Tặng cậu cho tôi
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Quán ăn 'Tư Ngư' này không nằm ở phố thương mại nên không nhiều người qua lại lắm, lúc này lại đang là giờ ăn cơm, thành ra không ai chú ý đến bóng dáng hai thiếu niên đang quấn quýt trong con hẻm.
Trì Mục bị lời ấy của Lạc Ngu trêu ghẹo suýt nữa mất kiểm soát, adrenaline tăng vọt, ngón tay đang đè tuyến thể Lạc Ngu bất giác dùng lực mạnh hơn.
Hương liên kiều dường như bị hắn ấn bung ra, lấp đầy giác quan.
Trì Mục hít sâu một hơi, bởi vì kiềm chế cơ thể quá mức nên bất giác run lên, giọng trầm khàn như mài giấy ráp: "Lạc Ngu."
Hắn dùng cằm cọ cọ mái tóc đen mềm mại của Lạc Ngu: "Đừng trêu chọc tôi.". Truyện Khoa Huyễn
Lạc Ngu cười hết sức xấu xa, hệt như ông lớn trêu ghẹo dân nữ ngây thơ, nhưng lại làm ra vẻ ta đây vô tội: "Tôi chỉ thành thật nói cho cậu biết phản ứng cơ thể của tôi mà thôi."
Lạc Ngu chính là chắc chắn Trì Mục sẽ không làm gì ở đây vào lúc này, có chỗ dựa nên mới không sợ hãi gì dựa vào lòng Trì Mục.
Mặt Trì Mục vừa rồi đã đỏ bừng, càng làm nổi bật đôi mắt đen sáng ngời sâu thẳm.
Trì Mục thở ra hơi nóng: "Cậu tin chắc là tôi không dám làm chút gì đúng không?"
Lạc Ngu dừng lại đúng lúc, cũng không dám làm càn, bằng không gặp họa vẫn là cái mông của mình. Cậu đẩy Trì Mục ra, nói: "Đùa tí thôi, không giỡn nữa, chúng ta đi ăn thôi."
Lạc Ngu: "Tiện thể để cậu bình tĩnh lại chút."
Trì Mục bắt thóp được cậu, Lạc Ngu không có đam mê dã chiến, tiếp tục giỡn nữa Trì Mục phỏng chừng cũng không nhịn nổi, không nên đùa với lửa.
Trì Mục buông cậu ra, Lạc Ngu thở phào một hơi, vừa định bước ra ngoài con hẻm thì bị người nọ kéo giật về sau.
Lần này không đâm sầm vào ngực của Trì Mục mà bị đè bức tường lạnh lẽo.
Ba lô trên lưng Lạc Ngu bị Trì Mục cởi ra, đặt xuống đất bên cạnh.
Lạc Ngu: "Này!"
Giọng Trì Mục trầm thấp: "Tôi vẫn chưa kiểm tra phản ứng mà cậu nói đâu."
Tin tức tố hương bạc hà trở nên vô cùng xâm chiếm, khiến Lạc Ngu có phần khó mà chống đỡ.
Lạc Ngu rén: "Về đã! Về rồi kiểm tra sau được không?"
Trì Mục cắn lấy tuyến thể của Lạc Ngu, nhưng cũng không cắn rách, không cho nói chen vào nói: "Không được."
Lạc Ngu chỉ chọc ghẹo Trì Mục chơi chơi thôi, vì cậu thích nhìn Trì Mục dục hỏa bừng bừng mà không làm gì cậu được.
Nhưng cậu cũng chỉ nói miệng vậy thôi chứ không định làm thật.
Chỉ là dựa vào tình hình hiện tại, hình như đùa quá trớn rồi.
Cảm giác tuyến thể bị day nghiến khiến Lạc Ngu mất hết sức lực, tay bấu lên tường, không nhìn thấy mặt Trì Mục.
Lạc Ngu: "Được... Được chưa!"
