Bản Sắc

Chương 4: Tôi từ chối




Tên: Bản sắc
Tác giả: Bạch Giới Tử
Edit: Vịt
Hai mươi phút sau Lâm Tri Niên mới ra ngoài, Diệp Hành Châu đã chờ sẵn ở trong xe.
Trước khi vào xe, Lâm Tri Niên nói xin lỗi Diệp Hành Châu trước. Còn hắn thì thản nhiên đặt cuốn tạp chí đang xem dở xuống, ra hiệu cho tài xế xuất phát.
"Lát nữa cậu cùng tôi đi Thanh Bình ăn bữa cơm với ông Trần."
Lâm Tri Niên khựng lại một lúc, nhanh chóng nhận ra Diệp Hành Châu đã đạt được mục đích của mình. Tám triệu để đổi lấy một tấm vé vào Thanh Bình, quả là một món hời đối với hắn.
"Thế tớ phải làm gì?" Anh ngập ngừng hỏi.
Diệp Hành Châu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, bình tĩnh nói: "Ông Trần rất thích tranh sơn dầu phong cách phương Tây. Cậu cứ nói chuyện thoải mái với ông ấy là được."
Lâm Tri Niên gật đầu: "Được, tớ hiểu rồi."
Ánh mắt Lâm Tri Niên dừng lại trên mặt Diệp Hành Châu, nhìn thấy sự mệt mỏi giữa lông mày hắn, thấp giọng hỏi: "Hành Châu, cậu rất mệt sao?"
Diệp Hành Châu không mở mắt, thản nhiên trả lời: "Ừm".
Lâm Tri Niên nghĩ tới chuyện lúc nãy, không nói gì mà giải thích với hắn: "Hôm nay Kỳ thiếu đột nhiên đến triển lãm nghệ thuật. Chú hai của tớ nói muốn hợp tác với Hoài Thành. Mà Kỳ Vinh Hoa nổi tiếng là một người vô cùng chiều chuộng con trai. Vậy nên tớ không muốn xúc phạm cậu ta, tránh việc mối quan hệ trở nên căng thẳng "
Diệp Hành Châu chỉ nói: "Cậu muốn làm gì cũng được."
Những chữ không bộc lộ cảm xúc nhìn có vẻ ân cần nhưng thực chất là hắn chẳng hề quan tâm.
Có lẽ Lâm Tri Niên vẫn không muốn thừa nhận điều đó, anh tiếp tục nói: "Kỳ thiếu muốn mua bức tranh đoạt giải của tớ, nhưng tớ không đồng ý. Hành Châu, đợi triển lãm kết thúc, tớ sẽ tặng bức tranh đó cho cậu."
Câu "Là vẽ riêng cho cậu" đã đến miệng nhưng anh không nói ra.
Diệp Hành Châu vẫn nhắm mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Cảm ơn."
Cuộc trò chuyện lúc này đã hoàn toàn kết thúc. Thấy Diệp Hành Châu không có hứng thú, Lâm Tri Niên chỉ đành bỏ cuộc. Anh có chút ngây ngốc khi nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.
Anh và Diệp Hành Châu quen nhau từ rất lâu, cả hai học cùng một trường trung học quốc tế. Diệp Hành Châu chuyển đến vào học kỳ hai, tất cả mọi người đều biết hoàn cảnh không mấy tốt đẹp của hắn. Cả anh em và bạn học đều cô lập và tẩy chay hắn. Khi đó, Diệp Hành Châu thậm chí còn lạnh lùng hơn bây giờ, đứng một mình như một con sói đơn độc.
Anh là người duy nhất từng chọn đưa tay về phía hắn.
Ít nhất lúc ấy Diệp Hành Châu vẫn nhìn anh với ánh mắt vô cùng ấm áp. Lâm Tri Niên tự hỏi từ khi nào mà mọi thứ bắt đầu thay đổi? Có lẽ là từ lúc Diệp Hành Châu hỏi anh có muốn bỏ trốn cùng hắn không, nhưng anh đã từ chối. Anh không dám. Anh vẫn cần gia đình, anh không thể từ bỏ những thứ tài sản bên người.
Bây giờ anh đã học và làm việc ở nước ngoài hơn mười năm, tuy nhà họ Lâm không được thịnh vượng như xưa. Nhưng anh đã đạt được những thứ mà mình hằng mong ước là địa vị, danh vọng thậm chí là cả ước mơ, nhưng tiếc là chỉ không có Diệp Hành Châu.
