh tới trước mặt hắn.
Trì Mục uống ngụm nước ô mai: "Cô làm gì cũng dễ uống."
Lạc Ngu đè lên người hắn: "Sao cậu biết do mẹ tôi làm, nhỡ đâu là đồ uống tôi mua thì sao?"
Trì Mục chạm đầu ngón tay lên đôi môi ướt át của cậu: "Cảm giác không giống."
Lạc Ngu ngậm lấy ngón tay hắn, mập mờ nói: "Thôi đi, lời này cậu nên nói trước mặt mẹ tôi ấy, khen trước mặt bà hiệu quả tốt hơn."
Đùa giỡn đủ rồi, Lạc Ngu vẫn chưa tháo tai nghe trên tai xuống.
Trì Mục không nhịn được cầm lấy chiếc tai nghe còn lại thõng xuống bên người Lạc Ngu: "Cậu đang nghe gì vậy?"
Trong tai nghe im ắng, không có âm thanh nào.
Lạc Ngu tháo tai nghe xuống, ném sang một bên, nói: "Anh ta vừa mới nói xong rồi, tôi quên tháo tai nghe."
Lạc Ngu: "Hình như tôi chưa nói với cậu chuyện tôi thích đua xe nhỉ, ông anh nói chuyện ban nãy là người trong nhóm bọn tôi. Anh ta chơi xe thật, tôi thì chỉ xem chút thôi."
Trong lúc nói chuyện, Lạc Ngu không giấu nổi sự khao khát và hâm mộ. Cậu uể oải ngã xuống giường, thở dài.
Lạc Ngu: "Anh ta vừa kể với bọn tôi vụ anh ta nhảy bungee hai ngày trước, tôi cũng chỉ muốn tham gia náo nhiệt nên nghe chút."
Trì Mục bắt được trọng điểm: "Nhảy bungee?"
Lạc Ngu nhìn trần nhà: "Ừ, tôi vẫn luôn muốn đi nhưng mà chỉ muốn vậy thôi. Hai năm trước tôi có nhắc với mẹ thì bị mắng quá trời, mẹ không cho tôi đi chơi mấy trò thể thao mạo hiểm đó."
Lạc Ngu trời sinh không an phận, nội tâm luôn chất chứa ý nghĩ theo đuổi kích thích. Cậu thích tất cả các môn thể thao mạo hiểm, nhưng cũng đều chỉ giới hạn trong yêu thích mà thôi.
Kiều Uyển Dung không cho cậu đánh nhau, nhưng biết cậu đánh nhau cũng không có phản ứng lớn lắm, bởi vì bà biết cậu sẽ không vượt quá giới hạn, hơn nữa hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí có cả năng lực đánh thắng.
Nhưng nhảy bungee rồi lướt sóng, đua xe các kiểu, hay mấy môn thể thao rủi ro cao hay những môn thể thao mạo hiểm thì bà nhất quyết không cho phép cậu rớ vào.
Lạc Ngu: "Cậu không biết lúc tôi nói với mẹ tôi, phản ứng của bà lớn thế nào đâu, vừa tức giận vừa đau lòng. Có lẽ bà không sao hiểu nổi tại sao đang sống yên lành lại muốn đi tìm chết. Sau chuyện đó bà lại đọc thấy rất nhiều tin tức xảy ra tai nạn khi nhảy bungee, làm cho bà buồn kinh khủng khiếp. Tôi nói hết lời mới khiến bà cảm thấy tôi không còn ý nghĩ này nữa."
Lạc Ngu cũng từng muốn thử thuyết phục mẹ nhưng cậu cũng biết tính Kiều nữ sĩ nên không dám nhắc lại chuyện này nữa, chỉ xem video thôi.
Lạc Ngu tiu nghỉu: "Nếu tôi muốn đi có lẽ cũng là chuyện rất lâu sau này, ít nhất phải giấu mẹ mới được."
Ngón tay Trì Mục nắm thành ghế, mạch suy nghĩ trong đầu đang giao chiến kịch liệt.
Lời của Trì Lang chợt hiện lên trong tâm trí cậu, xua thế nào cũng không đi.
Tình yêu vốn là biến số không thể kiểm soát được, thường không biết có bao nhiêu bất ngờ ẩn chứa trong những điều chưa biết.
Trì Mục hỏi lại lần nữa như xác định: "Cậu muốn đi à?"
Lạc Ngu thở dài: "Tất nhiên rồi."
Trì Mục: "Vậy thì đi."
Lạc Ngu: "Hả?"
Lạc Ngu bật dậy, ngồi xếp bằng trên giường nhìn Trì Mục, sợ mình hiểu sai ý hắn, hỏi lại: "Đi đâu?"
Trì Mục: "Nhảy bungee, tôi đi cùng cậu."
Lạc Ngu ngỡ mình đang mơ, mặt đầy nghi ngờ: "Bây giờ?"
Trì Mục khẳng định: "Bây giờ."
Lạc Ngu đổi từ ngồi sang đứng, suýt thì nhảy cẫng lên trên giường.
Lạc Ngu nói năng lộn xộn: "Cái gì cái gì! Sao lại đột ngột thế! Không phải, cậu nói thật à?"
