Nhìn thấy ý cười không rõ hàm nghĩa bên trong bên khóe môi Trình Mộc Phong, Lê Cảnh nhíu mày, trong lòng tự dưng cảm thấy bất an.
Năm đó, tuy Dạ Lan San không tuân thủ lễ phép mà tự phụ kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối quang minh chính đại, nhưng Trình Mộc Phong trước mắt lại làm cho người ta cảm thấy có chút tà khí.
“Tiểu Hử, ngươi đừng lo lắng.” Lẫn lộn trong đám người, Tô Ngọc an ủi Phương Hử.
Phương Phương gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Phong, sắc mặt khẩn trương đến trắng bệch.
Lê Cảnh là Minh Chủ Võ Lâm, võ công tất nhiên rất cao, nếu Mộc Phong bị thương thì làm sao bây giờ?
“Trình thiếu hiệp sẽ không sao.” Tô Ngọc thấy cái mũi đông lạnh đến đỏ ửng của Phương Hử, vì thế cởi áo khoác mình xuống choàng trên người y.
“Tô Ngọc, ngươi qua đây cho ta.” Đường Hiên gầm thét sau lưng hắn, tên Đại Hùng ngu dốt đã chọc giận y.
Tô Ngọc khó xử nhìn Đường Hiên một cái, lại nhìn Phương Hử bên cạnh, lần đầu tiên trong đời không theo ý của Đường Hiên… Tiểu Hử là bạn tốt của mình, y đang lo lắng, mình không thể bỏ mặc y.
Trong lòng Đường Hiên nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi “Hừ” Một tiếng, sau đó quay đầu lại không nhìn Tô Ngọc nữa.
Trong lòng Tô Ngọc có chút khó xử, mấy ngày nay Tiểu Hiên đối với mình rất tốt, mình lại làm y tức giận. Nhưng mình không có làm gì sai, Tiểu Hử cũng không sai, Tiểu Hiên càng không sai, cho nên sai nhất định là Lê Cảnh!
Tô Ngọc theo logic bá vương của mình, oán hận nhìn về phía đỉnh núi, phát hiện ra hai người bắt đầu tỷ thí.
“Oa, bắt đầu khi nào vậy?” Tô Ngọc cực kỳ mờ mịt mà lầm bầm lầu bầu.
Cách đó không xa, sau khi Đường Diệp nghe được thì thống khổ, em dâu tương lai của mình là một tên ngốc… Không cam lòng, không cam lòng. Không thì kêu Tiểu Hiên bội tình bạc nghĩa thôi…. Chẳng qua cho hắn ta chút bạc, bồi thường nhiều hơn bình thường là được!
Lúc tinh thần Đường Diệp đang chán nản, chung quanh đột nhiên truyền đến một trận kinh hãi.
Trình Mộc Phong bày ra vũ khí, là Ám Đao của Dạ Lan San năm đó.
Binh khí vừa xuất, người người sợ hãi. Năm đó Dạ Lan San cũng mang theo thanh đao này, liên tiếp đánh tới vị trí thiên hạ đệ nhất.
Ba năm trước đây, Dạ Lan San tuyên bố rời khỏi võ lâm, thanh đao này đương nhiên cũng biến mất theo. Nhưng không ai ngờ rằng, ba năm sau, Ám Đao lại tái xuất giang hồ trong tay Trình Mộc Phong.
Mà kế tiếp, Trình Mộc Phong ra chiêu, càng làm mọi người kinh ngạc.
Lúc đầu như thấy được võ công của Dạ Lan, nhưng không giống hoàn toàn. Sau đó, chiêu thức biến ảo lộn xộn làm người ta khó hiểu, mà ẩn trong đó lại có chút quy luật.
Lê Cảnh chưa kịp nghiên cứu quy luật bên trong đãcảm thấy dưới xương sườn đột nhiên đau nhói, sau đó phát hiện thân thể mình gục xuống.
“Chưởng môn!” Đệ tử phái Không Động vội vàng đi lên, sau đó Lê Cảnh bị Trình Mộc Phong đánh rơi xuống núi.
Mọi người vây xem đều nhất thanh nhị sở, từ khi bắt đầu luận võ, Trình Mộc Phong một mực hạ tử thủ.
“Còn ai muốn so chiêu?” Trình Mộc Phong thu đao, nhìn xuống chân núi mở miệng hỏi.
Giọng nói mang nội lực truyền xuống núi làm lỗ tai mọi người chấn động, nhưng không có người nào xuất hiện ứng chiến.
Lê Cảnh đã làm Ngô Thanh Thủy thứ hai, không ai ngu ngốc làm người thứ ba.
Nhưng trong lòng mọi người có chút bất mãn, hiện tại không có Minh Chủ Võ Lâm, vì thế ai nấy nhao nhao đưa ánh mắt nhìn chưởng môn Tứ Đại Môn Phái.
“Khụ khụ.” Đã thấy hết tất cả, chưởng môn Thục Sơn hắng giọng, lớn tiếng nói: “Trình Mộc Phong! Trước đã nói đến điểm là dừng, sao ngươi có thể gây sự như vậy?”