Ngay cả Lâm Tri Niên cũng không biết mối quan hệ của mình với Diệp Hành Châu bây giờ là gì. Trước khi quay lại Hoài Thành và gặp được Diệp Hành Châu, anh đã tưởng tượng ra vô vàn khả năng, nhưng lại không có cái nào như thế này. Diệp Hành Châu không hề giấu giếm mục đích tiếp cận là để lợi dụng anh, anh có thể từ chối, nhưng anh không muốn.
Cho dù là vì nhà họ Lâm hay vì sự ích kỷ của bản thân.
Xe chạy về phía bắc thành phố trong bốn mươi phút, đi vào một khu đất tư nhân được sông núi bao quanh, trước đây từng là vườn thượng uyển. Nhưng bây giờ là viện dưỡng lão tư nhân, người có tiền cũng chưa chắc có thể vào được.
Nhà họ Diệp từng rất thành công trong giới kinh doanh, đừng coi thường những mối quan hệ phía sau của họ. Nhưng hiện tại thì những điều đó lại không liên quan gì đến Diệp Hành Châu cả, vì hắn chỉ lên nắm quyền và tiếp quản công ty, nên chỉ có thể dựa vào chính mình để xây dựng lại những mối quan hệ khác.
Xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ kiểu Trung Quốc, một người đàn ông trông giống quản gia bước ra chào đón và dẫn mọi người vào trong.
Ông Trần đang vẽ tranh bên chiếc bàn lớn trong phòng khách, người đàn ông gần bảy mươi tuổi mặc trang phục thời Đường màu xanh nước biển, thân hình không to lớn, nhưng đổi lại dáng người cao ráo, thẳng tắp, viết nhanh như gió, rất ra dáng một người có trí thức.
Ông Trần từng là một nhân vật thống trị giới chính trị và kinh doanh trong hai nhiệm kỳ, ngay cả người cha đã mất của Diệp Hành Châu cũng phải xưng là tiểu đệ với ông.
Hai người Diệp Hành Châu đứng đợi một lúc. Sau khi vẽ xong, ông Trần ngẩng đầu lên mới để ý đến bọn họ, cười nói: "Ta bị bức tranh mê hoặc đến nỗi không để ý rằng các cậu đã đến. Cứ ngồi đi, không cần phải đứng đâu."
Diệp Hành Châu đưa ông món quà gặp mặt là một hộp trà Long Tỉnh, không phải thứ hiếm có gì, nhưng lại rất hợp khẩu vị của ông Trần, đối phương cũng vui vẻ nhận lời: "Đến đây ăn bữa cơm bình thường thôi, không cần phải khách sáo như vậy. Ta nhớ trước đây từng gặp qua cậu, lúc đó mới là thiếu niên, cha cậu nói cậu tính cách chững chạc, nhưng không thích nói nhiều với ai. Khi đó ta chỉ cần nhìn thôi cũng biết cậu là một người có triển vọng, không ngờ chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi."
Diệp Hành Châu bình tĩnh nói: "Lẽ ra cháu phải tới thăm ông từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
Sau khi nói chuyện vài câu, Diệp Hành Châu giới thiệu với ông Lâm Tri Niên ở bên cạnh, ông Trần cũng từng nghe đến tên anh nên nói với vẻ rất thích thú: "Mặc dù ta chỉ vẽ tranh Trung Quốc nhưng cũng rất thích tranh phương Tây và có sưu tập khá nhiều, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được chuyên gia ở đây."
Lâm Tri Niên vội vàng nói: "Ông Trần đừng nói vậy, cháu chỉ đơn giản là thích việc vẽ thôi, cũng không tính là chuyên gia gì cả."
Ông Trần xua tay: "Tuổi trẻ có năng lực là chuyện tốt, không cần phải khiêm tốn như vậy."
Sau đó chủ đề vẫn tiếp tục xoay quanh tranh, Lâm Tri Niên nói chuyện rất nhiều với ông Trần, Diệp Hành Châu thỉnh thoảng thêm vào một hai câu, bầu không khí khá hòa hợp.
Gần trưa, quản gia đến nhắc nhở bữa trưa đã chuẩn bị xong, nhưng ông Trần lại không có ý định đứng dậy mà vẫn tiếp tục nói chuyện như đang đợi ai.
Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng có người tới, chưa thấy mặt nhưng đã nghe được giọng của người kia: "Sao đột nhiên ông lại mời sang ăn cơm? Cũng không dặn dò trước, hôm nay cực kì nhiều xe nên đường đông lắm."
Những người khác ngẩng đầu lên thì thấy người vừa nói chuyện vừa bước vào chính là Kỳ Tỉnh.
Lâm Tri Niên tỏ ra ngạc nhiên, còn Diệp Hành Châu thì hơi cau mày, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã trở lại bình thường.
Kỳ Tỉnh nhướng mày khi nhìn thấy bọn họ, bước tới ngồi cạnh ông Trần, bất cần nói: "Nếu biết hai người cũng đến đây thì sao chúng ta không đi chung luôn?"
Ông Trần hỏi cậu: "Con biết bọn họ?"
"Bọn con biết nhau lâu rồi. Sáng nay con vừa đi xem triển lãm tranh của thầy Lâm xong. Con biết ông thích tranh nên muốn mua một bức tặng ông, nhưng Diệp thiếu đây đã lấy với giá TÁM TRIỆU rồi." Kỳ Tỉnh nhấn mạnh từ "tám triệu" như để mỉa mai Diệp Hành Châu.
Ông Trần cười rộng rãi: "Đánh nhau xong cũng thành bạn bè cả mà, tốt lắm."
Ông giới thiệu với Diệp Hành Châu và Lâm Tri Niên, rằng Kỳ Tỉnh là cháu nuôi của ông: "Ta thấy các cậu đều là những người trẻ tuổi, sẽ có nhiều chuyện để nói cùng nhau hơn nên ta đã gọi tiểu tử này đến đây. Càng đông càng vui mà."
Kỳ Tỉnh phì cười nhìn Diệp Hành Châu: "Đúng vậy, con chỉ sợ có người nghĩ con tới đây để phá hỏng việc làm ăn của người ta."
Lâm Tri Niên cười trả lời: "Nhiều người thì sẽ vui hơn mà. Hơn nữa tôi vẫn còn nợ Kỳ thiếu một bữa cơm."
Kỳ Tỉnh chỉ nhìn chằm chằm Diệp Hành Châu, dài giọng nói: "Diệp thiếu nói gì?"
Diệp Hành Châu bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Rất vui được gặp cậu."
Vẻ mặt của hắn không có chút xấu hổ hay ngượng ngùng, mặc dù mối quan hệ giữa Kỳ Tỉnh và ông Trần ở ngoài dự đoán, nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch của hắn.
Kỳ Tỉnh trầm ngâm một lúc, cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy người này thay đổi sắc mặt liên tục như vậy.
Sau đó, trên bàn ăn ông Trần vẫn tiếp tục trò chuyện với Lâm Tri Niên về triển lãm tranh của anh. Khi nói đến tác phẩm đoạt giải của Lâm Tri Niên, Kỳ Tỉnh nói ngang: "Con cũng thích bức tranh đó nên đã hỏi mua nhưng thầy Lâm không chịu."
Bởi vì ông Trần cũng ở đây, nên Lâm Tri Niên đành phải giải thích: "Trước đó tôi đã định tặng bức tranh cho Hành Châu rồi, xin lỗi cậu."
"Hóa ra là cho Diệp thiếu," Kỳ Tỉnh như chợt nhận ra, "Cũng không có gì lạ."
Lâm Tri Niên có chút khó chịu gật đầu.
Ông Trần cười mắng Kỳ Tỉnh: "Thằng nhóc nghịch ngợm này, đừng có xen vào chuyện này nữa. Con không hiểu gì về hội họa thì mua lại làm gì cho phí cả ra. Thật ra ta lúc đầu cũng nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có thể sưu tập được bức tranh."
Kỳ Tỉnh vặn lại: "Ông à, ông thì không tham gia sao? Thầy Lâm tặng bức tranh đó cho Diệp thiếu rồi. Hai ông cháu mình không có phần trong đó đâu."
Diệp Hành Châu không để ý tới cậu, bình tĩnh đề nghị với ông Trần: "Nếu ngài thích, tôi có thể tặng bức tranh đó cho ngài."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Tri Niên hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt đã che đậy lại.
Ông Trần mỉm cười: "Sao ta có làm vậy được? Quân tử không lấy những thứ người khác thích. Nhưng nếu cậu đã cho, ta cũng đành nhận."
