Bán Thục

Chương 23:




Sau khi bắt xe cho mấy nam sinh khác, Vũ Chí Kiệt tạm thời không muốn về nhà, thay vì về căn phòng rộng lớn trống rỗng đó thì đi bộ trong gió đêm còn thoải mái hơn nhiều.
Hắn thất tha thất thểu đi về phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy rõ con đường mình đang đi, phía trước càng ngày càng tối, dường như đã đi vào một ngõ nhỏ xa lạ, hắn dừng hẳn bước chân, lại lắc lắc đầu đi về phía trước, chẳng muốn suy nghĩ tí nào.
Mấy người đàn ông trẻ tuổi đi tới từ đối diện, trông có vẻ quen quen, khi đi ngang qua Vũ Chí Kiệt, một người đàn ông thì thầm gì đó với đồng bọn của mình, sau đó có vài người đi tới vây hắn lại.
"Muốn..... Muốn gì?" Vũ Chí Kiệt trừng mắt nhìn đám người.
"Ha ha, không có gì. Mày rất có tiền phải không...... Vừa nãy ở trong quán bar còn khí phách như vậy cơ mà. Cho mượn ít tiền tiêu đi!"
"Chúng mày..... Cướp? Tiền mặt...... Tiêu hết rồi....." Vũ Chí Kiệt lắc lắc đầu không muốn để ý tới bọn người này, còn muốn tiếp tục đi về phía trước.
"ĐM, chưa gì đã muốn đi rồi à?" Mấy người kia đều xông lên đè hắn lên tường, mấy cánh tay đều sờ loạn khắp người của hắn.
"Cút...... Cút ngay! Làm cái đéo gì đấy!" Vũ Chí Kiệt chửi lớn bắt đầu giãy dụa, vung nắm đấm không quá chính xác vì có dính hơi men nhưng vẫn đánh ngã được một người nào đó.
Thấy hắn dám phản kháng, mấy người đàn ông khác đều tức giận, đẩy ngã hắn xuống đất hết đấm lại đá. Nếu là bình thường, mấy người này chắc chắn không đánh lại hắn, nhưng bây giờ hai mắt hắn bị men rượu làm cho mù mờ không thấy rõ bóng người, ngay cả cảm giác đau đớn trên người do bị đánh đạp cũng hơi trì trệ.
Vũ Chí Kiệt chỉ biết lấy tay ôm đầu lại theo bản năng, cái bộ phận khác đành phải chịu trận bị vài người đánh đấm hồi lâu.
Cho tới khi hắn không nhúc nhích nữa, mấy người kia mới chịu dừng tay, tiếp tục sờ loạn trên người hắn. Số tiền thừa lại trong ví đương nhiên bị lục tới, ngay cả cái bật lửa hàng hiệu của hắn cũng không may mắn thoát được, cái điện thoại cũ kia liền trở nên gai mắt, kiểu dáng cũ tính năng ít, đó chính là cái đầu tiên mà người hắn không thèm kia mua cho hắn, dùng tới bây giờ vẫn chưa chịu đổi.
Một người đàn ông lật xem cái điện thoại của hắn, vừa mắng vừa đá thêm cho hắn mấy cái: "ĐM, tiền nhiều như vậy mà đi dùng cái điện thoại cùi bắp này à!"
"Trả..... Điện thoại cho tao...... Thứ khác..... Cứ lấy đi..... " Vũ Chí Kiệt dùng giọng nói yếu ớt nhắc đi nhắc lại: "Trong giày..... Vẫn còn tiền......"
"ĐM, đéo nói sớm!" Người đàn ông kia ném điện thoại lại trên người hắn, thô lỗ cởi giày hắn ra, bên trong quả nhiên vẫn còn vài tờ tiền mệnh giá lớn, nhất thời vô cùng vui sướng cầm lấy, tiếp đó kêu đồng bọn cùng chạy mất người.
Hắn nằm ở trong ngõ tối một lúc lâu mới giật giật cơ thể, sức lực cũng dần khôi phục được một chút, nhưng vẫn chưa thể tự đi được. Vũ Chí Kiệt cười khổ sờ sờ điện thoại, tìm đại một người bạn học cùng chơi đêm nay: "A lô..... Tao bị cướp rồi..... Mày ở đâu đấy.... A lô?"
Đầu dây bên kia có vẻ đã say đến bất tỉnh nhân sự, nghe hắn nói vài câu cũng chỉ đáp lại hai tiếng 'hừ' thôi. Vũ Chí đành phải cúp máy, gọi tiếp cho một người khác, giọng nói say sỉn lại vang lên một lần nữa: "Chí Kiệt..... Uống...... Uống đi...."
"ĐM...... " Vũ Chí Kiệt dở khóc dở cười mắng một câu, đành phải gọi tới một dãy số khác: "A lô.... Tôi đây..... Xin cô, đến đây giúp tôi, tôi bị người ta cướp..... Tôi đang ở gần quán bar XXX, trong một cái ngõ nhỏ..... Rất tối, tôi cũng không rõ nữa..... Thật mà, tôi không có lừa cô.... A lô?"
Tiếng mắng lanh lảnh của người phụ nữ truyền qua điện thoại nghe có hơi chói tai: "Cậu tìm tôi làm cái gì! Cậu có chết cũng chẳng liên quan tới tôi! Dùng cái thủ đoạn thối nát này mà có thể khiến tôi mềm lòng được á! Vũ Chí Kiệt, chúng ta chia tay rồi!"
