Thi đấu bóng rổ
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Đầu tháng ba, đếm ngược còn một trăm ngày.
Tấm bảng được dán bên trái bảng đen phía trước lớp, cực kỳ dễ thấy.
Buổi sáng mỗi ngày, lớp phó lao động đều sẽ đổi số, nhắc nhở các bạn học rằng thời gian lại ít đi một ngày.
Bầu không khí bất giác trở nên vô cùng căng thẳng, mỗi ngày ngoại trừ học tập vẫn là học tập.
Giáo viên còn thường xuyên nghiêm khắc thúc giục bọn họ, chiếu video bên Lan Trung cho bọn họ xem.
Lan Trung chỗ nào cũng có camera, động thái của mọi học sinh đều nằm dưới sự giám sát của giáo viên, chỉ riêng nhìn qua màn hình thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực không thở nổi.
So với họ, thực ra bầu không khí học tập thoải mái của trường vẫn xem như có nhân tính, ít nhất camera không có ở mọi nơi. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có giáo viên xuất hiện bất ngờ ở cửa hoặc bên cửa sổ, hoặc là nhìn chằm chằm vào trong qua ô cửa nhỏ.
Tháng ba, sinh nhật tuổi 19 của Lạc Ngu đến hẹn lại lên.
Lạc Ngu nhìn bánh kem Kiều nữ sĩ mua, trong lòng vô cùng thổn thức.
Ngày này năm ngoái, cậu vẫn là Alpha. Hôm ấy cậu đã cứu Thôi Hàm trong ngõ hẻm, cũng chính ngày hôm ấy, cậu đã đảo ngược giới tính.
Trải qua một năm, rất nhiều thứ đã vô thức thay đổi.
Thay đổi lớn nhất có lẽ là yêu đương với Trì Mục.
Lạc Ngu nhìn Trì Mục, nói: "Nếu tầm này năm ngoái tôi được biết là hai đứa mình sẽ bên nhau thì chắc chắn tôi sẽ không tin."
Trì Mục: "Có thể đoán được."
Nếu Lạc Ngu 18 tuổi nhận được cuộc gọi của Lạc Ngu 19 tuổi báo rằng tương lai cậu và Trì Mục sẽ ở bên nhau, Lạc Ngu 18 tuổi nhất định sẽ chửi thề ngay tại chỗ, sau đó sẽ càng ngứa mắt Trì Mục hơn.
Lạc Ngu: "Vậy còn cậu?"
Trì Mục trầm ngâm: "Hẳn là sẽ vui vẻ chấp nhận."
Nếu Trì Mục 18 tuổi được thông báo rằng sẽ ở bên Lạc Ngu, có lẽ sẽ rất vui mừng.
Biết sẽ có một người mang hào quang sáng chói như vậy tới bên cạnh hắn, là số mệnh đã định của hắn.
Trước kia Lạc Ngu luôn đón sinh nhật ở bên ngoài, lần này thì chúc mừng ở nhà.
Cũng không có nhiều người, Lạc Ngu chỉ gọi Đinh Duệ Tư, Dư Hiểu Song và cả Đông Đông, Trì Mục thì gọi Thang Nguyệt và Ngụy Kha.
Đông Đông đã biết chuyện kia của Lạc Ngu trong kỳ nghỉ đông, còn đối xử cẩn thận từng li từng tí với Lạc Ngu một phen, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, cuối cùng bị Lạc Ngu đè ra đánh cho một trận trong võ quán mới bình thường trở lại.
Mọi người sôi nổi ngồi vào bàn, Kiều Uyển Dung bảo bọn họ đừng chỉ ăn mỗi thức ăn, để bụng ăn bánh kem nữa.
Khi hát chúc mừng sinh nhật, Lạc Ngu từ chối đội vương miện trẻ con, nhìn ánh nến nhảy nhót trên bánh kem.
Bài hát chúc mừng sinh nhật của mọi người vang lên bên cạnh, anh một câu tôi một câu hát loạn hết cả, êm tai nhất vẫn là giọng của Trì Mục bên tai.
Lạc Ngu ôm tâm trạng vui vẻ nhắm mắt ước nguyện.
Nếu điều ước thực sự có thể thực hiện, cậu hy vọng Kiều nữ sĩ có thể mạnh khỏe, Trì Mục mọi việc suôn sẻ, Đinh Duệ Tư bớt thiếu đòn đi, Dư Hiểu Song được yêu thương nhiều hơn, Đông Đông có thể mở rộng võ quán.
Thế này có vẻ hơi tham lam nhỉ, vậy Lạc Ngu hi vọng những người mà cậu quan tâm đều được số mệnh quan tâm.
Lạc Ngu mở mắt, thổi tắt nến.