"Cháu không biết trân trọng những thứ như này, không bằng tặng bức tranh cho người thực sự am hiểu nghệ thuật còn hơn, nếu ông thích thì đừng khách sáo." Giống như một hậu bối vừa tặng một món quà vừa ý với trưởng lão, nói xong, hắn ân cần quay sang Lâm Tri Niên hỏi: "Tri Niên thấy được không?"
Lâm Tri Niên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và kiên định của hắn, anh dừng lại và nói: "Tranh của cháu được ông Trần sưu tập là vinh dự với cháu."
Kỳ Tỉnh ngồi đối diện, nói "chậc" và mỉm cười giơ ngón tay cái lên với ông Trần: "Ông à, ông vẫn còn mặt mũi nữa."
Nói đến đây, ông Trần không từ chối nữa mà vui vẻ nhận lấy tấm lòng của họ.
Sau bữa ăn, họ uống trà, sau đó ông Trần nhiệt tình dẫn Lâm Tri Niên thưởng thức những bức tranh mà ông sưu tầm được, đồng thời yêu cầu Kỳ Tỉnh và Diệp Hành Châu nếu không hứng thú thì đừng đi theo, để họ có thể làm việc riêng.
Diệp Hành Châu đi vào phòng tắm, lúc ra ngoài liền đi thẳng ra sân hít thở một hơi, rồi chờ Lâm Tri Niên.
Kỳ Tỉnh đang đứng ở hàng lang cho cá ở trong ao ăn, nhìn thấy Diệp Hành Châu đi ra, liền ném một nắm thức ăn cho cá xuống nước, lên tiếng trước: "Diệp thiếu có vẻ rất muốn lấy lòng cha nuôi của tôi nhỉ. Chết tiệt, để đưa thầy Lâm tới đây thật sự rất vất vả."
Diệp Hành Châu không coi trọng lời châm chọc của hắn, thản nhiên châm một điếu thuốc, Kỳ Tỉnh cười khẩy: "Nếu không muốn bị cha nuôi của tôi đuổi ra ngoài, tốt nhất đừng hút thuốc trước mặt ông ấy."
Ánh mắt Diệp Hành Châu đảo quanh, điếu thuốc ngậm trong miệng, hơi nheo mắt lại. Đôi mắt của hắn tối sầm, nhưng ánh mắt đằng sau tròng kính lại rất lộ liễu, hắn nhìn Kỳ Tỉnh không chút đắn đo.
Kỳ Tỉnh có chút không vui, người đàn ông này trước mặt trưởng lão trước mặt thì giả vờ ôn nhu lịch sự, nhưng bây giờ lại giống như một tên xã hội đen đang có ý đồ xấu với cậu.
Cậu nghĩ đến hành vi "đùa giỡn" trong phòng trưng bày nghệ thuật trước đây của Diệp Hành Châu, toàn thân cảm thấy khó chịu.
"Anh nhìn cái gì?"
Kỳ Tỉnh cao giọng, vẻ mặt ủ rũ.
Miệng hùm gan sứa.
Những chữ này xẹt qua trong đầu Diệp Hành Châu, cuối cùng hắn nói: "Con trai của một nhà giàu mới nổi?"
"Muốn biết quan hệ của tôi với ông ấy?" Kỳ Tỉnh tức giận cười: "Tôi sẽ không nói cho anh biết."
Nói xong cậu liền đổi ý đi tới trước mặt Diệp Hành Châu, cố ý khiêu khích hắn: "Hay là thế này đi? Tôi thấy anh dù sao cũng không để ý tới thầy Lâm, bây giờ giao cậu ấy cho tôi, tôi nói vài lời tốt đẹp trước mặt cha nuôi tôi giúp anh. Lúc đấy anh không cần phải lo lắng quá nhiều về việc phải mua tranh tặng ông ấy, vả lại cũng chưa chắc ông ấy sẽ thích đâu."
Cậu đang ở rất gần hắn, đã vượt qua khoảng cách an toàn từ lâu nhưng Kỳ Tỉnh lại không hề nhận ra.
Diệp Hành Châu bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cậu.
Kỳ Tỉnh nhướng mày: "Cân nhắc?"
Một lúc lâu sau, Diệp Hành Châu rít một hơi thuốc, chậm rãi xì lên mặt cậu, dùng ngữ khí cực kỳ viển vông mà nguy hiểm nói: "Tôi từ chối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.