"A lô..... Cô nghe tôi giải thích đã..... Tôi thật sự.... A lô....." Đầu dây bên kia đã cúp máy, hoàn toàn không muốn nghe hắn 'viện cớ linh tinh'.
Vũ Chí Kiệt ngây ngốc nhìn điện thoại, vậy mà cuối cùng vẫn không tìm được người nào để xin giúp đỡ, người mà hắn không thèm kia...... Hắn nhất định sẽ không chủ động cúi đầu trước.
Nằm luôn ở đây một đêm cũng được, từ trước tới nay cơ thể hắn đều rất khoẻ, tới sáng sớm ngày mai là lại khoẻ mạnh như trâu ngay ấy mà, hắn còn rất trẻ, rất cường tráng nha.
Ngày xưa cũng từng xảy ra chuyện như này, từ đó hắn mới có thói quen đút tiền có mệnh giá lớn vào giày, hôm nay đúng thật là xúi quẩy, hắn không thể để người khác cướp mất chiếc điện thoại chỉ vì mấy tờ tiền mệnh giá lớn được đâu.....
Đương nhiên không phải vì chiếc điện thoại này quan trọng, mà là trong đó có rất nhiều những dãy số quan trọng. Chỉ nằm ở đây một đêm thôi..... Không có chuyện gì đâu, nếu có taxi đi qua, nói không chừng hắn còn có thể được cứu.
Nghĩ như vậy, hắn cố gắng đứng dậy chậm rãi tựa vào tường, chờ có chiếc taxi nào đó đi qua ngõ nhỏ này. Hơn mười phút sau, quả nhiên hắn thấy một chiếc xe chạy qua, vui mừng dùng hết sức giơ chiếc điện thoại đang phát ra ánh sáng mờ nhạt lên.
Taxi chậm rãi đi tới bên người hắn, lái xe nhô đầu ra liếc hắn một cái lại chui đầu vào, tốc độ lái xe đi còn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ chạy xe tới.
Cũng đúng..... Trong đêm tối như thế này lại có một con ma men trên người toàn là vết thương bắt xe, những vị khách như thế này thường sẽ không được chở. Vũ Chí Kiệt cảm giác cơn say đã nhẹ đi một chút, nghĩ thông suốt chuyện này xong liền dựa vào tường từ từ ngồi xuống, cứ như vậy ngủ luôn cho rồi, đợi sáng mai bọn kia tỉnh rượu thì gọi lại cũng được.
Không biết dựa vào tường bao lâu, khi tinh thần của hắn đang lơ mơ thì lại thấy có một chiếc taxi chạy tới. Hắn không có chút hy vọng nào nhưng lại mở điện thoại giơ cao lên, dùng ánh sáng nhạt nhoà gọi đối phương lại đây, phía sau dường như thò ra một cái đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái liền rụt đầu lại, sau đó xe chạy tới càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt của hắn.
Cửa phía sau mở ra, người bên trong bước ra duỗi tay về phía hắn, giọng nói lành lạnh không mang theo chút cảm xúc nào vang lên: "Vũ Chí Kiệt, đứng lên đi."
Vũ Chí Kiệt nghe thôi là biết người này là ai, cũng nhờ cả đèn trước của xe để nhìn rõ mặt đối phương, nhưng cơ thể lại lắc lắc né tránh cánh tay đang duỗi ra của đối phương: "Mày..... Mày tới đây làm gì? Tao không thèm.... "
Đối phương từ trên cao nhìn xuống một thân chật vật bẩn thủi của hắn, dùng giọng nói cực kỳ lãnh đạm hỏi lại: "Cậu chắc chứ? Là người phụ nữ kia của cậu đã gọi cho tôi nói cậu có lẽ đang rất thảm, bây giờ mà cậu vẫn còn sĩ được như vậy à?"
Vũ Chí Kiệt gần như là già mồm át lẽ phải chửi nhỏ bằng cái giọng buồn bực: "Không phải chuyện của mày! Cút đi!"
"Được..... Là do tôi nhiều chuyện. Bất kể thế nào..... Đây cũng là lần cuối cùng tôi dính vào chuyện của cậu." Trần An Cư lại một lần nữa phát ra tiếng cười trào phúng đó: "Cậu không thèm, chắc tôi thèm.... Cậu muốn nằm ở đây bao lâu đó là chuyện của cậu."
Thấy đối phương từ từ đi xa, cái bóng của thân thể nhỏ gầy kéo dài trên mặt đất, Vũ Chí Kiệt bối rối hét to tên của đối phương: "Trần An Cư!"
Đối phương tạm dừng bước chân, nhưng vẫn giữ tư thế quay lưng về phía hắn, loại từ chối hoàn toàn này khiến Vũ Chí Kiệt càng thêm sợ hãi hơn, Trần An Cư trước mắt giống y như đêm hôm đó, hắn không muốn bị đau thêm một lần nữa.
Không biết sức lực từ đâu mà ra, Vũ Chí Kiệt đỡ tường đứng dạy, loạng choạng xông tới phía trước ôm chặt lấy đối phương.
Dưới chân hơi lảo đảo, hai chân bị thương nên cuối cùng vẫn đứng không vững mà ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay vốn ôm lấy eo giờ lại trượt xuống hai chân của đối phương......Tư thế này thực sự rất hèn mọn, nhưng hắn đã cố hết sức rồi, dù sao thì cũng chẳng có ai thấy.
Hết chương 45+46.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.