Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 21:




Antoine đã ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ. Anh muốn có mặt tại hiện trường khi xe tải của xưởng mộc đến nơi. Sophie đã chuẩn bị chiếc vali nhỏ của Emily và xếp sắp vài thứ đồ của bố nó vào trong túi lớn. Mathias rẽ qua đón nó vào tầm chín giờ. Họ sẽ đi Cornouailles và tranh thủ dịp này để thảo luận cùng nhau về tương lai. Emily ôm hôn Louis và hứa ngày nào cũng sẽ gửi cho nó một tấm bưu thiếp. Sophie tiễn họ ra tận cửa nhà.
- Cảm ơn vì đã chuẩn bị túi đồ nhé, Mathias nói.
- Cảm ơn anh, Sophie trả lời trong lúc ghì chặt anh trong vòng tay mình. Sẽ ổn cả chứ? Cô hỏi.
- Đương nhiên rồi, tôi có vị thần hộ mệnh bé nhỏ của mình đi kèm mà.
- Khi nào anh về?
- Trong vài ngày nữa, anh vẫn chưa biết.
Mathias cầm tay con gái và đi xuống bậc thềm, sau đó anh quay lại lặng ngắm mặt tiền ngôi nhà. Cây hoa đậu nành chạy dọc mỗi bên của hai cánh cửa ra vào. Sophie nhìn anh, anh xúc động, mỉm cười với cô.
- Chăm sóc cậu ấy cho tốt nhé, Mathias thì thào.
- Anh có thể tin tưởng ở em.
Mathias bước lên thềm, nhấc bổng Louis lên, hôn nó hệt như một chiếc kẹo.
- Còn cháu, chăm sóc Sophie cho thật chu đáo nhé, cháu là trang nam tử của cả nhà trong khi chú vắng mặt đấy.
- Thế còn bố cháu thì sao? Louis trả lời lúc hạ chân xuống đất.
Mathias ném cho nó một ánh mắt đồng lõa và đi xa dần vào trong phố.
* * *
Antoine bước trong nhà hàng vắng tanh trống hoang. Ở cuối phòng, một chiếc đèn nến ngự trên một mặt bàn được phủ drap trắng, bộ đồ ăn còn nguyên không vết, duy chỉ có hai chiếc ly là đầy rượu vang. Anh tiến lại gần và ngồi lên chiếc ghế của Mathias tối hôm trước.
- Để đấy đi, tôi sẽ dọn ngay, Enya nói, khi đã đang ở chân cầu thang.
- Tôi không nghe thấy tiếng cô đến.
- Còn tôi thì có nghe đấy, vừa nói cô vừa tiến gần về phía anh.
- Thật là một mùa xuân đẹp, đúng không?
- Với vài cơn giông, hệt như mỗi mùa xuân, cô trả lời khi nhìn căn phòng trống.
- Tôi nghĩ là tôi đã nghe thấy tiếng xe tải trong phố rồi đấy.
Enya nhìn ra ngoài cửa kính.
- Tôi thấy sợ.
- Yvonne sẽ thích lắm.
- Cô nói vậy để trấn an tôi à?
- Không, tôi nói thể bởi vì hôm qua, sau khi anh đi rồi, cô ấy đã quay lại xem tất cả những bức vẽ của anh, hãy tin tôi đi, hai mắt cô ấy đã cười như chưa bao giờ tôi nhìn thấy chúng như vậy.
- Cô ấy không bình luận gì cả à?
- Có, cô ấy đã nói: “Bố thấy đó bố, chúng ta đã đạt được rồi”. Bây giờ, tôi pha cà phê cho anh nhé. Đi nào, ra khỏi đó đi, tôi phải thu dọn cái bàn này. Ôi chao!
Và những người thợ một đã tràn vào đầy cả nhà hàng.
* * *
Sáng Chủ nhật, John đã đưa Yvonne đi thăm ngôi làng của ông. Bà vô cùng thích thú nơi đây. Dọc con phố chính, mặt tiền của những ngôi nhà mang đủ các loại màu sắc khác nhau, hồng, xanh lơ, thỉnh thoảng trắng, thậm chí có cả tím, và tất cả các ban công đều đầy hoa. Họ ăn trưa trong quán rượu, mô hình của địa phương. Ánh nắng rực rỡ trên bầu trời ở Kent, và ông chủ đã xếp cho họ ra ngồi bên ngoài. Kỳ lạ thay, tất cả những người trong xóm hình như ai nấy đều phải đi mua đồ ngày hôm ấy, bởi lẽ họ cứ đi qua rồi đi lại trước mảnh hiên, họ chào John Glover và người bạn gái Pháp của ông.
Họ trở về bằng cách đi ngang qua cánh đồng; đồng quê của nước Anh là một trong những miền đồng quê đẹp nhất thế gian. Buổi chiều trời cũng rất đẹp, John phải vào nhà kính làm việc, Yvonne tranh thủ ngủ trưa trong vườn. Ông để bà nằm trên một chiếc ghế dài, hôn bà rồi đi tìm dụng cụ trong nhà chứa đồ.
