Bán Thục

Chương 22:




"...... " Vũ Chí Kiệt bị những lời này đả kích, trừng lớn mắt nhìn về phía đối phương, nhưng không hề nhìn thấy chút sợ hãi nào trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào hắn của đối phương.
Hơn nửa ngày sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, lắc lắc người đối phương gầm nhẹ: "Mày..... Người mày thích chính là tao! An Cư..... Đừng giận nữa, tao sẽ không đánh mày nữa đâu, mày đùng giận tao nữa nha!"
Trần An Cư không thèm chớp mắt lấy một cái, vừa thong thả vừa cứng rắn hỏi lại: "Đấy không phải là cậu ép tôi nói à? Tôi chưa từng tự nói rằng người tôi thích là cậu mà nhỉ? Xin cậu hãy nghĩ kĩ lại một chút, tôi nhớ tôi đã nói rõ là người tôi thích kia cậu không hề biết đâu."
Thân thể Vũ Chí Kiệt hơi lảo đảo, nghiến răng nghiến lợi giơ một bàn tay lên, biểu tình kích động chỉ đổi lấy nụ cười trào phúng không hề tránh né của đối phương: "Cậu đánh đi, đánh đi rồi tôi sẽ nói yêu cậu, nhưng đó cũng chỉ là lời nói dối mà thôi. Dù tôi có nói một trăm lần một nghìn lần thì cũng đều là do cậu ép tôi."
"Mày! Tao...... Không phải, mày đang giận tao thôi! Mày đang giận tao..... " Vũ Chí Kiệt suy sụp thả bàn tay xuống, lập tức kéo Trần An Cư tới ôm chặt vào lòng, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy đối phương, nói đi nói lại một câu: "Rất xin lỗi...... Rất xin lỗi....... Nếu mày còn giận tao thì đánh tao đi, mày cứ đánh tao đi..... Tao hứa sẽ không đánh lại đâu, được không?"
"Vũ Chí Kiệt, cậu cần gì phải làm thế? Nếu cậu còn muốn ép tôi, có thể đánh tôi, cũng có thể chịch tôi ở trong này luôn cũng được, tuỳ ý cậu. Chỉ cần đừng là cái vẻ tình thánh ấy nữa, rất ghê tởm. Cậu muốn tôi thương cảm cho cậu à? Lòng tự trọng của cậu biến đâu mất rồi?"
Trần An Cư chưa từng nói những lời cay nghiệt như này với hắn, hắn vẫn nghĩ đối phương là một thằng nhóc vừa hiền lành vừa yếu đuối..... Gần như toàn thân Vũ Chí Kiệt đều run lên, đẩy Trần An Cư ra và cố bình tĩnh lại nhìn vào gương mặt lạnh lùng của đối phương.
"Sao nào? Lại muốn đánh tôi à? Thích thì nhích luôn đi. Hay là cậu lại muốn nói chuyện tôi là đồng tính cho người khác? Nếu vậy thì cứ nói đi."
Khoé miệng Trần An Cư lộ ra nụ cười: "Tôi đã tính xong hết rồi...... Người nhà hỏi tôi vì sao lại muốn chuyển trường, tôi vẫn chưa nói lý do. Nếu cậu nói ra, chắc tôi phải cảm ơn cậu quá ------ 'Bởi vì có một đứa nam sinh cứ quấn quít lấy con, không tán được thì lại đi xung quanh tung tin đồn nhảm, con mới phải xin chuyển trường.' ---- Vũ Chí Kiệt, cậu cảm thấy mọi người sẽ tin tôi hay là tin cậu đây?"
"Mày..... Mày thật sự...... " Vũ Chí Kiệt nhìn nụ cười gian trá của đối phương, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, bất luận nhìn như thế nào cũng không giống Trần An Cư trước kia, ánh mắt ngượng ngùng và nhát gan đó đã hoàn toàn biến mất
Trần An Cư như này, chỉ có vẻ đáng sợ chứ không hề đáng yêu, hắn nắm chặt nắm tay gian nan hỏi lại: "Từ trước tới giờ mày chưa từng thích tao sao? Thật vậy sao? Vậy...... Vậy vì sao mày..... Không tố cáo với giáo viên..... Chuyện..... Chuyện tao cưỡng bức mày?"
Trần An Cư nhún nhún vai chẳng hề để ý: "Nếu cậu cũng làm cho tôi thoải mái thì tội gì tôi phải tố cáo cậu chứ? Chúng ta cứ coi như là..... Bạn giường đi?"
"Mày! Mày......" Vũ Chí Kiệt không dám tin lùi lại phía sau vài bước, nhưng lại không còn đường lui nữa, lưng đã chạm vào vách tường cứng rắn rồi.
Mặc dù hắn cũng từng cặp kè với nhiều người phụ nữ, nhưng mỗi người đều phải thích nhau trước đã, ngoại trừ chuyện làm tình ra thì cả hai cũng thường ôm nhau ngủ chung ổ chăn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là một người lăng nhăng, cũng chưa từng coi người mình cặp kè chỉ là tình một đêm mà thôi, loại người lùn tịt thoạt nhìn rất ngây thở như Trần An Cư mà lại có thể nói là hai chữ 'bạn giường' này sao? Vậy mình là gì? Trần An Cư là gì?
