(*) Nhiễu người thanh mộng ý chỉ quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
"Vệ Uẩn, quen biết ngươi, thật tốt."
Khi Vệ Uẩn nhìn thấy tờ giấy viết thư màu vàng trải trêи án thư, đôi mắt nhìn như lạnh lẽo không gợn sóng của hắn, trong một khoảnh khắc, dường như đang phản chiếu những tia ánh sáng vụn.
Sau một lúc lâu, hắn cong khóe môi, nâng tầm mắt nhìn cảnh sắc đêm khuya thấp thoáng ngoài song cửa sổ.
Giữa màn đêm nhìn như vô tận, những vì sao chẳng khác nào sông biển xanh biếc cứ chảy mãi, rộng lớn không thấy bờ.
Căn phòng yên tĩnh, ngọn đèn dầu lay động.
Vị công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đang chậm rãi đi đến cửa sổ, gió đêm thổi bay mái tóc dài đen nhánh ở đầu vai hắn. Dưới ánh nến vàng, Đồng Bội đặt trêи án thư ở phía sau dường như đang tràn ra ánh sáng vàng nhạt trong chốc lát.
Hoa văn bùa chú thần bí như ẩn như hiện, bầu trời đầy sao luôn bao bọc hình ảnh ngược của vạn vật, cùng với ánh sáng vàng nhạt chuyển động giữa la bàn hoàng đạo, như đang tản ra ánh sáng vừa nóng vừa chói mắt đổ ngược vào cái hố ngân hà.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn lưu quang nhỏ vụn bỗng xuất hiện, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giống như ánh sáng chợt bùng lên trong giây lát.
Hắn xoay người đi lại án thư, nắm Đồng Bội vào tay.
Lòng bàn tay vuốt ve chỗ lõm bị thiếu mất một chiếc đuôi phượng hoàng bên cạnh Đồng Bội, đốt ngón tay dần dần siết chặt.
Tất cả mọi thứ bắt đầu từ cái Đồng Bội trong tay hắn, dường như đang biến thành áng mây và sương mù dày đặc.
Ngay cả tên tiểu lảm nhảm kia... Trước sau cũng là một nhân tố khó dò.
Rốt cuộc nàng là quân cờ trong tay ai?
Mà kẻ thần bí kia trước sau khi chưa hề lộ diện, rốt cuộc vì sao phải lấy tính mạng của hắn?
Tối đó, Vệ Uẩn ngủ cực kỳ không yên.
Có lẽ vì mơ về lại trạch viện Vệ gia khi còn nhỏ, hắn lại thành đứa trẻ ốm yếu bị phụ thân nhốt ở tiểu viện kia.
Tường viện đã cũ, cỏ dại mọc thưa thớt giữa khe nứt của mấy viên gạch trêи mặt đất, còn có phụ thân giơ cao cây thước.
"Vệ Uẩn, ngươi có biết sai chưa?"
Ống tay áo có hoa văn màu rêu xanh bị giơ lên, cây roi đánh mạnh vào tiểu Vệ Uẩn tám tuổi.
Cây roi rơi xuống hết lần này đến lần khác, đứa trẻ quỳ gối trong viện vẫn thẳng sống lưng, mím chặt đôi môi vốn không có bao nhiêu huyết sắc. Từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng nào.
"Vệ Uẩn, ngươi có biết sai chưa?"
Giọng nói của phụ thân càng nghiêm khắc hơn, mang theo lửa giận khó nén.
Đó là uy nghiêm và khí thế của người làm phụ thân, mà ông chỉ có thể lấy ra khi chỉ đối mặt với Vệ Uẩn.
Còn ở Vệ gia, ông trước nay đều là một người mềm yếu.
"Vệ Uẩn chưa bao giờ làm gì sai."
Bất kể phụ thân hỏi lại bao nhiêu lần, bất kể tiểu Vệ Uẩn bị trói ở tòa tiểu viện vuông vức kia bao nhiêu năm đi nữa, bất kể cây roi của phụ thân đánh lên người hắn có đau bao nhiêu đi nữa.
Tiểu Vệ Uẩn trước nay đều không cảm thấy chính mình sai.
Trước nay hắn cũng chưa bao giờ nhận lỗi.
Ở Vệ gia lớn như vậy, một tòa đại trạch viện sâu như vậy, thân ở tam phòng, Vệ Xương Ninh là con vợ lẽ. Ông từng mong muốn con ông có thể cẩn thận dè dặt như ông, sống thật cẩn thận, không để lộ tài năng.
Một nam nhân yếu đuối vĩnh viễn sẽ không nỡ đi làm bất cứ chuyện gì để thay đổi, ông cũng sợ việc thay đổi đó.
