Bản Năng Si Mê

Chương 65: Vì cậu




Vì cậu
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu nhìn điện thoại đã ngắt cuộc gọi, cảm nhận rõ ràng sự lúng túng của Kiều nữ sĩ.
Vẻ trêu chọc của Trì Mục không biến mất: "Cô rất quan tâm cậu."
Lạc Ngu cũng đang nhịn cười: "Cậu im miệng đi, đoán chừng mẹ tôi lo lắng tôi không biết mấy chuyện của Omega, nhưng tôi có ngu đâu."
Mỗi lầnmẹ cậu nói bóng nói gió, cẩn thận khuyên nhủ là Lạc Ngu đều cảm thấy mình như một tiểu O trong sáng non nớt chưa trải sự đời, kiểu mà có thể bị dụ bắt sinh con bất cứ lúc nào ấy.
Nhưng cậu hoàn toàn không phải kiểu tính cách đó, rốt cuộc mẹ cậu đã nghĩ những gì vậy!
Điện thoại Lạc Ngu rung hai lần, đúng như dự đoán, là Kiều nữ sĩ gửi tin nhắn tới.
[Mẹ]:!!!
[Mẹ]: Sao con không nói với mẹ Tiểu Trì ở bên cạnh con!
[Mẹ]: Trời ạ, thực sự quá mất mặt, ôi hình tượng của mẹ!
Kiều nữ sĩ liên tục dùng dấu chấm than, đủ để biết hiện tại nội tâm bà dậy sóng cỡ nào.
[Lạc Ngu]: Mẹ không hỏi mà, con đâu biết mẹ muốn nói cái này...
[Mẹ]: Đây không phải vì mẹ đề phòng ngộ nhỡ sao, tính con cứ qua loa đại khái, lại không hiểu nhiều về giới tính này của mình, không phải mẹ sợ thanh niên các con chạm nhau cái là...
[Mẹ]: Tiểu Trì không nhìn màn hình của con chứ?
[Lạc Ngu]: Không.
Lạc Ngu liếc sang bên cạnh, Trì Mục lại tiếp tục kéo cậu đi về phía trước, không có thời gian nhìn màn hình của cậu.
[Mẹ]: Vậy thì tốt, mẹ thật là... Ôi... Hình tượng của mẹ trong lòng Trì Mục!!!
[Lạc Ngu]: Mẹ là người mẹ hiền chân chính, mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con sẽ không làm chuyện kia đâu.
[Mẹ]: Bây giờ không làm thì sau này cũng phải làm, mẹ chỉ tiêm trước mũi dự phòng cho con thôi, đừng tưởng rằng mẹ không biết, con không hề nghiêm túc đọc sổ tay Omega.
[Lạc Ngu]: Khụ khụ khụ, nhưng thường thức cơ bản con vẫn có, yên tâm đi mẹ à, chuyện mẹ lo lắng sẽ không xảy ra đâu.
[Mẹ]: Mẹ cũng biết Tiểu Trì là đứa nhỏ có chừng mừng, được, vậy các con chơi tiếp đi nhé.
[Lạc Ngu]: Mẹ, mẹ nói như thể con không biết kiềm chế ấy! Mẹ cũng không sợ cậu ấy chiếm tiện nghi của con à?
[Mẹ]: Hai đứa con ai chiếm tiện nghi ai còn chưa chắc đâu.
[Lạc Ngu]: Con mới là con trai ruột của mẹ!
[Mẹ]: Không ai hiểu con bằng mẹ.
Lạc Ngu làu bàu: "Cái gì mà..."
Trì Mục: "Hửm?"
Lạc Ngu cẩn thận đánh giá mặt Trì Mục, mở miệng nói: "Cậu rốt cuộc đã làm gì mà khiến mẹ tôi thiên vị cậu như vậy?"
Trì Mục cân nhắc: "Có lẽ là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích?"
Lạc Ngu bật cười: "Đệt mợ cậu, ít dát vàng lên mặt mình thôi, tôi thấy chỉ là cậu giả bộ đứng đắn lừa gạt mẹ tôi."