Ăn xong bánh kem mọi người cười đùa một trận, tận lúc Lạc Phụng Hòa tới đón Dư Hiểu Song thì mới tan cuộc ai về nhà người nấy.
Sau khi dọn dẹp nhà sạch sẽ, Lạc Ngu đi tắm rồi trở về phòng bóc quà.
Ai cũng tặng, chỉ thiếu mỗi của Trì Mục.
Quà sinh nhật năm ngoái Trì Mục mua tặng Lạc Ngu là một chiếc đồng hồ có giá tương đối đắt.
Năm nay Lạc Ngu đã nhắc đi nhắc lại là đừng mua đồ đắt tiền cho cậu, với cả cậu cũng không muốn thứ gì hết. Trì Mục gật đầu đồng ý, nhưng cụ thể Trì Mục muốn tặng gì, Lạc Ngu cũng không biết.
Lạc Ngu nhoài người bên cạnh cửa nhìn phòng tắm sáng đèn, nghĩ không biết Trì Mục có chủ ý gì đây.
Lạc Ngu lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không định tặng mình à, hay là muốn bắt chước cách làm dạo Giáng Sinh của mình?"
Trì Mục tự thắt nơ mình lại tặng cho cậu, sao nghĩ cảnh ấy lại buồn cười thế này.
Lạc Ngu nghĩ mãi không ra Trì Mục sẽ tặng cậu món quà như thế nào, dứt khoát nằm trên giường đợi Trì Mục đến.
Khi Lạc Ngu mơ màng hơi buồn ngủ, cửa phòng bị mở ra.
Lạc Ngu chống đầu nhìn hắn cười: "Đến tặng quà sinh nhật cho tôi à?"
Trì Mục: "Ừ."
Lạc Ngu nhìn đằng sau tay Trì Mục, vô cùng tò mò nhìn xung quanh: "Thứ gì thế?"
Trì Mục: "Đưa tay đây nào."
Bình thường Lạc Ngu đeo đồng hồ bên tay trái nên khi Trì Mục bảo cậu đưa tay ra, cậu bèn đưa tay phải.
Sợi dây đỏ đẹp mắt được bện tỉ mỉ buộc vào cổ tay cậu, ở giữa khảm một viên ngọc.
Da Lạc Ngu vốn trắng, dây đỏ càng tôn lên làn da trắng của cậu. Trì Mục cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
Trực giác Lạc Ngu mách bảo rằng Trì Mục không thể tùy tiện mua bừa dây đeo tay làm quà sinh nhật cậu được, vô thức hỏi: "Chắc không phải cậu tự bện cái này cho tôi đâu nhỉ?"
Trì Mục có chút xấu hổ: "Có lẽ không được đẹp lắm."
Lạc Ngu nhướn mày: "Thế này mà còn không đẹp á, tác phẩm bậc thầy ấy chứ!"
Lạc Ngu ngửi ngửi: "Hình như còn có mùi thơm."
Không phải loại mùi hương bình thường, Lạc Ngu không nói rõ được.
Trì Mục: "Chắc là đàn hương, được gửi ở chùa vài hôm."
Mặt mày vốn lạnh nhạt của Trì Mục hóa thành dịu dàng: "Tôi không biết cậu có tin hay không, nhưng nếu trên đời thật sự có thần linh, tôi mong họ thực sự có thể bảo hộ cậu."
Lạc Ngu cọ má Trì Mục: "Tôi rất rất rất rất rất thích món quà sinh nhật này."
Tâm ý là một sự vật vượt xa giá trị cụ thể, đôi khi Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục đã cho cậu rất nhiều, nhưng không ngờ Trì Mục luôn có thể cho cậu nhiều hơn.
Ánh mắt Lạc Ngu rơi xuống sợi dây đỏ trên cổ tay, bỗng nhiên phát hiện ra thứ khác.
Lạc Ngu: "Trên viên ngọc này có khắc chữ đúng không? Cứ có cảm giác hình như có chữ..."
Lạc Ngu giơ cao tay lên, quả nhiên phát hiện hoa văn trên đó giống như một chữ nào đó.
Lạc Ngu: "Trì...?"
Lạc Ngu cười mắng: "Trì Mục, cậu tâm cơ quá đấy, buộc dây chó cho tôi hả?"
Lại còn làm đến mập mờ thế này, còn không chủ động nói, cứ chờ cậu tự phát hiện.
Trì Mục thấy tâm tư bé nhỏ của mình đã bị phát hiện, hết sức thản nhiên thừa nhận.
Trì Mục trịnh trọng nói: "Hy vọng có thể đẩy lùi một số kẻ vô liêm sỉ."
Lạc Ngu nằm bò trên người hắn, cắn tai hắn: "Bây giờ cậu rất mong thi đại học xong, đúng không?"
