Không thể thay thế
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Vào hôm thi cuối kỳ, tuyết bay lả tả.
Lúc đầu vẫn là hạt tuyết, lặng lẽ rơi trên vai như hạt mưa.
Có một số bông tuyết khá to, khiến người ta cảm nhận nổi bật hơn đôi chút.
Hôm ấy Lạc Ngu và Trì Mục vừa may vào phòng học sớm, không bị tuyết rơi lên người, mãi đến khi bạn học nằm sấp bên cạnh cửa sổ kêu lên mới biết trời đổ tuyết.
Chuyện này nói mới lạ thì mới lạ, nói không mới lạ cũng không mới lạ. Tây Giang nằm ở phía nam, thuộc kiểu khí hậu nhiệt đới gió mùa, không thường xuyên có tuyết.
Trong ký ức của Lạc Ngu, trận tuyết lần trước có lẽ đã cách đây mấy năm rồi. Cậu nhoài người lên cửa sổ nhìn ra ngoài, vươn tay ra hứng hồi lâu mà chỉ hứng được chút hạt tuyết nhỏ, sau đó dán lên gáy Trì Mục.
Trì Mục bị cơn lạnh buốt đột ngột này làm cho rùng mình, Lạc Ngu thấy vậy thì lộ ra tiếng cười thực hiện được ý đồ xấu xa, trẻ con không chịu được.
Trì Mục bất lực liếc cậu một cái, bóc cho cậu một chiếc kẹo, đút vào miệng cậu.
Tất cả cửa sổ của phòng học đều phủ một lớp sương, có bạn học vẽ lên trên đó, viết thi cố lên.
Lạc Ngu thì viết chữ Trì Mục lên trên, nhưng nét chữ không thể viết quá nhỏ, nếu không nét chữ vẽ ra sẽ dính vào nhau, trở thành một khoảng trống lớn.
Chữ Mục trong Trì Mục nhiều nét, chiếm diện tích lớn. Lạc Ngu viết mãi không được, dứt khoát xóa khoảng đó đi, chỉ để lại chữ "Trì".
Đinh Duệ Tư: "Này này này! Ngu ca sao cậu lại xóa hết đi thế, đống bánh thiên hạ vô song tớ vừa mới vẽ xong bị cậu hủy diệt hết rồi!"
Lạc Ngu vồ túi bút lên ném lên người cậu ta, lườm cậu ta một cái: "Bớt mẹ nó mắc ói dùm."
Lạc Ngu lau tay lên đồng phục của Trì Mục, điềm nhiên như không mà ngồi xuống ghế.
Chút bệnh sạch sẽ của Trì Mục đã biến mất từ lâu khi ở trước mặt Lạc Ngu. Dù sao hai người đã trao đổi qua mọi thứ, sao còn sợ Lạc Ngu lau lên người hắn.
Cô chủ nhiệm viết môn thi và thời gian thi lên bảng đen, sau đó nhắc nhở mọi người mang theo bút gel mực đen và bút chì 2B để làm bài trắc nghiệm, dặn dò thêm một lần đừng tô sót và tô sai phiếu trả lời rồi bảo mọi người đi tìm phòng thi của mình.
Lạc Ngu và Trì Mục vẫn cùng phòng thi với nhau, Trì Mục vững vàng ngồi ở vị trí 01 sát cửa, Lạc Ngu ở bên trái hắn.
Tâm thái của Lạc Ngu luôn luôn rất tốt, chưa bao giờ bị tâm lí khi đi thi, và cũng không lo lắng bản thân thi không tốt sẽ có hậu quả thế nào, vì thế nên cậu luôn giữ trạng thái vô cùng thoải mái làm bài.
Buổi sáng thi môn Ngữ văn, sau khi viết bài xong Lạc Ngu đặt bút xuống, kiểm tra bài thi một lượt rồi bắt đầu buồn chán xoay bút, ánh mắt nhìn về phía Trì Mục.
Bất kể lúc nào Trì Mục cũng rất nghiêm chỉnh, hình như Lạc Ngu chưa thấy hắn lười biếng tựa vào ghế bao giờ, sống lưng luôn thẳng tắp như cây bạch dương.
Lạc Ngu liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn 10 phút nữa mới hết giờ, thế là cậu nằm gục xuống bàn ngắm Trì Mục.
Mấy phút cuối giám thị coi thi phát hiện ánh mắt của cậu, cho cậu ánh mắt cảnh cáo.