* * *
Những người thợ mộc đã giữ lời hứa. Toàn bộ số đồ gỗ đã được lắp đặt. Antoine và McKenzie mỗi người cúi xuống một bên quầy để kiểm tra độ khớp. Thật là hoàn hảo, không có lấy một cái giăm gỗ vượt quá lên. Việc quét véc-ni tại xưởng hẳn phải được thực hiện ít nhất là sáu lần mới có thể đạt được độ bóng như vậy. Hết sức thận trọng, và dưới con mắt chăm chú và dữ dằn của Enya, cái két thu tiền cũ kỹ đã tìm lại được chỗ của nó trước đây. Louis đang đánh bóng cho nó. Trong phòng, thợ sơn hoàn thiện nốt những chân vòm mà họ đã tách ra từng cái một và quét từ hồi đêm. Antoine nhìn đồng hồ, chỉ còn phải phủ bạt che, lia vài nhát chổi và bày bàn ghế mới vào vị trí. Thợ điện đã kịp gắn lên tường những chiếc đèn vách. Sophie bước vào, một bình hoa lớn trong tay. Những bông hoa thược dược chỉ vừa mới hé; ngày mai, khi Yvonne trở về, chúng sẽ nở thật hoàn hảo.
* * *
Ở phía nam Falmouth, một ông bố đưa con gái đi khám phá những ghềnh đá của Cornouailles. Khi anh tiến sát lại bên mép ghềnh để chỉ cho con thấy những bờ biển nước Pháp nằm ở phía xa kia, con bé đã không tin nổi vào mắt mình, và nó chạy nhanh đến ôm bố trong vòng tay, và nói nó rất tự hào về bố mình. Khi ra xe ôtô, nó tận dụng dịp này để hỏi liệu bây giờ, khi mà bố nó không bị chứng chóng mặt nữa, thì rốt cuộc nó có thể trượt trên thành cầu thang mà không bị mắng nữa chứ.
* * *
Sắp đến mười sáu giờ và tất cả đã kết thúc. Đứng trước cánh cửa, Antoine, Sophie, Louis và Enya ngắm nhìn công việc đã hoàn tất.
- Em không sao tin nổi điều này, Sophie vừa nói vừa chiêm ngưỡng gian phòng.
- Cả anh cũng thế, Antoine trả lời và cầm tay cô.
Sophie cúi xuống tai Louis để thổ lộ cho nó một điều thầm kín, chỉ riêng với nó thôi.
- Hai phút nữa, bố cháu sẽ hỏi cô rằng liệu Yvonne có thích hay không, cô thì thầm vào tai nó.
Điện thoại reo vang. Enya nhấc máy và ra hiệu cho Antoine, điện thoại gọi cho anh.
- Chắc chính cô ấy muốn biết mọi thứ đã xong chưa, anh vừa nói vừa đi về phía quầy.
Và anh quay lại, để hỏi Sophie xem cô có nghĩ rằng gian phòng mới này sẽ làm Yvonne hài lòng chứ...
Anh cầm máy, và mặt biến sắc. Ở đầu dây bên kia, không phải Yvonne mà là John Glover.
* * *
Vào đầu buổi chiều bà đã cảm thấy đau. Bà không muốn làm John lo lắng. Ông đã chờ đợi thời khắc này từ bao năm nay. Vùng thôn quê xung quanh bà chan hòa ánh sáng, những chồi cây non đung đưa nhè nhẹ theo gió. Sao mà những hương vị của mùa hè đang đến lại ngọt ngào đến vậy. Bà mệt mỏi quá đỗi, chiếc tách trượt khỏi tay bà, tại sao lại phải cố gắng để giữ lại cái quai của nó kia chứ, nó chỉ là đồ sứ thôi mà; John đang ở trong nhà kính, ông không nghe thấy tiếng động. Bà thích cách ông cắt tỉa những cây hồng leo.
Buồn cười thật, bà nghĩ tới ông và ông đã ở đầu lối đi kia rồi. Ông giống bố của bà quá đi, ông có tính dịu dàng của bố, cũng mang kiểu giữ kẽ như thế, cũng một phong thái trang nhã bẩm sinh. Đứa bé gái mà ông đang dắt tay là ai vậy nhỉ? Không phải Emily. Nó đang vẫy vẫy chiếc khăn quàng cổ mà nó đeo hôm ông dẫn nó đi ngồi bánh xe khổng lồ. Bà ra hiệu cho ông đến gần.
Những tia nắng mặt trời quả là nóng, bà cảm nhận được trên làn da mình. Không được sợ, bà đã nói lên điều chủ yếu. Một ngụm cà phê cuối chứ hả? Chiếc bình đặt trên mặt bàn tròn, quá gần mà đã quá xa bà mất rồi. Một con chim đang bay qua bầu trời; tối nay, nó sẽ bay trên bầu trời nước Pháp.
John đi về phía bà, mong sao ông đi về phía tầng dưới vườn, cứ ở một mình thì hơn.
Đầu bà nặng quá. Bà để mặt nó ngoẹo xuống vai. Nên giữ cho cặp mắt hơi hé mở một tí, thấm đẫm tất cả những gì quanh đây, mình muốn nhìn những cây hoa mộc lan, cúi xuống những đóa hồng; ánh sáng dịu đi, mặt trời bớt nóng, chim đã bay mất; con bé ra hiệu cho mình, bố mình mỉm cười với mình. Chúa ơi, cuộc đời mới đẹp làm sao khi bà ra đi... và cái tách lăn dài trên cỏ.
Bà giữ thẳng người trên ghế, đầu gục xuống, vài mẩu sứ nằm dưới chân bà.
John buông rơi dụng cụ của mình, rồi vừa chạy nhanh trên lối di, vừa gào to tên của bà...
Yvonne vừa ra đi vĩnh viễn, trong một khu vườn ở Kent.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.