Lạc Ngu: "Để đánh dấu tôi, nhỉ?"
Trì Mục bị Lạc Ngu thở ra hơi nóng làm cho tai đỏ bừng, cổ họng khô khốc: "Phải."
Mỗi lần Lạc Ngu trêu chọc hắn, Trì Mục đều muốn đóng dấu thuộc về hắn lên người cậu, lưu lại dấu vết của mình, chẳng những về sinh lý mà còn về cả tâm lý, để kẻ khác nhìn cái là biết ngay cậu là người đã có chủ.
Lạc Ngu cười run bần bật: "Cậu thế này đáng yêu quá."
Thực ra đáng yêu và Trì Mục chẳng ăn nhập với nhau, nhưng Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục thế này quả thật đáng yêu vô bờ bến.
Trì Mục: "Thực ra vẫn còn một sợi khác, tôi muốn cậu đeo cho tôi."
Trì Mục lấy một sợi dây đeo tay khác từ trong túi ra, để trước mặt Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Tại sao sợi này của cậu là màu đen?"
Trì Mục: "Tôi dùng hết dây màu đỏ rồi..."
Thật ra bện cái này rất mất công, Trì Mục học gần một tuần mới học được, sau khi hắn bện xong sợi kia của Lạc Ngu thì phát hiện dây màu đỏ đã không còn đủ nữa.
Lạc Ngu: "Trên cái của cậu cũng khắc chữ phải không? Đưa tôi xem nào."
Lạc Ngu híp mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy.
"Này, tại sao trên cái của tôi là Trì, mà của cậu lại là Ngu, sao không phải Lạc vậy?"
Trì Mục: "Bởi vì 'Trì Ngư' là một đôi."
Em phải có anh, không thể tách rời.
Lạc Ngu đeo vòng tay cùng kiểu lên tay phải giúp Trì Mục, sau đó nghĩ một lúc nói: "Nói cũng phải, ban đầu, chúng ta chẳng phải như thế này sao. Tôi là một con cá rời nước sẽ chết, nhưng cậu thì khác, không có tôi cũng thế thôi."
Lạc Ngu cười hì hì: "Đừng căng thẳng, nói lúc ban đầu thôi, bây giờ trên người cậu đã có ký hiệu của tôi rồi, đừng nghĩ tới việc nuôi thêm con cá khác nhé."
Lạc Ngu lôi kéo Trì Mục cùng ngã xuống giường.
Cậu vỗ giường: "Anh đẹp trai à, ngủ chung không?"
Thực sự chỉ là ngủ đơn thuần.
Hôm sau khi đến trường, Đinh Duệ Tư thấy vòng tay đôi của Lạc Ngu và Trì Mục, đau đớn ôm ngực.
Đinh Duệ Tư ưu tư ngâm câu thơ: "Hạc vàng đi mất từ xưa, Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay." (*)
(*) Trích từ bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu, bản dịch của Tản Đà.
Lạc Ngu: "Cậu bị gì đấy?"
Đinh Duệ Tư giơ cao tay: "Tớ chỉ đang tưởng nhớ năm tháng tươi đẹp của chúng ta, đơn thuần biết bao, hạnh phúc biết bao!"
Lạc Ngu sửa lại: "Là tớ hạnh phúc, cậu bớt yêu đương?"
Đinh Duệ Tư còn chưa tiếp lời, cô chủ nhiệm đã bước vào trước.
"Em làm gì thế Đinh Duệ Tư, giơ tay cao thế làm gì?"
Mặt Đinh Duệ Tư lập tức nghiêm túc: "Cô, em học thuộc thơ ạ, giãi bày lòng bi phẫn hùng hồn của em! Kẻ diệt lục quốc không phải Tần mà là lục quốc. Kẻ diệt Tần chính là Tần, không phải là thiên hạ!"
Đinh Duệ Tư ngâm nga đọc lên《A Phòng cung phú》, khiến mắt giáo viên giật giật. (bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)
Thực ra kiến thức mới học kỳ cuối lớp 12 không nhiều, chủ yếu là ôn tập tổng hợp, trong tiếng đọc thuộc lòng của Đinh Duệ Tư, Lạc Ngu cũng mở sách ra.
Thời gian mỗi ngày một trôi đi, từ đông sang xuân, thời tiết ấm dần lên.
Nhưng vào thời điểm nóng lạnh xen kẽ này cũng là lúc bệnh cúm lan rộng.
Không biết là do áp lực học tập quá lớn, hay do cơ thể khó chịu, không ít học sinh lớp 12 lần lượt bị ốm, thậm chí còn sốt nặng cũng không biết, ngất trong lớp.