Cứ như lòng ông vẫn yêu sâu đậm mẫu thân Thẩm thị vừa qua đời chưa được một năm của Vệ Uẩn, nhưng vẫn vâng theo ý của chủ mẫu tam phòng cưới nữ nhi của một gia đình phú thương ở Cẩm Châu.
Vệ Uẩn của trước kia từng hận phụ thân hắn, hận ông yếu đuối, hận ông buộc hắn trở thành một người đần độn như ông.
Hận ông tự xưng là yêu mẫu thân sâu đậm, nhưng lúc mẫu thân vừa rời khỏi thế gian lại đi cưới người khác.
Hận ông khuất phục cái gọi là thân bất do kỷ.
Càng hận ông tước đoạt quyền lựa chọn cách tồn tại của chính hắn.
Nhưng tên nam nhân yếu đuối này, chung quy vẫn là phụ thân hắn.
Trong đại trạch Vệ gia sâu không thấy đáy kia, ông là người duy nhất có quan hệ huyết thống đối xử với hắn thật lòng nhất.
Ngày ấy Vệ gia gặp đại nạn, phụ thân hắn vỗ tấm lưng gầy yếu của hắn, cúi người ôm hắn, nói, "Ngươi từ nhỏ đã ốm yếu, nhưng trời sinh phản cốt... Vệ Uẩn, ngươi mạnh hơn phụ thân."
Tên nam nhân này tuy yếu đuối vô năng, nhưng cũng là người không dễ dàng rơi lệ.
Nhưng đêm đó, năm ấy Vệ Uẩn mười tuổi, lại rõ ràng nhận ra dấu vết ươn ướt nhẹ nhàng dừng ở cổ hắn.
Đích tử của đại phòng và nhị phòng Vệ thị phạm trọng tội, cuối cùng liên lụy mọi người trêи dưới Vệ gia.
Mặc dù phụ thân đã sống rất cẩn thận từ nhỏ, vạn sự đều cẩn thận, nhưng ai có thể ngờ rằng đến cuối cùng vẫn trở thành vật hi sinh của ác quả do đại phòng và nhị phòng Vệ thị tạo ra.
Bắt đầu từ lúc đó, Vệ Uẩn biết nhường nhịn, lui bước, thu liễm đều là cái cớ của kẻ yếu.
Một đời người được ví như sương sớm.
Mà sống trêи thế gian này, chỉ có quyền lực là đồ vật vĩnh hằng nhất.
Muốn thoát khỏi vận mệnh mặc người khác xâu xé, hắn chỉ có làm người nắm giữ sinh tử của kẻ khác.
Vùi dập mười năm, không ai có thể biết được rằng rốt cuộc đứa trẻ từng bị nhốt trong căn nhà sâu nhất kia đã trải qua rèn luyện xương máu như thế nào, rốt cuộc làm sao để tự thân bước qua bao nhiêu tuyệt cảnh, để rồi cuối cùng trở thành vị quốc sư trẻ tuổi nhận được nhiều hoàng ân và kính trọng như hiện giờ.
Mà năm tháng đã làm cho trái tim từng mềm mại của hắn trở nên kiên định lạnh lẽo như băng.
Hắn không để tâm bất cứ kẻ nào, càng không để tâm trái tim của chính mình.
Đủ loại chuyện cũ như từng bức tranh chồng ngược lên nhau, sau đó Vệ Uẩn hơi chau mày, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, dường như hắn nghe thấy một giọng nói cực nhẹ cực mềm gọi hắn:
"Vệ Uẩn, quen biết ngươi, thật tốt."
Đó là một giọng nói của nữ tử, âm cuối khẽ nhếch, mang theo bảy phần vui mừng, ba phần nhút nhát.
Hắn chợt mở to mắt, nhìn thấy trước mắt là màu đen.
Tiếng hít thở hơi dồn dập, ngực hắn không ngừng phập phồng, dường như bên tai còn quanh quẩn giọng nói của nữ tử.
Cái Đồng Bội bị hắn đặt bên gối kia hơi lóe sáng, ánh sáng chuyển động như ẩn như hiện giữa la bàn hoàng đạo, chi chít như sao trêи trời, phát ra tiếng động nhỏ vụn như tiếng chuông mờ ảo.
Mà giờ phút này, cô gái đang ở một thời không khác vẫn đang yên giấc.
Trêи màn hình di động đen nhánh bên gối cô dần dần hiện ra một tia sáng vàng nhạt của cái đuôi phượng, có một cái la bàn hoàng đạo nho nhỏ ẩn nấp ở giữa đang lặng lẽ chuyển động.
