Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
.
Lạc Ngu phì cười: "Cậu có ý nghĩ cái rắm."
Đinh Duệ Tư gãi đầu: "Tớ cũng chỉ nghĩ tí, ngẫm lại cũng thấy mình không có khả năng mà."
Dư Hiểu Song dựng ngón cái: "Thôi đi anh ơi, anh em dù là Omega cũng là một Omega rất gì và này nọ trong các Omega."
Dư Hiểu Song nhìn Đinh Duệ Tư bằng nửa con mắt: "Nhụy Ti anh thì quên đi, làm gì có Omega nào cao lớn thô kệch như anh chớ nói chi là có độ phù hợp một trăm phần trăm, tìm được Alpha tốt như anh Trì."
Đinh Duệ Tư: "Xem thường Đinh Duệ Tư anh à? Có phải muốn anh quậy nát đường trên không?"
(*) Gốc là 峡谷被我演了, một từ trong game Vương giả vinh diệu, theo zhihu thì 演员 là những kẻ cố tình phá game như chọn tượng yếu, hoặc chửi nhau um sùm khiến người chơi khác khó chịu khi chơi game.
Đinh Duệ Tư và Dư Hiểu Song cười đùa trở lại, cố gắng tại tạo bầu không khí, thuận theo sự bình thản của Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư hít sâu một hơi: "Vậy thì, ừm, Ngu ca, tớ đi vệ sinh trước đã, vừa nãy lúc lên lớp uống nhiều nước quá."
Lạc Ngu đứng dậy: "Tớ đi cùng cậu."
Đinh Duệ Tư theo sau Lạc Ngu ra ngoài. Trên hành lang, Lạc Ngu khoác vai cậu ta, vỗ hai cái như vỗ về.
Lạc Ngu biết Đinh Duệ Tư không phải muốn đi vệ sinh thật, trực tiếp dẫn người đi tới bên một cầu thang khác, đến chỗ cửa thông gió.
Đinh Duệ Tư cào tóc mình, có chút buồn khổ không biết trút ưu tư trong lòng thế nào, tựa vào tường mò túi quần.
Bọn họ đều không nghiện thuốc lá, hiển nhiên cũng không có thói quen mang theo bên người. Đinh Duệ Tư không mò được thuốc lá, chửi thầm trong lòng một tiếng, đá mặt tường.
Lạc Ngu giơ tay vò tóc cậu ta rối bù: "Tớ thực sự không sao."
Đinh Duệ Tư: "Rốt cuộc cụ thể bị vậy từ khi nào hả?"
Lạc Ngu: "Nhớ Thôi Hàm không?"
Đinh Duệ Tư: "Sao tớ quên tên đó được chứ? Đổi mới thế giới quan của tớ luôn."
Lạc Ngu: "Hôm sinh nhật tớ bị đâm một dao đấy, do cứu Thôi Hàm mà ra, sau đó vào viện thì phát hiện mình như vậy rồi."
Đinh Duệ Tư: "... Đệt mẹ nó đồ phá hoại!"
Trong lòng Đinh Duệ Tư, Lạc Ngu luôn là đại ca của cậu ta.
Là ngọn hải đăng, là phương hướng, là người anh em mà cậu ta có thể bày tỏ nỗi lòng, là kẻ mạnh mà cậu ta sùng bái đi theo.
Lí do cậu ta không thể chấp nhận không phải vì đại ca mà mình tôn sùng trở thành kẻ yếu về sinh lý, mà là vì không thể tưởng tượng nổi người kiêu ngạo như Lạc Ngu cảm thấy ra sao khi biết mình lâm vào tình huống này.
Đối với bất kỳ Alpha nào, biến thành Omega chắc chắn đều khó mà chấp nhận.
Cậu ta hiểu Lạc Ngu, biết ước mơ của Lạc Ngu, biết Lạc Ngu luôn muốn làm gì, biết Lạc Ngu muốn trở thành người thế nào, cho nên cậu ta cũng biết kết cục thế này sẽ ảnh hưởng thế nào đối với Lạc Ngu.
Lạc Ngu đá góc tường: "Tớ cũng dần quen rồi, thứ này quả thực cũng khó nắm bắt. Bác sĩ nói tin tức tố của tớ vốn dĩ đã định tớ là Omega, chẳng qua mức độ quá mạnh nên mới ngụy trang thành Alpha, bây giờ chỉ là quay về dáng vẻ vốn có mà thôi."