Tất cả mọi người vây xem nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có tên ngốc nguyện ý xuất đầu rồi.
“Ta đã dừng.” Trình Mộc Phong ôm cánh tay, nhíu mày.
“Thúi lắm, ngươi còn nói dừng. Ngươi có dám đánh với ta một phen không?” Trưởng lão Cái Bang giậm chân.
“Chỉ sợ ngươi không thể.” Trong giọng nói Trình Mộc Phong tràn đầy khinh miệt.
“Ngươi!” Trưởng lão Cái Bang cực kỳ phẫn nộ, vươn ngón tay ra chỉ vào Trình Mộc Phong.
Dựa theo giao hẹn trước đó, phương trượng Thiếu Lâm nên bênh vực lẽ phải, sau đó phát sinh tranh chấp, sau cùng mình đi giáo huấn Trình Mộc Phong.
Nhưng mà trưởng lão Cái Bang giơ tay lên đã mỏi, phương trượng Thiếu Lâm vẫn tĩnh toạ nhắm mắt bên cạnh, không có ý nhảy dựng lên.
Trưởng lão Cái Bang càng phẫn nộ, tiếng ừ à à trong miệng, nhỏ giọng nhắc nhở phương trượng đang ngồi thiền.
“A di đà Phật.” Môi phương trượng Thiếu Lâm nhẹ nhàng giật giật, tung ra một câu: “Lão nạp không có gì để nói..”
….
“Ngươi có dám tỷ thí với ta không?” Trình Mộc Phong rõ ràng là khiêu khích.
Trưởng lão Cái Bang nơm nớp lo sợ ngẩng đầu. Vừa lúc đó Trình Mộc Phong đã đứng trước mặt gã suy sụp muốn rơi lệ, vì sao người bị đánh luôn là mình?
“A di đà Phật.” Phương trượng Thiếu Lâm mở miệng niệm kinh: “Khẩn trương đi thôi, bằng không sẽ trễ.”
…
Vì thế, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của chưởng môn Thục Sơn, trưởng lão Cái Bang từ từ nhắm hai mắt, tiến tới nghênh chiến.
Không đến hai mươi chiêu, trưởng lão Cái Bang đã bị Trình Mộc Phong đánh ngã, vô cùng thống khổ nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Diễn không giống.” Trình Mộc Phong xoay người ngồi bên cạnh gã, hung tợn nhỏ giọng uy hiếp: “Mau đánh tiếp!”
“Dù sao cũng bị ngươi đạp xuống núi, đánh cái rắm.” Trưởng lão Cái Bang chơi xấu giả chết: “Nhanh đạp ta xuống núi, lão tử phải về ăn cơm!”
Trình Mộc Phong bất đắc dĩ, đạp gã xuống theo yêu cầu..
Trưởng lão Cái Bang thẳng tắp nằm trên mặt đất, dùng nội lực bức ra ngụm máu tươi, bắt đầu giả chết, chờ Võ Đang tới kiểm tra thương tổn của mình.
Gã mơ hồ cảm thấy mọi người bu một vòng quanh mình, còn có người cực độ cần ăn đòn chọc chọc ngón tay vào người mình.
Muốn chết hả? Trưởng lão Cái Bang thầm mắng.
Đạo trưởng Võ Đang xốc vạt áo gã lên, sườn trái rõ ràng có một chưởng ấn hắc sắc.
“Ôi trời ơi” Chưởng môn Thục Sơn kinh hô, mọi người liền hiểu, tim đập thình thịch, may quá, người xuất hiện không phải mình.
“Ngươi bao lâu không tắm rửa rồi?” Chưởng môn Thục Sơn nhìn vết bẩn chung quanh chưởng ấn, tiếp tục thán phục, nghĩ thầm, bẩn khiếp… Đáng ghét… Gã… về sau không ăn cơm với gã nữa.
Mọi người nhao nhao vô lực nâng trán, trưởng lão Cái Bang thầm chửi má nó, rồi kêu một tiếng, lão tử nhất định sẽ cho ngươi xuống hố xí!
“Chết rồi sao?” Thấy trưởng lão Cái Bang không nhúc nhích, chưởng môn Thục Sơn cực kỳ thương tâm vỗ vai Đại Đệ Tử Cái Bang: “Đào hố đem sư tôn ngươi chôn đi.”
Trưởng lão Cái Bang nghe vậy thì hừ hừ hai tiếng, lại suy yếu mở mắt, biểu hiện lão tử còn sống.
Đệ tử Cái Bang vội vàng ba chân bốn cẳng khiêng sư tôn nhà mình về, Trình Mộc Phong cũng nhún người nhảy xuống khu đất bằng phẳng.
Người chung quanh vừa thấy Sát Thần, vội vàng nhao nhao né tránh.
Trong lúc này, không có người nào xung quanh Trình Mộc Phong.
Phương Hử nhìn thấy mọi người trốn Trình Mộc Phong như ôn thần, trong lòng lập tức đau xót, tiến lên bổ nhào vào lòng hắn.