Cậu nghiến răng cảnh cáo: "Trì Mục, một vừa hai phải... Á!"
Ánh chiều tà mờ nhạt nơi chân trời xa xôi, ánh nắng rực rỡ thiêu đốt con người của mặt trời tan biến, chỉ lưu lại chút mềm mại bên trong.
Hai ba người đi đường qua lại trên phố, hoàng hôn kéo dài bóng của bọn họ.
Lạc Ngu lo sợ có người nhìn thấy: "Lấy ra, mau lên!"
Giọng Trì Mục trầm khàn: "Hình như hơi ngọt."
Lạc Ngu xô mạnh người ra, người đều sắp nổ tung: "Mẹ nó cậu đừng... Cậu vậy mà cũng cho vào miệng được!"
Lạc Ngu hận không thể đập đầu vào tường, cậu không nên nói móc nói mỉa, tên Trì Mục này nào có hiểu chừng mừng nữa, còn quá phận hơn cả cậu!
Trì Mục dời ngón tay ra khỏi môi, khẽ cười với Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Chỗ ấy bẩn thế kia..."
Trì Mục: "Cậu sạch nhất, hơn nữa hình như hơi ngọt thật."
Lạc Ngu xấu hổ đến nỗi sắp nổ tung, giọng cũng có chút gắt gỏng: "Sạch con mẹ cậu! Ăn cơm! Mau đi rửa tay cho ông!"
Bảo cậu sờ thôi ai bảo cậu nếm chứ! Bảo cậu kiểm tra không phải bảo cậu làm quá!
Lạc Ngu kéo Trì Mục vào quán ăn, lúc vào thì đưa ba lô của mình cho Trì Mục xách, để hắn che đi cái thứ vẫn còn ngẩng cao kia.
Quản lý nhìn thấy ông chủ tiến vào qua camera, lập tức đích thân ra tiếp đãi, dẫn Lạc Ngu và Trì Mục đến phòng riêng.
Quản lý thử bắt lời: "Ông chủ, hai người vừa mới tập thể dục trở về, tiện thể ăn cơm sao?"
Lạc Ngu: "...Ông dựa vào đâu mà nhận ra bọn tôi vừa mới tập thể dục xong?"
Quản lý tưởng mình nói sai, ngập ngừng một lúc: "Mặt hai vị đều rất đỏ."
Hơn nữa hình như còn đổ mồ hôi nữa, quả thực trông như vừa vận động mạnh xong ấy.
Lạc Ngu giả vờ cười: "Phải không, vậy bọn tôi đi nhà vệ sinh trước đã, lát nữa quay lại phòng riêng gọi đồ ăn sau."
Lạc Ngu lôi Trì Mục rẽ vào nhà vệ sinh, Trì Mục không chút ý kiến mà theo Lạc Ngu đi vào.
Lạc Ngu: "Mau, rửa tay!"
Nhìn Trì Mục mở vòi nước, độ nóng trên mặt Lạc Ngu mới tiêu tan một ít.
Lạc Ngu trông thấy mặt mình đỏ bừng trong gương, vỗ nước lạnh lên mặt, để bản thân bình tĩnh lại.
Trì Mục chậm rãi nói: "Lần sau còn trêu chọc tôi không?"
Lạc Ngu trừng mắt: "Không thể kiếm tí ngon ngọt từ chỗ cậu sao, để tôi trêu vài lần không được à?"
Không thể không nói, sau khi Trì Mục được thăng cấp lên vị trí bạn trai, sức mạnh lời nói của Lạc Ngu cũng tăng lên ba phần.
Trì Mục nhẹ giọng: "Được, lần sau tùy cậu xử lý."
Lạc Ngu giễu cợt: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý đồ xấu xa gì, lần sau cậu đừng mơ kéo tôi lại nữa."
Sau khi ăn xong, Lạc Ngu xoa cái bụng có phần no căng, cùng Trì Mục đi dạo ven đường cho tiêu thực.