Đinh Duệ Tư trầm giọng chửi: "Đệt mẹ nó, thói đời gì vậy."
Lạc Ngu kéo khóe miệng: "Thực ra cũng khá tốt, cũng không quá khó chấp nhận, nghĩ theo hướng khác thì tớ vẫn hời 18 năm làm Alpha."
Đinh Duệ Tư càng nghe càng khó chịu: "Vậy sau này thì sao? Cậu đã tính toán kỹ chưa, vào trường nào?"
Lạc Ngu: "Để sau đi."
Đối với kế hoạch tương lai Lạc Ngu đã rất rối bời, bây giờ vẫn đang thay đổi lại.
Nhưng Lạc Ngu nghĩ đến Trì Mục thì thấy cũng không loạn quá. Trì Mục chắc chắn sẽ cho cậu đề nghị thích hợp, ở bên cạnh người xuất sắc như thế, dường như bản thân cậu cũng muốn cố gắng phấn đấu một chút.
Đinh Duệ Tư mù mờ cùng cậu: "Vậy thì để sau đi."
Hai cậu trai nửa người lớn cùng nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, nửa phút trôi qua, Lạc Ngu vỗ gáy Đinh Duệ Tư, để cậu ta hồi thần.
Lạc Ngu: "Được rồi, nên thế nào thì vẫn thế ấy, cậu đừng có đổi thái độ làm tớ buồn nôn đấy."
Đinh Duệ Tư: "Tớ nào dám chứ, một ngày là Ngu ca, cả đời là Ngu ca! Mà không phải cậu vẫn đánh tớ đến sml đấy thôi!"
Đinh Duệ Tư nhớ hồi học kỳ trước, khi Lạc Ngu tập luyện với cậu ta ở võ quán, Đông Đông đánh cậu ngã ra sàn mà Lạc Ngu thì chưa bao giờ thua Đông Đông, điều đó chứng minh giá trị vũ lực hoàn toàn không hạ xuống.
Đinh Duệ Tư chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ đùi mình.
Đinh Duệ Tư: "Nói như vậy, thảo nào Thôi Hàm đi vào, cậu như thế kia thì làm sao mà gây ra chuyện gì cho y được."
Đinh Duệ Tư: "Đệt đệt đệt, có phải khi đó cậu đã quen Trì Mục rồi không?"
Đinh Duệ Tư cảm thán: "Ôi mẹ ơi, tớ thực sự chẳng biết tí gì, tớ nói mà, sao quan hệ bọn cậu lại đột nhiên trở nên tốt thế, ha ha ha, thì ra là vậy..."
Hai ngón cái cái của Đinh Duệ Tư cong cong hướng vào nhau, năm lần bảy lượt than thở mình bỏ lỡ mất chân tướng năm ấy.
Đinh Duệ Tư lại vỗ trán: "Nói thế thì sau này tớ là sui gia với Thang Nguyệt à???"
Lạc Ngu không tài nào chịu đựng nổi đạp cậu ta một phát: "Cậu nói cái mẹ gì đấy? Mau xéo về ăn cơm."
Sau khi hai người bọn cậu đẩy cửa bước vào Dư Hiểu Song liền nói: "Hai anh cuối cùng cũng quay lại rồi, em còn tưởng hai anh rơi xuống bồn cầu không ra được cơ, suýt nữa định vào vớt lên."
Đinh Duệ Tư vẻ mặt ghét bỏ: "Em gái, mỹ thực đi đầu, có thể đừng nói mấy lời mắc ói này được không."
Dư Hiểu Song vẫy tay: "Bày tỏ nỗi lòng cảm thán của em một chút, em đợi các anh đến sắp chết đói rồi!"
Tuy rằng lúc đang ăn không nói chuyện là khuôn phép tổ tiên truyền lại, nhưng tâm sự tán gẫu trên bàn ăn lại là một phần không thể thiếu, Dư Hiểu Song ăn cơm cũng không quên buôn chuyện.
Dư Hiểu Song ậm ờ: "Anh này, Omega các anh, lúc ấy ấy cảm giác thế nào?"
Lạc Ngu nghĩ, không hổ là thiếu nữ đầu đầy phim heo.