Trì Mục lắc lư đôi tay đang đan vào nhau của hai người, đưa tay cậu lên cắn nhẹ vào đầu ngón tay Lạc Ngu, dùng hành động thực tế chứng minh mình giả bộ đứng đắn.
Trì Mục cắn không sâu, còn thấy nhột nhột tê tê.
Lạc Ngu liếc xéo hắn, dùng ngón tay cào lòng bàn tay Trì Mục.
Ở nơi đông người, bọn họ cũng chỉ lén lút làm chút chuyện mờ ám, không làm gì quá giới hạn.
Bọn họ hiện tại đã quay lại Tây Giang, đang ngồi xe ra khỏi trạm tàu cao tốc.
Lạc Ngu xoa bụng mình: "Anh đẹp trai, đi đâu ăn tối đây?"
Trì Mục nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay: "Đi 'Tư Ngư'."
Lạc Ngu nghĩ một hồi mới nhớ ra đó là chỗ nào, đó là tiệm cơm mà Trì Mục cố tình mở vì cậu.
Mặc dù lần trước Trì Mục đã nói cậu có thể gọi giao đồ ăn riêng nhưng Lạc Ngu vẫn cảm thấy làm phiền người ta, chưa từng gọi lấy một lần. Cơ mà nghĩ đến đồ ăn ở đó, Lạc Ngu liền tự động chảy nước miếng.
Song liên tưởng tới ý nghĩa của quán ăn này, Lạc Ngu chợt nổi lên tò mò.
Lạc Ngu không muốn tài xế phía trước nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ nên nhích lại gần Trì Mục, thì thầm bên tai hắn: "Cậu nói xem, cậu nổi tâm tư với tôi từ khi nào, hửm?"
Lạc Ngu cất cao âm đuôi, môi gần như đặt trên vành tai Trì Mục.
Trì Mục chợt siết chặt đầu gối mình, giác quan bị bao phủ bởi hơi thở ấm nóng của cậu, chút hương liên kiều thoảng ra theo đường vân da, chầm chậm từng chút tiến vào tuyến thể của hắn.
Trì Mục cố gắng hết sức ngưng kết tất cả tinh thần, mới có thể coi như bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lạc Ngu: "Rất lâu rồi."
Lạc Ngu vô cùng kinh ngạc: "Cụ thể là bao lâu? Lúc tôi nói với cậu tôi biến thành Omega sao?"
Lạc Ngu hơi giật mình, cậu quả thực không biết Trì Mục có ý với cậu tự bao giờ, dẫu sao lúc mới đầu hoàn toàn chẳng có tí dấu hiệu nào, khi cậu phản ứng lại thì hình như cứ tự nhiên ở bên nhau rồi.
Trì Mục dường như đang suy nghĩ: "Tôi cũng không nói rõ được."
Lạc Ngu: "Dù sao cũng phải có bước ngoặt chuyển tiếp chứ, cậu đừng hòng lừa gạt tôi cho qua."
Không biết Lạc Ngu nghĩ đến gì, giọng nói lại đè thấp thêm vài phần: "Không phải cậu thèm khát cơ thể tôi đó chứ?"
Nói xong chính Lạc Ngu cũng bật cười, có lẽ có yếu tố hấp dẫn này bên trong nhưng cậu biết đó tuyệt đối không phải tất cả.
Trong giọng Trì Mục ẩn chứa ý cười: "Nói không có là nói dối, nhưng trước khi cậu nghịch đảo giới tính thì có lẽ đã có chút cảm giác rồi."
Lạc Ngu sốc, sốc đến nỗi bỗng chốc không nói nên lời.
Lạc Ngu: "Đợi đợi đợi đợi đợi một chút!"
Tài xế ngồi ghế trước nghe thấy tiếng nói chuyện, nghiêng đầu về phía ghế sau: "Hả?"
Lạc Ngu: "Không có gì, bác tiếp tục lái đi."
Lạc Ngu đang cố gắng sắp xếp mạch suy nghĩ của mình, sao có thể sớm như vậy đã...cậu nhớ trước đây thái độ của mình không tốt lắm, nói toẹt ra là thấy Trì Mục ngứa mắt, muốn đánh nhau với Trì Mục kia mà.