“Ngoan, chúng ta về nhà.” Trình Mộc Phong không quay đầu nhìn người chung quanh, cúi đầu hôn trán tiểu hài tử. Vừa rồi thấy y ngây ngốc đứng trong đám người, vẻ mặt lo lắng, thân hình nho nhỏ gầy yếu, làm mình hận không thể lập tức lao xuống ôm lấy y.
Mắt Phương Hử đỏ ửng, bị Trình Mộc Phong kéo về khách điếm.
Đường Ngạo Thiên bất động thanh sắc, xem xong trận luận võ này, liền dẫn mấy nhi tử về nhà.
Đường Hiên hung hăng trừng Tô Ngọc một cái, xoay người đuổi theo Tam ca nhà mình.
Tô Ngọc đứng tại chỗ cực kỳ ủy khuất, suy nghĩ một chút, vẫn đi phía sau Đường Hiên.
Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử về khách điếm, vừa vào phòng đã bị Phương Hử đè trên tường.
“Làm gì vậy?” Trình Mộc Phong cúi đầu hỏi tiểu hài tử.
Phương Hử đưa tay ôm lấy cổ Trình Mộc Phong, hôn miệng hắn.
Khóe miệng Trình Mộc Phong khẽ cong, ôm lấy y mà hôn.
Buổi tối nghỉ ngơi, Phương Hử trốn trong chăn, nhẹ nhàng cởi áo ngắn và quần nhỏ của mình ra, chui vào trong lòng Trình Mộc Phong.
“Muốn?” Trình Mộc Phong nhìn thân thể đang run rẩy trong lòng, đưa tay muốn giúp y.
“Mộc Phong.” Bàn tay Phương Hử tiến vào vạt áo Trình Mộc Phong, giọng nói hơi run run: “Chúng ta làm đi.”
“Hả?” Trình Mộc Phong sửng sốt, nhẹ nhàng nâng cằm y lên… Quả nhiên, mắt Phương Hử lại đỏ như con thỏ.
“Ngoan.” Trình Mộc Phong ôm y vào ngực an ủi: “Không sao đâu, sẽ qua rất nhanh.”
Phương Hử vẫn đau lòng, nhớ tới thái độ tránh né của mọi người đối với Trình Mộc Phong thì cảm thấy ủy khuất tràn đầy.
“Ngủ ngon, không ngủ thì ta dẫn ngươi về nhà!” Thấy không thể thuyết phục tiểu hài tử, Trình Mộc Phong đành phải cau mày uy hiếp y.
“Ngươi không muốn ta?” Phương Hử ru rú trong lòng hắn hỏi.
“Muốn.” Trình Mộc Phong lấy tay nhéo mũi y: “Nhưng ta không muốn ngươi chịu ủy khuất, người đừng áy náy mà….”
“Ta không áy náy.” Phương Hử vội vàng giải thích.
“Nghe lời.” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn nhẹ y: “Nghỉ ngơi sớm một chút, không được suy nghĩ lung tung.”
Phương Hử đưa tay, nhẹ nhàng cầm bộ vị nào đấy phát sinh biến hóa của hắn, vụng về vận động.
Trình Mộc Phong có chút khó nhịn rên rỉ một tiếng, trong lòng cười khổ, nếu tiếp tục như vậy, mình sẽ không thể chịu nổi.
Mặt Phương Hử đỏ bừng, nhưng không muốn buông tay. Trình Mộc Phong nhắm mắt lại tựa hồ có chút khó chịu, tiểu hài tử liếm môi, chui xuống, vùi đầu vào giữa hai chân hắn.
“Tiểu Hử!” Cảm nhận được hơi thở nóng ẩm, Trình Mộc Phong có chút hoảng loạn trợn mắt, liếc thấy tiểu hài tử đang giúp mình…
Phương Hử ngây ngô học theo Trình Mộc Phong, thân thể trắng nõn cong thành vòng cung, trong mắt mê mang, không phải bộ dáng đơn thuần khờ dại bình thường. ngôn tình hoàn
Nằm mơ cũng nghĩ tới tiểu hài tử này sẽ bằng lòng chịu ủy khuất lớn như vậy vì mình. Không lâu sau, Trình Mộc Phong đã bị động tác không tính là thuần thục của y đưa lên đỉnh.
Phương Hử bị sặc nghẹn, hơi ho khan, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Trình Mộc Phong, bên môi còn có dấu vết không kịp nuốt xuống.
Trình Mộc Phong không dám nhìn tiểu hài tử xinh đẹp như tiểu hồ ly tinh, chỉ thay y lau miệng sạch sẽ, lại súc miệng cho y, sau đó xoay mình ôm y trong ngực.
Phương Hử cũng không biết tại sao vừa rồi mình có dũng khí lớn như vậy, hiện tại làm xong, mới thấy khẩn trương.
“Ngủ đi.” Trình Mộc Phong vỗ lưng y.
Phương Hử ôm chặt Trình Mộc Phong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khắp thiên hạ cũng không bằng nghé con, mình sẽ bồi hắn cả đời.