Lạc Ngu: "Anh đập em một trận là em biết ngay."
Dư Hiểu Song: "Em chỉ tò mò tí thôi, anh biết Beta bọn em không thể bị đánh dấu mà."
Mặc dù Đinh Duệ Tư không lên tiếng hùa theo, nhưng mặt cũng đầy vẻ ham học.
Dư Hiểu Song: "Nghe nói sau khi ấy ấy xong, trên người Omega toàn là mùi của Alpha, đáng tiếc em không ngửi được."
Dư Hiểu Song: "Ôi, thế gian về sau, mất đi một công cực phẩm chất lượng, cơ mà lại thêm một tuyệt thế mỹ thụ he he he."
Dư Hiểu Song vừa nói vậy, Đinh Duệ Tư luôn cảm giác mình hình như lại nhớ ra chút gì đó.
Đinh Duệ Tư kích động: "Ngu ca, có phải dạo bắn pháo hoa không, hôm đó! Là hôm đó! Cái hôm tớ mẹ nó đợi ở trên xe đến sắp gục luôn!"
Lạc Ngu dùng lực dằn mạnh đũa, thịt cá bên dưới bị cậu nghiền nát.
Đinh Duệ Tư đắc ý: "Tớ nói mà, hôm đó pháo hoa ồn như thế, căn bản chẳng ai có thể ngủ được! Tớ cũng sắp bị tiếng pháo nổ điếc cả tai!"
Lạc Ngu cực kỳ bình tĩnh đặt đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy, vươn tay tặng cho cái gáy thân thương của hai kẻ trước mặt một cái bốp.
Lạc Ngu: "Hỏi nữa đi? Lắc đầu cảm thán nữa đi?"
Dư Hiểu Song lập tức lắc đầu: "Không hỏi nữa, không cảm thán nữa!"
Lạc Ngu nhìn Đinh Duệ Tư: "Còn nhớ lại nữa không?"
Đinh Duệ Tư: "Hả? Đây là đâu? Sao đột nhiên tớ lại mất trí nhớ vậy? Sao tớ lại đến đây? Anh chàng đẹp trai trước mặt này là ai?"
Lạc Ngu: "Nhiều chuyện."
Đinh Duệ Tư: "Hì hì, à mà sao Trì ca không đến? Ngày thông báo quan trọng thế này, không phải nên một đôi chú rể cùng nhau đến sao?"
Lạc Ngu: "Cậu cho rằng bày rượu cưới à, cậu ấy bận."
Trì Mục rất bận, việc không quá quan trọng thì Lạc Ngu sẽ không quấy rầy hắn.
Lạc Ngu: "Tắt máy nói ăn cơm đi, đồ ăn của quán này rất ngon."
Dư Hiểu Song: "Nhưng chắc không rẻ nhỉ, anh trai, lần này anh mất nhiều máu nhớ."
Lạc Ngu: "Chuyện nhỏ, chút tiền mời bọn em ăn bữa cơm vẫn có."
Tuy rằng là quán cơm là của bạn trai nhà mình mở nhưng Lạc Ngu cũng không định chơi không. Lúc cậu nghỉ hè, phía sau chảy nước mấy ngày không thể ra ngoài, cũng lười làm bài tập, bèn nhận đơn game, tiền gom cho bữa cơm này vẫn đủ.
Mặc dù Dư Hiểu Song và Đinh Duệ Tư còn rất tò mò chi tiết chuyện yêu đương của Lạc Ngu và Trì Mục nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Hôm nay họ đã tiếp nhận quá nhiều tin tức rồi, tiếp tục nói thêm nữa cũng không tốt lắm, dứt khoát chĩa súng vào đối phương.
Dư Hiểu Song: "Nhụy Ti, anh xem anh em cũng có đối tượng rồi, khi nào thì mới tới lượt anh hả? Lần trước chia tay cũng sắp hai học kỳ rồi nhỉ?"
Tên Đinh Duệ Tư này hễ yêu đương thì nhất định sẽ đăng vòng bạn bè, đương nhiên là để chế độ ngoại trừ rồi. Dư Hiểu Song buồn chán lướt đủ mọi thứ, hiển nhiên nắm chắc tình hình yêu đương của bạn bè.
Đinh Duệ Tư: "Yêu đương sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của anh!"