Lúc tài xế đưa bọn họ đến nơi, xuống xe xong là Lạc Ngu lập tức kéo Trì Mục đến con hẻm nhỏ bên cạnh quán ăn tra hỏi.
Lạc Ngu: "Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng cậu cũng muốn đánh nhau với tôi kia...kết quả cậu vậy mà... há?"
Lạc Ngu nghiêm túc nói: "Lẽ nào cậu bị tôi đánh đến đầu óc có vấn đề rồi sao?"
Hồi đó ông đây nghiêm túc tìm cậu đánh nhau, gây sự với cậu như vậy, thế mà cậu lại nói với ông đây là có cảm giác đặc biệt với ông?
Chẳng nhẽ Trì Mục là một tên cuồng M?
Trì Mục giải thích: "Lúc đó cảm giác ấy không phải thích, thiên về tán thưởng... Nếu thực sự phải nói thích cậu từ khi nào..."
Trì Mục mím môi khẽ cười: "Còn nhớ cái đêm ở tòa nhà nghệ thuật kia không?"
Lạc Ngu: "Dạo Thôi Hàm á? Tôi muốn quên cũng không quên được."
Trì Mục nhìn Lạc Ngu đang hướng mặt về phía mình, đặt tay lên gáy cậu, đè cậu vào lòng mình.
Động tác ấy vừa dịu dàng vừa thô bạo, lồng ngực hai người chạm vào nhau.
Giọng Trì Mục khàn khàn: "Vậy cậu còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không?"
Đêm đó, trong không gian nhỏ hẹp, tin tức tố mùi bạc hà của Alpha xuyên qua cơ thể Lạc Ngu.
Càn rỡ mãnh liệt như thể mỗi chỗ trên cơ thể đều bị tin tức tố bò lên, dường như linh hồn đều bị xâm chiếm.
Đó có lẽ là lần mà Trì Mục quá trớn nhất, không kiềm chế tin tức tố của mình nhất.
Lạc Ngu nhớ, Trì Mục nói, từ nay về sau chỉ có tôi mới có thể cho cậu loại khoái cảm này.
Lạc Ngu: "Ừ."
Trì Mục: "Vậy cậu cũng nhớ cậu trả lời tôi thế nào phải không?"
Lạc Ngu: "Nhớ."
Lạc Ngu nói, thế thì sao chứ, cậu không quan tâm.
Lạc Ngu không muốn bị khuất phục bởi tin tức tố, cho rằng cuộc đời cậu chỉ có bản thân cậu có thể định đoạt chứ không phải gen chi phối.
Vì lẽ đó Lạc Ngu từ chối đánh dấu tạm thời của Trì Mục, đó là lần duy nhất cậu ở trong thời kỳ hỗn loạn nhưng lại không được Trì Mục đánh dấu tạm thời, kết quả chính là Lạc Ngu đau đến ngất xỉu.
Lạc Ngu trêu chọc: "Xem ra lựa chọn của tôi giống với lựa chọn của gen, nhưng mà, chẳng lẽ cậu chỉ vì sự đau đớn đến ngất đi của tôi đêm đó mà thích tôi luôn? Có phải cảm thấy tôi rất đặc biệt không?"
Ngón tay Trì Mục nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của Lạc Ngu: "Đối với tôi mà nói, cậu quả thực rất đặc biệt."
Trì Mục: "Và đêm đó chỉ là bắt đầu đắm chìm, không chỉ vì tin tức tố phù hợp thôi đâu, còn vì tôi muốn có được cậu. Bản năng chỉ là một phần của con người, nhưng tôi lúc này đang tỉnh táo."
Giọng nói của Trì Mục lẫn trong cái nóng nực của mùa hè: "Tỉnh táo biết rõ, tôi bị cậu bắt lại rồi."
Yêu thích của Trì Mục đối với Lạc Ngu không chỉ là mới chớm thuần khiết, Trì Mục cũng chưa từng phủ nhận hắn bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Lạc Ngu.
Đó là sự mê hoặc từ bản năng, nơi sâu thẳm trong linh hồn không ngừng nói với hắn, đó là con mồi ngọt ngào thuộc về mày.