Điều này dẫn tới sự quan tâm của lãnh đạo nhà trường, mặc dù học tập rất quan trọng, nhưng sức khỏe của các học sinh cũng quan trọng không kém, không có sức khỏe tốt làm sao có thể kiên trì học tập. Vì thế nhà trường đặc biệt thêm cho mỗi lớp một tiết thể dục, để bọn họ vận động trong sân thể dục, nếu thực sự không muốn đi cũng có thể ở lại lớp học tập.
Lớp 12-1, 12-3 và 12-5 học chung với nhau, mỗi lớp ra sân được một nửa.
Lạc Ngu chọn đi, nên nói là hầu hết Alpha của ba lớp đều đi, tập hợp lại với nhau liền định thi đấu bóng rổ, vận động chân tay, thả lỏng thể chất và tinh thần.
Đinh Duệ Tư đề nghị: "Chúng ta chỉ có vài người tham gia thế này, cũng không cần chia theo lớp nữa, Ngu ca, cậu với Trì ca đổi phe đê, gộp lại ngược chó chẳng thú vị gì cả."
Lạc Ngu nhướng mày, nhìn Trì Mục: "Được thôi, nhưng Trì Mục cậu biết chơi bóng rổ không, tôi không muốn bắt nạt cậu đâu."
Trì Mục tiếp bóng rổ, trước sau như một khiêm tốn: "Cũng tạm."
Lạc Ngu huýt sáo, vẻ mặt khoa trương, trong ánh mắt lộ ra khiêu khích: "Vậy thì triển thôi, đừng thua quá khó coi nhé."
Giáo viên thể dục làm trọng tài, Lạc Ngu nhận làm cầu thủ cướp bóng bên phía mình, đối diện thì đề cử Trì Mục.
Các học sinh khác vốn ngồi rải rác ở các chỗ khác đều quay lại quan sát trận đấu, xem hai anh đẹp trai đã từng đối chọi gay gắt đấu bóng rổ.
Trọng tài thổi còi bắt bóng, Lạc Ngu nhảy lên, giành cướp bóng trước.
Lạc Ngu cong môi, ánh mắt giao nhao với Trì Mục.
Vì thời gian tiết thể dục có hạn, cho nên luật chơi lúc bắt đầu không chia hai hiệp mà chỉ quy định đội nào giành được 9 điểm trước thì đội đó thắng.
Dáng vẻ các thiếu niên khí thế hừng hực chạy qua chạy lại, khán phòng thường phá lên tiếng hoan hô khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Kỹ năng dẫn bóng của Trì Mục quả nhiên không tồi, phối hợp với đồng đội cũng tốt như Lạc Ngu bên này, cho nên hai bên lại bất phân thắng bại, tỷ số hòa.
Lạc Ngu dẫn bóng làm động tác giả vượt qua người đối diện, khi chuẩn bị khoe khoang kỹ năng thì lại bị Trì Mục cản lại, bóng đổi chủ trong nháy mắt.
Trì Mục ném bóng vào rổ, Lạc Ngu nhìn chằm chằm quả bóng kia, chỉ cần bóng không vào rổ, bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nhưng cậu không cản được, bóng vào rồi!
Giáo viên thể dục thổi còi, tuyên bố trận đấu kết thúc.
Trên người ai nấy toàn là mồ hôi, Lạc Ngu thua cũng không buồn, cụng nắm tay với Trì Mục.
"Được đấy, vậy mà chặn được bóng của tôi."
Lạc Ngu đang cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Hôm nay là ngày 27.
Hiện tại chỗ này có quá nhiều Alpha, thậm chí cậu có thể ngửi được mùi tin tức tố lẫn lộn.
Lạc Ngu không kịp nhiều lời, chỉ có thể túm lấy Trì Mục bước nhanh về phía phòng thay quần áo.
Những người khác đuổi theo thì bị Đinh Duệ Tư và Thang Nguyện ngăn lại.
"Này, các cậu không đi xem thử à? Lỡ đánh nhau thì sao?"
"Có lẽ không đâu, chẳng phải hai người này đã làm anh em rồi sao?"
"Ai mà biết được, vừa chơi bóng xong có chút kích động cũng là bình thường thôi."
Mọi người trong khán đài cũng thì thầm với nhau, giáo viên thể dục cũng muốn qua đó xem thử.
Đinh Duệ Tư vội vàng cười kéo thầy lại: "Thầy ơi, không sao đâu, đây là cách giao lưu đặc biệt của bọn em, tuyệt đối sẽ không đánh nhau! Em cam đoan, em mà nói dối em bị liệt dương!"
Câu cuối cùng nói rất to, tiếng nói vang vọng khắp cả nhà thi đấu bóng rổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhụy Ti: Vì cái nhà này, tôi đã trả giá quá nhiều.