"Sao? Không phải cậu cùng coi tôi như vậy à? Rồi bây giờ có muốn chịch hay là không đây? Không thì tôi đi trước nhá, tiện đây cũng nhắc cậu một câu luôn..... " Trần An Cư vẫn giữ nụ cười trào phúng đó, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười nào: "Kỹ năng của cậu thực sự rất tệ! Một tuần sau lần đó tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu đó, cậu đã để lại một kỷ niệm lần đầu trải nghiệm không hề tốt đẹp gì cho tôi, về sau nhất định sẽ thành bóng ma. Cho nên...... Tôi sẽ không bao giờ.... làm với cậu nữa. A, chuông reo rồi, tôi phải về học đây, cậu cũng nhanh về lớp đi."
Sau một hồi chuông reo quen thuộc, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng, Trần An Cư thản nhiên xoay người đẩy cửa bước ra, theo sau vài học sinh khác cùng chạy vào phòng học. Ngay khi cậu xoay người đi, hắn lập tức cắn chặt môi dưới của mình, lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi cũng hơi hơi mở ra.
Vũ Chí Kiệt còn ở lại trong gian WC vẫn chưa thể tiêu hoá được những câu nói cuối của Trần An Cư, ngồi trên bồn cầu ngẩn người.
Trong đầu đang rối tung rối mù, ngực cũng trống rỗng một khoảng lớn, hắn ngồi im một lúc thật lâu mới ôm đầu thì thào chửi thầm: "ĐM, thằng bê đê chết tiệt...... Thằng đĩ dâm đãng...... Tao còn lâu mới thèm mày....."
Hơn nửa tiết sau thì Vũ Chí Kiệt mới bước vào lớp như bị mộng du, giáo viên giảng dạy trợn mắt nhìn hắn, thế nhưng hắn không để ý mà cứ thế bước qua luôn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, một vài nam sinh hay chơi với hắn cũng bị bộ dạng héo úa của hắn doạ sợ.
Sau khi hết tiết, các bạn học đang mong chờ tiết mục ra chơi đều vây lại đây, mỗi người một câu hỏi hắn bị làm sao vậy, hắn bị làm phiền quá mức nên dùng sức đập bàn một cái: "Im hết đi!"
"....... " Mọi người đêu im hết lại.
"Chí Kiệt...... Tối nay..... Còn muốn đi chơi nữa không?" Qua mười giây sau, một nữ sinh xinh đẹp nhất lớp bị bạn học khác thúc giục hỏi ra câu này, mở to mắt vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Vũ Chí Kiệt bình tĩnh liếc mắt lên phía trước một cái, tấm lưng vẫn không hề nhúc nhích kia như đang cười nhạo hắn.
"Đi! Sao lại không đi chứ! Hôm nay tao rất high! Mọi người cùng nhau chơi hết mình nhá, tao bao hết! Tối nay tới quán bar, tao sẽ chơi hết mình luôn!"
"Được đó!" Tiếng hò hét vang lên trong phòng học khi giáo viên vẫn chưa tới: "Cuối cùng cũng có tiết mục hay!"
"Chí Kiệt, mấy ngày cậu không tới trường, bọn tớ cảm thấy rất trống vắng đấy nha!"
"Đúng đấy, Chí Kiệt, mỗi ngày bọn tao đều muốn đến nhà mày thăm mày..... Nhưng lại sợ mày không có nhà! Lần trước gọi điện cho mày lại có ai đó tiếp điện thoại, nói nói cái đéo gì ấy nghe chả hiểu! Hỏi mày có nhà hay không lại không thèm trả lời!"
"...... " Vũ Chí Kiệt cười khổ vỗ mạnh vào bả vai bạn học này một cái: "ĐM, chính là tao đấy! Cái bọn vô lương tâm này! Tối nay phải phạt chúng mày uống đến khi gục mới thôi!"
"Hả? Ha ha...... Xin lỗi nhá! Đêm nay bọn tao sẽ chơi tận hứng với mày! Đừng có tức giận nữa nha!"
"Ừ....." Như này đúng là rất tốt, cái Vũ Chí Kiệt không thiếu nhất chính là bạn bè, còn có rất nhiều người thích hắn mà, có rất nhiều người nguyện ý bồi hắn chỉ vì muốn hắn vui vẻ thôi.
Sau khi tan học, một đám người vây lấy Vũ Chí Kiệt cùng đi vào bar, cũng gọi rất nhiều rượu theo ý thích. Dù sao thì Vũ Chí Kiệt cùng là người trả tiền, bia hay rượu cũng không thành vấn đề, với số tiền Vũ Chí Kiệt mang trong người, dù có uống thêm nữa thì hắn vẫn có thể thanh toán được, chưa nói tới hắn còn có một cái thẻ gần như có thể quẹt thoải mái luôn.
Sau ba hiệp rượu, trời cũng đã khuya, các nữ sinh đều về nhà trước, một số nam sinh cũng xung phong làm sứ giả bảo hộ. Mấy nam sinh còn lại thì bồi Vũ Chí Kiệt tiếp, cũng đều đã uống tới mức chân bước loạng choạng rồi, Vũ Chí Kiệt say khướt cuối cùng cũng hết hứng, thanh toán xong liền đi ra cửa cùng với mấy người.
Hết chương 43+44.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.