Là cảm xúc điên cuồng và cám dỗ Alpha khó mà cưỡng lại.
Nhưng vì Lạc Ngu, Trì Mục có thể nhẫn nại.
Không phải vì không có cảm giác, không phải vì không động tâm, mà vì tôn trọng và trân quý.
Lạc Ngu luôn sống nhiệt huyết và thản nhiên, tựa như ngọn lửa cháy bừng bừng, có thể đốt cháy gần như tất cả tăm tối.
Trì Mục: "Trước đây đáp lại khiêu khích của cậu không phải vì thấy cậu ngứa mắt, mà do tôi cố tình."
Lạc Ngu bị Trì Mục giữ chặt, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Mục lúc nói câu này nhưng có thể nhận ra được mặt hắn đang dần đỏ bừng.
Trì Mục: "Dường như khi ở bên cậu, nhìn cậu tức giận hay đánh nhau với cậu đều khiến tôi có cảm giác như mình thoát ra khỏi thế giới nhưng vẫn đang sống rất chân thật."
Trì Mục luôn bị hai chữ 'hoàn mỹ' trói buộc, trước đây có rất nhiều việc muốn làm nhưng không thể làm, sau này thì dần dần không có hứng thú nữa.
Lúc còn nhỏ, Lạc Ngu chính là điều 'khác người' duy nhất của hắn.
Bản thân Lạc Ngu cũng không biết rằng cậu đã để lại một nét bút đậm trong cuộc đời của hắn.
Trì Mục: "Sau khi biết cậu chuyển đổi giới tính, phản ứng đầu tiên của tôi là lo lắng, nhưng thực ra cũng thấy mình có chút mừng thầm vô cớ."
Trì Mục: "Tôi vẫn luôn không nói với cậu, bởi vì tôi biết cậu không thích tôi, thậm chí còn bài xích tôi. Tôi biết mỗi lần chúng ta thân mật cậu đều không phải là cam tâm tình nguyện."
Trì Mục: "Nhưng dù rằng như vậy, tôi vẫn rung động."
Giọng Trì Mục thấp đến mức gần như than thở: "Tôi phải kháng cự lại cậu thế nào đây, tôi không thể từ chối cậu."
Trì Mục nảy sinh sắc dục, bởi vì có tình, cho nên mới có dục vọng.
Lạc Ngu bị vô vàn lời tỏ tình này làm cho ngây ngẩn, thậm chí có chút vui mừng. May mà Trì Mục không cho hai người đối mặt nhìn nhau, bằng không nhất định không thể che giấu nổi nhiệt ý trên mặt cậu.
Lạc Ngu lý sự: "May mà những lời cậu nói với tôi không phải lúc trên giường, nếu không thì chắc tôi không kiềm lòng được mất."
Cái gì mà chìm đắm, cái gì mà bắt được, cái gì mà không thể từ chối chứ? Còn nói nữa là ông đây muốn cậu đánh dấu hoàn toàn ông luôn đấy!
Lạc Ngu: "Phải, mới đầu là không cam lòng thậm chí còn rất chán ghét, nhưng sau lại thông suốt rồi, tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn đấy chứ, có thể gặp được cậu."
Lạc Ngu: "Tôi không biết cậu nghĩ nhiều như thế, tôi luôn cho rằng cậu không có cảm giác gì với tôi nên mới nhẫn nhịn, xem ra là cậu cố làm ra vẻ, che giấu bản thân thật kỹ."
Lạc Ngu cắn một bên mặt của Trì Mục, sau đó đổi cắn thành hôn: "Nhưng tôi lại thích cậu như thế mới chết chứ."
Giọng Lạc Ngu khàn khàn, nói đến là huênh hoang lớn mật: "Đêm đó tôi còn nói với cậu một câu, cậu còn nhớ không? Dù không có tin tức tố, tôi cũng có thể vì cậu... Bây giờ cậu làm được rồi, có muốn sờ chút không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đầu câu kia bị khóa rồi, đặt chỗ này chắc được.
Tiểu Ngu: Dù không có tin tức tố, tôi cũng chảy nước vì cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.