"Còn năm phút, các bạn chú ý kiểm tra lại bài, đừng nhìn đông ngó tây."
Lạc Ngu nhắm mắt làm ngơ, vẫn nhìn về phía Trì Mục.
Giám thị coi thi bước tới gõ bàn cậu, Lạc Ngu vẫn giữ cái vẻ bất cần ấy, uể oải chống đầu: "Thầy ơi, em đâu có nhìn đông nhìn tây, em chăm chú nhìn trai đẹp suốt đấy chứ."
Cậu đưa bài làm của mình cho giám thị kiểm tra, tỏ vẻ mình không hề có ý khiêu khích.
Trì Mục đằng trước cũng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lạc Ngu.
Lạc Ngu nháy mắt trái với hắn, tỏa ra khí khái hào hùng thuộc về cậu chàng đẹp trai khiến giám thị cũng phải ho một tiếng, vờ như không có chuyện gì xảy ra về lại bục giảng.
Khi thi xong ra khỏi dãy phòng học thì tuyết đã tích tầng trên mặt đất, hai hàng cây bên đường phủ một lớp tuyết trắng xóa một màu, đẹp hết sức.
Bông tuyết bay lượn trong không trung, Lạc Ngu vươn tay bắt lấy, cảm nhận tuyết tan chảy trong lòng bàn tay cậu biến thành giọt nước rồi chảy ra các kẽ ngón tay.
"Lát nữa tay sẽ lạnh cóng đấy."
Trì Mục dùng khăn tay lau khô vệt nước trên tay cậu, bỏ tay cậu vào trong túi của mình cùng nhau ủ ấm.
Bây giờ là mùa đông, tuyết làm mờ tầm nhìn của con người. Lớp tuyết không dày lắm bị mọi người giẫm lên đóng lại thành băng, rất trơn. Do đó mọi người chỉ chú ý dưới chân, không ai để ý đến bọn họ đang thân mật trong tuyết.
Trì Mục bung dù, hai người chầm chậm bước ra cổng trường.
Đinh Duệ Tư biết điều không làm phiền thế giới riêng của họ, một mình đội mũ đi phía sau, mặc sức tỏa ra hương thơm quý tộc độc thân.
Lạc Ngu thở ra sương trắng: "Sắp đến Tết rồi."
Trì Mục: "Ừm."
Năm nay kỳ thi cuối kỳ của bọn họ chỉ cách ba mươi Tết hơn mười ngày, đợi mai thi xong, qua thêm hai tuần nữa là năm mới.
Lạc Ngu: "Cậu có phải về nhà đón Tết không?"
Lạc Ngu biết mình nói nhảm, hiện tại Trì Mục còn chưa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình hắn nên chắn chắc phải về nhà đón Tết, chỉ là trong thâm tâm cậu muốn Trì Mục có thể vui vẻ đón năm mới.
Trì Mục: "Có."
Lạc Ngu: "Vậy có chuyện gì cậu nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ mở máy cả ngày."
Dáng vẻ lo lắng của Lạc Ngu khiến Trì Mục cong môi: "Được."
Giọng hắn nhẹ nhàng như tan trong tuyết.
Hôm thi cuối kỳ xong, mọi người đều ở lại quét dọn tổng vệ sinh lớp học. Lúc ra về, các bạn học vẫy tay chào nhau sang năm gặp lại.
Toàn bộ bàn ghế trong lớp được xếp lại ngay ngắn, cửa sổ cũng đã khóa chặt, học kỳ này đến đây là hết.
Trường học dần trở nên vắng lặng, cây cối bên đường không tiễn học sinh rời đi, chào tạm biệt đợi đầu xuân sang năm.
Vài ngày trước năm mới Trì Mục đã nhận được điện thoại gọi về nhà, Lạc Ngu giúp hắn thu dọn quần áo.
Lạc Ngu cầm chiếc quần giữ nhiệt màu đỏ từ trong phòng mình ra, gấp gọn gàng bỏ vào vali của Trì Mục.
"Vốn định bảo cậu mang chút gì đó về nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như chẳng có gì tiện mang theo cả. Thôi thì cậu cứ mặc quần của tôi đi, lúc nhớ tôi thì kéo quần ra là nhận được ấm áp ngay. Nếu thái độ của bố mẹ em trai cậu không tốt thì cứ nghĩ là có tôi đang ở bên cạnh."
