Bản Năng Si Mê

Chương 67: Đóng dấu




Đóng dấu
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Khi sắp đi vượt quá giới hạn, Lạc Ngu thở dốc ngừng lại.
Cậu bây giờ quả thực là hưng phấn quá mức, do nụ hôn dài vừa rồi mà hơi thiếu oxy, mặt mày đẹp đến nỗi có phần chói mắt lúc này tựa như đóa hoa nở rộ hết cỡ, tràn đầy xuân tình.
Cổ áo Mục nhăn nhúm, trên yết hầu có dấu răng của Lạc Ngu, đôi môi nhợt nhạt trở nên sẫm màu hơn, cộng thêm khuôn mặt ửng hồng, trông vô cùng gợi cảm.
Lạc Ngu sờ trán mình, vẫn đang cố gắng điều chỉnh hô hấp. Trì Mục bình tĩnh lại trước, vuốt phẳng cổ áo nhăn nhúm của mình, dùng đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi Lạc Ngu.
Lạc Ngu che mắt mình lẩm bẩm: "Người sắp bị cậu làm cho choáng váng."
Trì Mục đúng thật là không làm thì thôi, làm một cái liền khiến người ta trầm trồ.
Ẩn nhẫn lâu như vậy, chuẩn bị những thứ này mà một tí gió cũng không lọt, khiến cậu cho rằng hắn hoàn toàn không có động tĩnh gì hết, nào ngờ làm một cái là như cả loạt bom hạt nhân thế này.
Trì Mục bị bộ dáng của Lạc Ngu làm cho bật cười: "Lát nữa muốn đội mũ bảo hiểm thử xe chút không?"
Trong nước pháp luật quy định đủ 16 tuổi là có thể thi bằng lái xe, Trì Mục đã hỏi Kiều Uyển Dung trước, biết Lạc Ngu đã thi được bằng lái, biết lái xe, cho nên hắn mới chuẩn bị chiếc xe này.
Lạc Ngu nhấc tay ra khỏi mắt, sửng sốt không hề che giấu: "Lần gần nhất tôi lái xe là đã rất lâu về trước rồi, thế mà cậu vẫn yên tâm bảo tôi lái thử à? Không sợ tôi đụng hỏng chiếc xe hả?"
Trì Mục: "Thế thì chạy chậm hai vòng thử cảm giác trước đã, tôi sẽ ngồi bên cạnh cậu. Đụng hỏng xe không sao cả, chỉ cần người an toàn là được."
Lạc Ngu: "Vậy thử thôi chờ chi!"
Lạc Ngu cầm mũ bảo hiểm vừa đặt xuống lên, đội lên đầu mình.
Cậu chạm vào chữ ký của thần tượng trên mũ bảo hiểm, dường như được vầng hào quang của vua đua xe phủ lên người, bỗng thấy tự tin hẳn.
Lạc Ngu mới đầu cũng không dám chạy quá nhanh, một cái xe đua chất lượng bị cậu lái với tốc độ di chuyển chậm rì rì.
Xúc cảm của xe đua khẳng định khác hẳn với xe bình thường, Lạc Ngu có đầy đủ lý thuyết, nhưng vẫn thiếu thực hành. Sau khi chạy hai vòng trơn tru, Lạc Ngu mới bắt đầu tăng tốc.
Chơi đua xe chính là kích thích và tim đập dồn dập, nhưng Trì Mục còn đang ngồi bên cạnh, Lạc Ngu không dám lôi kéo hắn điên cùng, chỉ tăng tốc trong phạm vi mình có thể kiểm soát được.
Tiếng gió rít bên tai, cảnh vật trong sân bãi nối liền thành một đường.
Tóc Trì Mục bị gió thổi tung, thả lỏng người nhìn Lạc Ngu.
Tận khi Lạc Ngu thỏa thuê, đèn trong sân mới tắt đi.
Lúc Lạc Ngu đi tới cửa, tay ôm mũ bảo hiểm, bước chân vẫn còn hơi lâng lâng.
Gió đêm nay mát mẻ hiếm thấy, xua đi cơn nóng nực oi bức của mùa hè.