Ba lô được Trì Mục đeo, hai người lảo đảo đến gần đường cái.
Lạc Ngu bước đi một lúc, hơi khó hiểu: "Chẳng lẽ cậu định để hai đứa mình đi bộ về nhà cậu thật à?"
Tuy rằng Trì Mục sống ở chung cư cao cấp, không phải biệt thự ngoại ô gì cả nhưng theo khoảng cách này, bọn họ đi bộ về nhà ít nhất cũng phải nửa tiếng chứ đùa.
Trì Mục nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở Lạc Ngu: "Cậu quên à, tôi vẫn còn bí mật chưa nói với cậu."
Lạc Ngu: "Suýt nữa quên mất chuyện này đấy, cậu còn định cho tôi bất ngờ gì?"
Lạc Ngu vốn là nhớ, mới rồi bị Trì Mục quấy rối xong cậu quên luôn, định ăn cơm xong thì về nhà.
Trì Mục: "Sắp đến giờ rồi, đưa cậu đến chỗ này."
Khi nãy đi dạo, Trì Mục đã gửi vị trí đại khái của bọn họ cho lái xe, lái xe sẽ đến rất nhanh thôi.
Trong lòng Lạc Ngu không đặc biệt mong đợi, trị số hưng phấn hôm nay của cậu đã có chút gần đạt đến cực điểm rồi, không có gì kích thích hơn việc Trì Mục đi nhảy bungee cùng cậu.
Nhưng khi Lạc Ngu xuống xe, phát hiện vẫn còn thật này.
Trong sân bãi rộng lớn đầy ánh đèn, chỗ đầu đường đua đậu một chiếc xe đua ngầu lóa mắt.
Lạc Ngu không kiềm chế được mà chạy qua trước, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Cậu kích động lượn vòng quanh chiếc xe đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc tán thán, đôi mắt đều sáng lấp lánh nhìn về phía Trì Mục.
Lạc Ngu: "Woa chiếc này ngầu quá đi mất! Tôi có thể sờ không?"
Trì Mục: "Đương nhiên."
Lạc Ngu khen ngợi khôn ngớt: "Loại xe này, lốp xe này, Trì Mục cậu thật sự... Tôi cũng không biết tôi phải nói thế nào nữa, đây chính là bất ngờ cậu muốn cho tôi à!"
Chiếc xe này thực sự quá đẹp, đối với Lạc Ngu – thiếu niên nhiệt huyết muốn chơi xe nhưng không thể chạm vào mà nói có sức hấp dẫn cực lớn, khiến cậu thích không muốn rời tay.
Trì Mục: "Không phải."
Lạc Ngu: "...Hả?"
Uổng công phấn khích sao?
Trì Mục mở cửa xe, cầm chiếc hộp bên trong ra, đưa tới trước mặt Lạc Ngu.
Trì Mục: "Đây mới đúng."
Lạc Ngu: "Hở? Đây là cái gì?"
Lạc Ngu nhìn cái hộp vuông vắn được bọc lại này, vẻ mặt có chút ngờ vực, nhất thời không đoán ra được bên trong là gì.
Trì Mục: "Mở ra thử xem."
Hộp cũng khá dễ mở, Lạc Ngu xé chỗ dán ra, nhìn thấy vật bên trong.
Lạc Ngu nâng mũ bảo hiểm lên: "Mũ bảo hiểm! Woa cái này! Cái này giống hệt với kiểu mũ bảo hiểm của tay đua xe mà tôi thích!"
Lạc Ngu: "Đáng tiếc tay đua xe mà tôi thích ấy đã qua đời từ lâu rồi, nhưng anh ấy thực sự rất đỉnh, chính là tay đua số 1 trong lòng tôi! Anh ấy cũng thường xuyên đội mũ bảo hiểm kiểu này!"