Đinh Duệ Tư: "Em thì sao? Chắc không có chứ gì?"
Lạc Ngu lia mắt: "Dư Hiểu Song, em vẫn còn nhỏ, có người tán tỉnh em thì phải nói với anh trước."
Dư Hiểu Song: "Game không đáng yêu ư? Sao em có thể phản bội game để yêu đương chứ! Onii-chan yên tâm, tiêu chuẩn người yêu của em đều lấy anh làm chuẩn!"
Đinh Duệ Tư nghe vậy biến sắc: "Em gái, tại sao em lại nghĩ quẩn như vậy, em muốn độc thân cả đời thì em cứ nói thẳng ra!"
Có hai kẻ dở hơi này ở đây, Lạc Ngu cũng không lo cuộc sống của mình tẻ nhạt, tiếp tục nghe họ đấu võ mồm.
Bữa cơm này lâu hơn thường ngày rất nhiều, Lạc Ngu đến quầy lễ tân thanh toán, hai người theo bên cạnh cậu nhìn giá cả.
Dư Hiểu Song: "Nè...Ba người chúng ta mới ăn hết hơn hai trăm?"
Ba người họ gọi ba món một canh một điểm tâm ngọt, quán ăn này thuộc tầm trung đến cao cấp, theo lý mà nói không rẻ như vậy.
Lạc Ngu: "Sao lại rẻ thế?"
Lạc Ngu nhìn thực đơn, áng chừng bữa này phải khoảng trên dưới bốn trăm.
Quản lý lau mồ hôi, xách đồ từ sau nhà bếp đi tới: "Là thế này, ông chủ đã nói, nếu là cậu đi ăn thì giảm giá 52%, để miễn phí cho cậu chắc chắn cậu sẽ không vui."
Dư Hiểu Song: "Hở?"
Đinh Duệ Tư: "Ể?"
Lạc Ngu: "... Được rồi."
Quản lý cầm đồ trên tay ra: "Đây là đồ uống làm riêng cho cậu, đây là của bạn cậu."
Dư Hiểu Song: "Ồ hố."
Đinh Duệ Tư: "À há."
Lạc Ngu bị phản ứng kẻ xướng người họa của hai người này làm cho rất xấu hổ, trả tiền rồi cầm đồ uống xong lập tức đi ngay.
Đinh Duệ Tư: "Oa, Ngu ca đỉnh quá, cậu quen ông chủ quán này à? Đã giảm nửa giá rồi còn tặng đồ uống nữa, có thể diện!"
Dư Hiểu Song: "Anh ngốc thật à? Giảm 52%, đây là quán của anh Trì mở đúng không?"
Dư Hiểu Song biết nhà Trì Mục rất giàu, quản lý vừa dứt lời là cô hiểu ngay vấn đề.
Đinh Duệ Tư ngớ người: "Đệt?"
Hôm nay chính là ngày kinh hoàng của Nhụy Ti.
Đinh Duệ Tư: "Trì ca lợi hại vãi, vậy mà còn đặt chân vào ngành ăn uống, tự làm ông chủ luôn!"
Lạc Ngu cố gắng để bản thân không ra vẻ đắc ý quá: "Cậu ấy nói là đặc biệt mở vì tôi."
Hầy, thì ra rắc cơm chó ra là cảm giác này đây.
Dư Hiểu Song: "Đề nghị anh chớ nên làm tổn hại lần hai với phế phẩm cấp một được quốc gia bảo vệ là em đây!"
Đinh Duệ Tư kéo Dư Hiểu Song vọt lẹ: "Đừng sợ em gái! Chỉ cần chúng ta chạy đủ nhanh! Ghen tị sẽ không đuổi kịp chúng ta!"
Lạc Ngu đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai tên ngốc phía trước.
Nắng chiều chiếu trên người, dù mùa hè nóng nực nhưng Lạc Ngu lại cảm thấy mình không khó chịu gì hết.
Thậm chí còn cảm thấy thế gian này quá tươi sáng, bao quanh cậu là một vùng ấm áp.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Trì: Tiểu Ngu có thể tăng tốc độ xuất kiếm ♂ của tôi!
Chắc mọi người đều biết 52 nghĩa là gì ha:v Giảm giá 52%, tình thánh Trì Mục =)))))