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, trong veo sạch sẽ.
Trì Mục nhìn bạn trai phấn khích quá độ của mình, nói: "Sau này nếu muốn chơi cứ nói với tôi là được, chỉ cần không phải lén đi chơi thì cô có biết cũng sẽ không tức giận."
Tâm cơ của Trì Mục là chỗ này đây, tất cả những môn thể thao kích thích mà Lạc Ngu tạm thời hào hứng muốn chơi hắn đều thử cùng cậu, như vậy lần sau khi Lạc Ngu muốn đi thử, thể nào cũng sẽ nhớ đến hắn.
Mà đồ dưới mí mắt hắn, do hắn canh giữ thì tất nhiên hắn cũng không cần lo lắng lúc nào Lạc Ngu sẽ đi chơi thứ gì mạo hiểm mà hắn không biết.
Nhưng Lạc Ngu chẳng mảy may nhận ra hết thảy, chỉ cảm thấy Trì Mục quá tốt với cậu.
Lạc Ngu cảm thán nói: "Ngầu thật sự, cậu thế này bỗng chốc nâng cao hiểu biết của tôi đó."
Mối tình đầu kích thích thế này, hoàn toàn nâng tình yêu của học sinh cấp ba lên một cấp độ rất khó đột phá, vừa có tài có khí chất lại vừa có tâm như vậy, Lạc Ngu cảm thấy mình nhất định sẽ bị Trì Mục chiều hư và trở nên kén chọn.
Trì Mục híp mắt: "Lẽ nào sau này còn muốn ngắm kẻ khác?"
Hắn ấn môi dưới của Lạc Ngu: "Thế nhưng tôi đã đóng dấu rồi."
Lạc Ngu nhướn mày, cười đến là không đứng đắn: "Rõ ràng là tôi đóng dấu cậu, về sau tiểu yêu tinh nào muốn câu dẫn cậu cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không."
Lạc Ngu nghĩ kẻ theo đuổi Trì Mục không ít hơn cậu đâu, chẳng qua tính Trì Mục lạnh lùng cho nên không dám theo đuổi trực tiếp thôi.
Huống chi nhà Trì Mục còn rất giàu, sau này nói không chừng sẽ có rất nhiều kẻ muốn nhào vào ấy chứ.
Trì Mục cong mắt: "Được."
Giống như Lạc Ngu báo cáo với Kiều nữ sĩ trước đó, tối nay cậu không về nhà mà trực tiếp theo Trì Mục đến nhà hắn.
Đây đã là lần thứ hai cậu tới nên không cần bàn bạc vấn đề ai ngủ sô pha ai ngủ giường nữa.
Trong ba lô của Lạc Ngu không có đồ ngủ, cậu bèn lấy luôn của Trì Mục.
Phòng tắm nhà Trì Mục có bồn tắm lớn, Lạc Ngu ngâm mình một hồi mới đi ra.
Cả ngày nay chơi rất đã, kích thích Lạc Ngu nhận được đến từng đợt một, luôn hưng phấn suốt. Hiện giờ kết thúc một ngày, đột nhiên thả lỏng cái là cơn mệt mỏi kéo đến ngay.
Lạc Ngu nằm trên giường ngáp một cái, nhìn Trì Mục mặc đồ ngủ chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ thì hơi khó hiểu: "Không ngủ à?"
Trì Mục: "Còn chút việc chưa xử lý xong, tôi đi thư phòng, cậu ngủ trước đi."
Lạc Ngu vẫy tay với người nọ: "Vậy cậu lại đây một tí."
Trì Mục nghe vậy bước qua, bị Lạc Ngu lôi kéo cúi người xuống.
Hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không có tí sắc dục nào.
Lạc Ngu ngáp một cái: "Thế cậu đi làm việc đi, nhớ ngủ sớm, tôi ngủ trước đây."
Trong mắt Trì Mục ẩn chứa gió xuân, đầu ngón tay chạm vào mặt Lạc Ngu: "Ừ."
Sau khi Lạc Ngu nằm xuống, Trì Mục vào thư phòng bật máy tính lên.
Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, Thang Nguyệt và Ngụy Kha vẫn đang bận rộn dự án gần đây.