Lạc Ngu: "Oa cái này, bên ngoài... Trông giống thật đấy... Ơ... Đệt!!!"
Lạc Ngu nhìn Trì Mục: "Chữ... Chữ ký này... là thật... thật à?"
Giọng Lạc Ngu run run, tay đua mà cậu thích đã qua đời mấy năm trước, video mà cậu xem đều là bản ghi lại. Sau khi anh mất, mũ bảo hiểm có chữ ký của anh cũng được người hâm mộ sưu tầm, lúc này hẳn là đang ở bên kia đại dương chứ nhỉ.
Trì Mục: "Tất nhiên là thật, là của Nievella."
Lạc Ngu bỗng nhiên cảm thấy mũ bảo hiểm trong tay trở nên nặng trĩu như vương miện.
Hai tay Lạc Ngu cầm mũ bảo hiểm, cúi đầu sụt sùi: "Cậu mẹ nó thật... Trì Mục, cậu thật..."
Thật sự quá phạm quy rồi.
Bất ngờ to lớn này làm cho Lạc Ngu có chút hoa mắt chóng mặt. Cậu không biết Trì Mục sẽ chuẩn bị những thứ này, đều là thứ cậu thích, hoặc là thứ cậu muốn, hoặc là thứ cậu muốn nhưng không dám.
Mẹ nó, sao lại có người tốt thế này!
Trì Mục tiến lại gần vài bước: "Đây mới là kế hoạch tôi chuẩn bị, tôi vốn định tối nay chính thức tỏ tình với cậu, nhưng không ngờ lúc đó không kìm được liền..."
Cái ôm tha thiết bất ngờ khiến Trì Mục nhất thời quên luôn mình đang nói gì. Lạc Ngu một tay ôm mũ bảo hiểm, tay còn lại ôm thật chặt Trì Mục.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này, chỉ có thể cố gắng siết chặt vòng tay mình, dường như muốn ôm Trì Mục hòa vào trong cơ thể mình, hoặc có lẽ muốn nhào mình vào trong cơ thể Trì Mục.
Lạc Ngu: "Trì Mục, cậu phạm quy quá rồi."
Trong cuộc tình này, Trì Mục phạm quy quá đáng.
Cho cậu nhiều thật nhiều, khiến yêu thương này dường như trở nên nặng hơn nhiều.
Lạc Ngu: "Cậu thế này, tôi phải làm sao đây... Tôi không biết cậu muốn gì, tôi cũng không biết cậu thích gì, tôi cũng không biết tôi có thể làm gì cho cậu..."
Trì Mục bác bỏ lời cậu nói, nhấn mạnh: "Cậu đã cho tôi rất nhiều, rất nhiều rất nhiều."
Trì Mục nhìn đôi mặt đỏ hoe của Lạc Ngu: "Món quà mà tôi muốn nhất, chính là Lạc Ngu."
Hắn cười, cọ cọ chóp mũi Lạc Ngu: "Giao cậu cho tôi, có ích hơn bất cứ món quà nào."
Lạc Ngu nghĩ, ông đây thích cậu, đâu chỉ muốn giao trái tim cho cậu, gì cũng cho cậu tất.
Nhưng cậu không nói một lời nào, đặt mũ bảo hiểm trong tay lên chỗ ngồi trong xe, sau đó đè Trì Mục lên thân xe, trao cho hắn nụ hôn nồng cháy.
Sau khi tạm thời tách ra lại nhanh chóng quấn lấy nhau, lần đầu tiên Lạc Ngu tỉnh táo ý thức được giới tính Omega của mình trong lúc tình nồng ý đậm này.
Hóa ra làm Omega là cảm giác này.
Vào giờ khắc này, cậu cam tâm tình nguyện bị chi phối, bị khống chế, bị đòi lấy, bị người yêu đánh dấu.
Giọng Lạc Ngu mơ hồ: "Trì Mục, cậu hôn tôi nữa đi."