Lạc Ngu cảm thấy cách này của mình rất rất hay, quần giữ nhiệt chính là nguồn sức mạnh trong mùa đông.
Trong giọng Trì Mục không giấu được niềm vui: "Được."
Lạc Ngu: "Có gì bất mãn cậu cứ gọi điện cho tôi, nếu em trai cậu còn dám đến gần lải nhải, để tôi đến xử lí."
Trì Mục: "Được."
Lạc Ngu nhìn hắn kéo khóa vali, dựa vào người hắn.
Lạc Ngu: "Nhớ thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi."
Trì Mục: "Chắc chắn rồi."
Lạc Ngu vẫy tay: "Thế cậu đi đi, bye."
Lạc Ngu không muốn mười dặm tiễn đưa gì gì đó, cố gắng kiềm chế tâm trạng nói dông nói dài của mình.
Yêu đương thật sẽ khiến người ta trở nên khó hiểu, thực ra cậu cũng biết Trì Mục sẽ không chịu thiệt nhưng vẫn cứ không yên tâm.
Trì Mục: "Sang năm gặp lại."
Lạc Ngu gật đầu, lúc cậu tưởng rằng Trì Mục sẽ mở cửa rời đi như vậy thì lại nghênh đón một nụ hôn sầu triền miên.
Bên ngoài gió lớn, Trì Mục không cho Lạc Ngu tiễn mình xuống dưới. Lạc Ngu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn theo bóng dáng Trì Mục ngày càng xa dần, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Cậu ngồi trên giường, đầu óc nhất thời có chút trống rỗng, trong lòng có cảm giác không nói ra được.
Rõ ràng ở bên nhau sớm tối, hình như cũng không nhớ lắm, nhưng vừa xa nhau một cái đã thấy nhớ da diết.
Hôm sau khi Trì Mục đi, sở nghiên cứu gọi điện đến.
Chuyện này đã kéo dài hơn nửa năm, sau nhiều lần thử nghiệm rồi thất bại lặp đi lặp lại, cuối cùng bọn họ đã nghiên cứu ra thuốc ức chế dành riêng cho Lạc Ngu trước năm mới.
Mặc dù nguyên lý và phương thức ức chế không giống nhau lắm nhưng cũng không thể gọi là "thuốc thỏa mãn" được, nghe cứ có thấy kỳ cục sao sao nên vẫn giữ nguyên là thuốc ức chế loại đặc biệt.
Lạc Ngu bắt xe đến sở nghiên cứu một chuyến, cầm về một hộp nhỏ.
Bao bì hộp rất kín, bên trong đặt tổng cộng bốn ống thuốc ức chế, màu sắc trong suốt hơi xanh nhạt, trông có vẻ cũng rất đẹp.
Vẫn chưa đến kỳ phát tình, đương nhiên chưa đến lúc tùy tiện sử dụng nên Lạc Ngu chỉ có thể đợi đến ngày đó dùng thử mới biết hiệu quả thế nào.
Thời gian phát tình của Lạc Ngu là từ ngày 25 đến ngày 28, hôm ba mươi Tết là ngày 24 dương lịch, kế hoạch của Trì Mục là ngay mùng 1 năm mới sẽ đến tìm Lạc Ngu, để Lạc Ngu dùng thuốc ức chế trước mặt hắn, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Lạc Ngu cất thuốc ức chế vào trong ngăn kéo, sau đó theo Kiều nữ sĩ ra ngoài sắm đồ.
Lần lượt mua đủ mấy thứ đồ dùng dịp Tết, hai mẹ con không cần về quê ăn Tết cho nên cũng không mua quá nhiều thứ.
Hôm ba mươi Tết, Lạc Ngu đi dán câu đối. Chung cư không cho bắn pháo hoa, Lạc Ngu và Kiều Uyển Dung cũng không có thói quen này.
Trong nhà cũng dán giấy cắt hoa đỏ rực, trông có vẻ thêm vài phần không khí vui mừng của năm mới.
Cơm tất niên ăn vào buổi tối, hồi chiều Kiều nữ sĩ đã nấu xong một phần thức ăn, để trong giỏ, dẫn Lạc Ngu cùng ra ngoài.
Điểm đến của họ là nghĩa trang, chuyến đi này là để cúng bái.
Vẻ mặt Kiều Uyển Dung bình tĩnh, phủi tuyết trên bia mộ xuống, chạm vào tấm ảnh lạnh giá trên mộ bia.