Ba người treo điện thoại họp trực tuyến. Thang Nguyệt gửi một file qua, Trì Mục nghĩ một lúc rồi nói cho bọn họ biết quan hệ của hắn và Lạc Ngu.
Thang Nguyệt đang ở nhà gõ bàn phím, lúc nghe được lời của Trì Mục, vẫn chưa phản ứng lại, sững sờ gõ luôn mấy chữ 'Tôi và Lạc Ngu đang quen nhau' mà Trì Mục nói vào trong tài liệu.
Nửa phút sau Thang Nguyệt phản ứng lại, vội vàng xóa mấy chữ kia đi.
Thang Nguyệt có phần dè dặt: "Lão... Lão đại... Hình như vừa rồi tôi nghe lộn."
Trì Mục: "Cậu không nghe lầm."
Thang Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, cân nhắc từ ngữ của mình: "Vậy... Chúc cậu trăm năm hòa hợp?"
Thang Nguyệt nghệt mặt, không biết mình nên làm ra phản ứng gì.
Có lẽ đầu tiên là ngạc nhiên Trì Mục vậy mà là gay, sau đó là không ngờ đối tượng hắn lựa chọn lại là Lạc Ngu.
Nhưng đối tượng là Lạc Ngu hình như lại rất hợp lý, dẫu sao cũng coi như một sự tồn tại rất đặc biệt bên cạnh Trì Mục.
Nếu là một người xa lạ khác, không chừng Thang Nguyệt còn phản ứng dữ dội hơn, nghe được là Lạc Ngu, trái lại hơi có cảm giác trong dự đoán.
Trì Mục khẽ cười: "Cảm ơn."
Thang Nguyệt càng nghệt mặt hơn, nếu cô không điếc thì hình như cô nghe thấy tiếng cười dịu dàng của Trì Mục thì phải.
Tiếng cười cực hiếm thấy hay đúng hơn là gần như không có này khiến Thang Nguyệt rùng mình.
Ngụy Kha có vẻ bình tĩnh hơn xíu, cậu ta dùng đầu ngón tay đẩy kính mắt hơi trượt xuống của mình: "Cậu ấy là Omega?"
Thang Nguyệt sốc nặng: "Cái gì???"
Trì Mục dừng động tác xem văn kiện, bất giác nhíu mày: "Vì sao cậu lại đoán thế?"
Ngụy Kha: "Học kỳ trước, có lần cậu ấy xin nghỉ một ngày, sau khi bọn cậu rời đi hình như tôi ngửi thấy mùi tin tức tố Omega."
Trì Mục dãn mày ra: "Đừng làm lộ ra ngoài, cũng đừng nói với ai khác, đặc biệt là bố mẹ tôi và cả bố mẹ các cậu nữa, tôi không muốn cậu ấy bị quấy rầy."
Thang Nguyệt, Ngụy Kha: "Hiểu."
Trì Mục bận rộn đến tận mười hai rưỡi mới ra khỏi thư phòng.
Lạc Ngu trong phòng ngủ đã ngủ say từ lâu, tư thế ngủ vẫn cứ tự do phóng túng như vậy, chiếm đóng trọn cả cái giường, chiếc chăn mỏng mà hắn đắp lên cho cậu trước khi ngủ đã bị cậu đá sang một bên.
Trì Mục không bật đèn, sau khi đắp chăn lại lần nữa, nằm xuống bên giường còn lại.
Lạc Ngu trong mộng như có cảm giác, một lúc sau đã lăn đến bên cạnh hắn, tay dài chân dài vắt lên người hắn, tay Trì Mục phủ lên mu bàn tay Lạc Ngu, nhắm mắt lại.
Phía đông hừng sáng, gà trống gáy vang gọi ngày mới bắt đầu.
Khi Lạc Ngu tỉnh dậy trời đã sáng choang, bên cạnh không có người, trong tay cậu còn đang ôm cái gối.
Lạc Ngu dụi mắt ngồi dậy, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, xỏ dép lê, ngáp một cái đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách cũng không có người, trên gương ở phòng tắm có dán một mảnh giấy.