Đệt đệt đệt, sao lại bắt đầu đột ngột vậy???
???
!!!
Lạc Ngu cảm thấy mình giống như bị đĩa bánh trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, ví dụ này có thể không thích hợp lắm nhưng hoàn toàn có thể khái quát tâm trạng vui mừng quá đỗi của cậu hiện tại.
Mộng đẹp bỗng nhiên thành sự thật?
Trì Mục: "Cậu thu dọn đồ đạc trước đi, có thể nói với cô là tối nay cậu ở lại chỗ tôi không về."
Lạc Ngu: "Bây giờ tôi đi thay quần áo ngay!"
Trong một giây kia Trì Mục đã do dự về kế hoạch của mình. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị xong bất ngờ cực lớn, nhưng hắn lại không muốn để vuột bất cứ cơ hội nào có thể khiến Lạc Ngu vui vẻ.
Hắn biết Lạc Ngu rất khát khao, hắn không biết lần sau mình gặp được khao khát của Lạc Ngu đúng lúc như vậy là khi nào.
Nhảy bungee là thứ Trì Mục hoàn toàn chưa thử bao giờ và cũng không muốn thử, nhưng giờ hắn rất muốn thử cùng Lạc Ngu xem sao.
Lạc Ngu thay xong quần áo còn cảm thấy mình như đang mơ. Mới nãy còn nói với đám kia thật hâm mộ ông anh có thể tự do tự tại như vậy, kết quả chẳng mấy chốc bản thân cậu cũng có thể theo đuổi cực hạn.
Chỉ nghĩ thôi mà Lạc Ngu đã thấy adrenalin tăng vọt.
Trong lúc cậu thu dọn thì Trì Mục đã gọi xe xong xuôi, trực tiếp xuống tầng là có thể đi ngay.
Trì Mục: "Tôi vừa mới xem thử thì chỗ gần nhất là khu du lịch thành phố bên cạnh, nhảy bungee vách núi, nhảy đôi, thế nào?"
Lạc Ngu hoàn toàn kích động: "Tôi không có ý kiến gì hết!"
Cậu có phần nói không rõ cảm xúc khẩn thiết và phấn khích của mình, chỉ nhìn vào mắt Trì Mục thì thào: "Tôi thích lắm."
"Trì Mục, tôi thích lắm."
Đáp lại cậu là nụ cười đầy dịu dàng của Trì Mục, càng khiến cậu trở nên mất kiểm soát.
Trên hành lang không người qua lại, Lạc Ngu để lại một dấu răng bên cổ Trì Mục.
Lạc Ngu cảm thấy, sau hôm nay, danh sách chuyện điên rồ nhất mà cậu từng làm sẽ phải thay đổi.
Từ đây đi tàu cao tốc đến thành phố bên cạnh chỉ mất hai mươi phút. Sau khi xuống tàu, bọn họ đi thẳng đến mục tiêu.
Trong khu du lịch khá đông người, Trì Mục và Lạc Ngu mua vé, đến chỗ nhảy bungee.
Phía trước có năm sáu người đang xếp hàng, trên đỉnh núi gió thổi vù vù, vách núi sâu hun hút khiến người ta bất giác rùng mình khi nhìn từ trên xuống dưới.
Khi đến lượt Lạc Ngu và Trì Mục đứng ở vạch xuất phát, sự phấn khích của Lạc Ngu đạt tới đỉnh điểm.
Nhân viên công tác đứng hai bên trái phải kiểm tra thiết bị trên người bọn họ xong, bảo bọn họ quay lưng với mép vách núi, một tay đặt lên sau eo đối phương, tay còn lại đan chặt vào nhau.
"Thả lỏng, đừng căng thẳng, chuẩn bị đếm ngược nhé."
"5."
"4."
"3."
"2."
"1."
Đằng sau truyền tới một lực đẩy, sau lưng vút qua non sông tráng lệ.
Lạc Ngu không kìm nổi hét lên, cảm giác mất trọng lượng chỉ hai giây đầu nhưng cảm giác rơi tự do sau đó còn kích thích hơn cậu tưởng tượng gấp trăm lần.
Lạc Ngu nắm chặt tay Trì Mục, cảm nhận bàn tay kia đang nắm chặt lấy tay cậu.
Khi bọn họ rơi xuống đoạn cuối cùng, Trì Mục nhìn thấy đôi mắt sáng ngời hưng phấn của cậu, nom còn chói mắt hơn cả mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa trời.
Con người sẽ luôn vì tình yêu mà làm những điều mình tuyệt đối sẽ không bao giờ làm, nhưng cảm giác ấy không tệ lắm, tỉ như lúc này.
Trì Mục cảm thấy mình may mắn nhìn thấy được một Lạc Ngu thế này.
Thế giới dường như trống không chỉ còn lại hai người bọn họ, tình cảm khó nén.
Tôi thích cậu.
Tiếng gió rít bên tai, có một số lời hẳn là không nghe thấy được.
Nhưng Lạc Ngu lại nghe thấy mất rồi.
Đệt, nếu không phải bây giờ đang bất tiện thì ông đây nhất định phải hôn cậu một trăm cái.