"Tính toán cẩn thận thì anh cũng đi được tám năm rồi, em mang những món anh thích ăn nhất đến đây, mang cả rượu nữa này, nhưng anh chỉ được uống một chén nhỏ thôi..."
Kiều Uyển Dung đặt thức ăn trước mộ bia, bảo Lạc Ngu rót một chén rượu, vẩy trước mộ.
"Năm nay em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Nhà mình có một chuyện đặc biệt, anh nói nếu anh vẫn còn sống em nhất định phải buồn phiền rất lâu, nhưng anh không còn, sao mình em có thể gánh vác được..."
Lạc Ngu không làm phiền mẹ nói chuyện với ba. Cậu đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn toàn là mộ bia, mây đen nặng trĩu phía chân trời.
Khi Kiều Uyển Dung đứng dậy vẫy tay với cậu, Lạc Ngu bước đến, cầm chai rượu lên rót thêm chén nữa.
"Ba ơi, con rót thêm cho ba chén nữa, chén này là con uống cùng với ba, mẹ sẽ không nói gì đâu. Chuyện trước đây con hứa với ba có lẽ là con phải nuốt lời rồi, con không thể làm được như ba. Nói đến chuyện này, con thực sự rất khó nghĩ, nhưng mọi chuyện đã thành ra vậy rồi nên con cũng chỉ có thể chấp nhận. May mà cuộc sống cũng coi như không khổ cực lắm, con gặp được một người vô cùng tốt."
Thực ra Lạc Ngu rất xúc động, loáng một cái đã qua nửa năm, nhanh đến nỗi khiến cậu cảm thấy hơi khó tin.
Có lẽ là do có người ở bên nên thời gian qua không khó chịu như vẫn tưởng, hầu hết đều là vui vui vẻ vẻ trải qua. Dù giới tính đã thay đổi nhưng cũng không gây ra thay đổi long trời lở đất gì, người yêu cậu vẫn đang yêu cậu, người cậu yêu cũng đang yêu cậu.
"Cậu ấy tốt tính lắm, người cũng vô cùng xuất sắc, đối xử với mẹ cũng cực kỳ tốt. Ba biết là con không tin mấy cái độ phù hợp về gen mà, có điều giờ nghĩ lại thấy nó cũng đúng phần nào ba ạ. Thôi thì coi như là số mệnh đã định, sau này cậu ấy sẽ chăm sóc mẹ và con, ba đừng lo lắng."
Lạc Ngu lại nói rất nhiều chuyện khác, mãi đến khi dốc hết bầu tâm sự trong lòng mới cùng Kiều Uyển Dung trở về nhà.
Cơm tất niên Kiều Uyển Dung không nấu nhiều, chỉ có hai người họ ăn nên không làm gì phô trương.
Cá kho đương nhiên phải có, với hàm ý cả năm dư dả.
Lạc Ngu không ăn mấy đã no, ngồi trên sô pha đợi xem Xuân Vãn với mẹ.
Điện thoại đặt trong tay, sẵn sàng nhắn tin cho Trì Mục bất cứ lúc nào.
Đón giao thừa phải đến 12 giờ nhưng Kiều Uyển Dung không có tinh thần, chưa đến giờ đã về phòng ngủ trước.
Lạc Ngu không có hứng xem Xuân Vãn một mình nên cũng về phòng.
Nằm trên giường, cứ cảm giác dưới gối sai sai, vừa mở ra xem thì thấy một bao lì xì to.
Lạc Ngu không biết mẹ bỏ lì xì từ khi nào, cũng không động đến nó, tiếp tục gối đè lên.
So với bầu không khí đầm ấm giản đơn của Lạc Ngu bên này thì Trì Mục bên kia lạnh lẽo buồn tẻ hơn nhiều.
Cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, nhưng bầu không khí lại hết sức gượng gạo.
Khi biết Trì Mục có bạn trai Omega vóc dáng rất cao, bố Trì mẹ Trì không có ý kiến gì, cho nên lúc đó cũng không gọi điện hỏi, chỉ nói lúc này nên tập trung vào học tập.
Trì Mục biết họ chẳng hề quan tâm, hơn nữa cũng đoán được trong lòng họ nghĩ thế nào. Họ cho rằng cậu chỉ tùy ý yêu đương một lần chơi chơi, sau này lớn lên vẫn phải liên hôn theo sắp đặt của họ.
Trì Mục không định giải thích gì cả, chỉ cư xử hờ hững khách sáo, đợi ngày mình có thể hoàn toàn tự do.
Khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, Lạc Ngu gọi điện thoại cho Trì Mục.
Lạc Ngu: "Năm mới vui vẻ!"
Trì Mục: "Năm mới vui vẻ!"
Lạc Ngu: "Thế nào? Không cãi nhau chứ?"
Trì Mục: "Đương nhiên không, thanh tịnh hơn mọi khi, may mà có cậu."
Những năm trước Trì Hàm Triêu luôn bắt chuyện với hắn, nhưng năm nay lại không.
Dù cho Trì Mục không nhìn thấy, Lạc Ngu cũng hất cằm lên: "Coi như thằng nhóc đó thức thời."
Bọn họ lại nói chuyện vài chủ đề khác, sau đó không hẹn mà cùng im lặng.
Dù không nói chuyện nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái lạ thường.
Song rất nhanh, Lạc Ngu liền cảm thấy khó chịu.
Lạc Ngu: "Gì đây, mới sáng sớm... Dù là ngày 25 cũng không cần phải tới nhanh như vậy chứ?"
Lạc Ngu hơi chóng mặt, cậu lắc đầu, định để mình tỉnh táo một chút.
Trì Mục bên kia căng thẳng: "Sao lại đến lúc này? Để tôi đi tra xem có chuyến bay nào gần nhất không."
Bố mẹ Trì Mục không ở Tây Giang, năm nay Trì Mục bay đến tỉnh khác đón năm mới.
Hắn đã mua xong vé bay chuyến sáng, nhưng không ngờ tháng này của Lạc Ngu lại đột ngột thế này.
Trì Mục lẩm bẩm: "Dù bây giờ đi cũng không kịp... Lạc Ngu, lấy thuốc ức chế, đừng cúp máy."
Lạc Ngu mở loa ngoài, cậu không bật đèn, nhoài người trên giường lần mò ngăn kéo, cầm ra một ống thuốc ức chế từ trong ngăn kéo, tay run rẩy mở nắp.
Trì Mục: "Có gì khó chịu thì phải nói với tôi ngay, tôi sẽ gọi điện cho cô nhờ cô đưa cậu đến bệnh viện trước!"
Cho dù căng thẳng thế nào đi chăng nữa, Trì Mục cũng chỉ có thể dán chặt mắt vào màn hình điện thoại.
Trì Mục: "Lạc Ngu, gọi video đi."
Trì Mục bất giác cất cao giọng: "Lạc Ngu?"
Nham thạch nóng chảy theo mạch máu lướt qua trung khu thần kinh, ngay cả giọng nói bên tai dường như truyền đến từ nơi xa xôi nào, có chút mơ hồ không rõ.
Lạc Ngu tiêm hết ống thuốc ức chế, ném ống tiêm sang một bên.
Thứ bốc lên trong người cậu không phải là cơn sóng lớn dẹp yên ngọn lửa bừng bừng.
Tin tức tố mùi bạc hà thân thuộc dày đặc trong không khí, hòa vào trong hương hoa liên kiều, vấn vít dung hợp thành một mùi khác.
Như thể Trì Mục đang ở ngay bên cạnh, nhưng lại không phải.
Toàn thân Lạc Ngu ửng đỏ, đến cả ngón chân cũng bất giác co quắp lại.
Lạc Ngu gần như bị cảm giác ấy bức điên, đây căn bản không phải là thuốc ức chế.
Đúng, đây vốn dĩ cũng không phải, chúng tuôn chảy trong máu, như dòng nước lũ không thể ngăn cản.
Như chao đảo trong hư không, lại như bị vô số làn sóng vỗ, tựa như nắm chặt thứ gì đó, nhưng lại biết đó là một mảnh trống rỗng.
Lạc Ngu vừa nóng nảy vừa khó chịu, còn cả bực tức và tủi thân!
Không giống! Cảm giác hàng thay thế không giống với hàng thật!
Trì Mục sắp lo lắng đến phát điên, hắn không ngừng gọi tên Lạc Ngu, ngay lúc hắn chuẩn bị gọi điện cho mẹ Lạc Ngu, thì đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói.
"Trì Mục..."
Giọng nói ấy mang theo chút nức nở, vừa mềm vừa khàn, giống như đã bị ép đến cùng cực.
Tác giả có lời muốn nói:
Lời ít ý nhiều, giống như đồ chơi và người thật, có thể dùng, nhưng cảm giác vẫn thấy thiếu chút gì đó.