Lạc Ngu lấy xuống, nghĩ Trì Mục thật thông minh, để ở chỗ khác cậu chưa chắc có thể nhìn thấy, nhưng dán trên gương phòng tắm nhất định cậu sẽ trông thấy, dù sao vẫn phải dậy vệ sinh cá nhân.
"Sớm vậy mà đã ra ngoài bận việc rồi."
Lạc Ngu nói thầm, cảm thấy Trì Mục sau này chắc chắn là một tên cuồng công việc.
Lạc Ngu dọn dẹp qua một chút trước khi ra khỏi nhà, phòng ngủ cũng thu dọn một tý, đeo ba lô của mình, nhắn tin nói một tiếng cho Trì Mục rồi xỏ giày đi về.
Khi Lạc Ngu về nhà thì Dư Hiểu Song cũng đúng lúc thức dậy, đầu tóc rối bù đi lại trong nhà như du hồn.
Dư Hiểu Song trông thấy Lạc Ngu thì chớp chớp đôi mắt vô thần, giọng uể oải: "Anh, anh về rồi đấy à."
Lạc Ngu: "Làm gì vậy?"
Dư Hiểu Song: "Vừa mới nằm mơ mơ thấy đang chơi game thì mẹ em xuất hiện sau lưng em, rút nguồn điện máy tính, làm em sợ chết khiếp... Bây giờ đang khôi phục lại cảm xúc."
Lạc Ngu: "Chậc, không có tí gan gì. Mà không phải mẹ em nói đi một tuần sao? Cũng lâu vậy rồi, mẹ nhỏ em bên đó không ổn lắm à?"
Dư Hiểu Song đến nhà Lạc Ngu ít nhất cũng được nửa tháng rồi, lúc đầu khi Lạc Phụng Hòa rời đi chỉ nói rằng phải xuất ngoại một tuần.
Dư Hiểu Song: "Không có chuyển biến xấu, đang nghỉ ngơi điều dưỡng thôi. Mẹ em sợ đi đi về về mẹ nhỏ lại mệt, dứt khoát ở bên đó chăm sóc cho khỏe hơn một chút."
"Vậy thì tốt, mau đi đánh răng rửa mặt, chải gọn mớ tóc rối bù kia của em đi."
Lạc Ngu yên tâm, mặc dù cậu không quá thân với người cô nọ nhưng với trình độ cố chấp của cô cậu mà nói thì nếu người yêu thực sự xảy ra chuyện thì kiểu gì cũng phát điên. Lạc Ngu hi vọng những người bên cạnh đều có thể an yên.
Dư Hiểu Song không cam chịu lẩm bẩm: "Em còn muốn quay về ngủ nướng tiếp cơ."
Lạc Ngu: "Buổi trưa hẹn Nhụy Ti cùng nhau ăn cơm, có chuyện muốn nói với bọn em."
Lạc Ngu đang nghĩ xem có nên gọi Đông Đông luôn không nhưng nhắn tin qua hỏi thì Đông Đông nói đang đại diện võ quán đi tỉnh khác tham gia thi đấu nên Lạc Ngu cũng không nói tiếp nữa. Dù sao sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau, lúc đó nói cũng được.
Dư Hiểu Song lấy lại tinh thần: "Chuyện gì thế? Chẳng lẽ anh theo đuổi được chị dâu em rồi hả?"
Lạc Ngu dựng ngón cái: "Bingo."
Dư Hiểu Song đang ủ rũ lập tức trở nên kích động: "Nếu anh đã nói thế thì em đây không buồn ngủ nữa!"
Dư Hiểu Song xông vào phòng tắm: "Em xong ngay đây!"
Dư Hiểu Song nhanh chóng hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, tâm trạng vô cùng phấn khích bước ra ngoài: "Anh anh anh, em có thể hỏi trước chút không, chị dâu là ai thế?"
Lạc Ngu: "Trì Mục."
Dư Hiểu Song lầu bầu: "Lúc này rồi vẫn muốn giữ bí mật à, đừng đùa nữa anh trai, anh Trì Mục trông không giống người sẽ bị anh đè."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngu:... Sát thủ đồ sát em họ đâu, lên sân khấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.