DÀNH CHO BẠN
Win79: Game bài uy tín số 1 Hoa Kỳ! Đăng ký +79k ngay!
Thêm...
176
44
59
"Vệ Uẩn..."
Trong lúc ngủ mơ, dường như cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.
Rõ ràng khi giọng nói truyền đến tai Vệ Uẩn, đồng tử hắn hơi co lại, hắn nhìn cái Đồng Bội bên gối thật lâu, nhất thời khó dời ánh mắt.
Bắt đầu từ đêm đó, Vệ Uẩn ngẫu nhiên có thể nghe thấy giọng nói của Tạ Đào, hơn phân nửa đều là lúc đêm khuya tĩnh lặng.
Có khi là vào đêm khuya cô nằm mơ rồi vô thức nói mớ, có khi là cô thức đêm tự nói một mình.
Thí dụ như: "Muốn ăn tôm hùm đất quá... Ăn không nổi, thôi vậy thôi vậy."
Lại thí dụ như: "Muốn ăn thịt kho tàu quá... Không muốn làm cơm, thôi vậy thôi vậy."
Lại thí dụ như: "Gói mì này cũng khá ngon thì phải?!"
...
Đôi khi Vệ Uẩn còn nghe nàng nhắc hắn:
"Rốt cuộc Vệ Uẩn trông như thế nào nhỉ? Vậy mà anh ấy có thể đọc làu làu loại sách như《 Tri Luận 》, đây không phải ma quỷ thì là gì!"
"Cũng không biết Vệ Uẩn đang làm gì..."
"Hơi thèm ăn bánh hoa quế củ sen Vệ Uẩn tặng..."
Nhưng tình huống như vậy chung quy vẫn là số ít.
Vệ Uẩn để ý rằng chỉ khi nào có dòng khí vàng nhạt chuyển động giữa la bàn hoàng đạo trêи Đồng Bội, hắn mới có thể nghe được giọng nói của nàng.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy mây bay.
Bởi vì sắp khai giảng, mà Tạ Đào còn đắm chìm trong việc kiếm tiền nên còn gần một nửa bài tập hè chưa làm xong, nên cô chỉ có thể chạy bài đêm khuya.
Tạ Đào gục vào bàn học múa bút thành văn, khi gặp một đề Đại số không giải được, cắm đầu vào sách luyện tập, "Bài này khó quá..."
Mà lúc đó, Vệ Uẩn đang bận đốc thúc Chiêm Tinh Các xây dựng, cộng thêm mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, rốt cuộc hôm nay cũng có thể đi ngủ sớm thì bị lời này của nàng quấy nhiễu mộng đẹp.
Khi hắn mở to mắt, la bàn hoàng đạo trêи Đồng Bội bên gối đang chuyển động, nghe thấy tiếng thở dài buồn rầu của cô gái.
Cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, đáy mắt hắn lại có một dấu vết của nụ cười.
Giống như cánh đồng tuyết đã đóng băng hàng năm bỗng nhiên tràn ra một tia sắc xuân. Vị công tử trẻ tuổi nằm trêи giường, tay vuốt ve Đồng Bội, lông mi giãn ra, gương mặt chứa đầy vẻ dịu dàng.
Sắc trời chợt phá tan thời gian, Vệ Uẩn bị giọng nói ngoài cửa của Vệ Kính đánh thức.
Bởi vì hắn luôn không thích người khác đụng vào, cho nên phủ quốc sư chưa bao giờ giữ thị nữ để hầu hạ. Mấy việc vụn vặt ngày thường như mặc quần áo rửa mặt đều được hắn tự làm.
Rửa mặt xong, lại thay thành áo bào mỏng có thêu chỉ bạc và hoa văn tối màu cần mặc khi thượng triều, đúng lúc Vệ bá đứng ở một bên dâng khay đựng kim quan nạm ngọc.
Vệ Uẩn nghiêng người nhìn gương đồng to lớn ở bên cạnh, đội kim quan lên, siết chặt sợi dây cột tóc cùng màu với y bào có khảm miếng ngọc tinh xảo, sau đó hợp lại sau mái tóc dài đen nhánh.
Khi kéo đai lưng trêи bình phong rồi thắt ngay ở vòng eo, dường như hắn nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Vệ bá đứng một bên, "Bảo phòng bếp chuẩn bị một đĩa bánh hoa quế củ sen lại đây."
Cuối cùng, hắn thêm một câu, "Dùng hộp đựng."
Đầu tiên Vệ bá sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu: "Vâng, thưa đại nhân."
Khi Vệ Uẩn lên xe ngựa, chuẩn bị cho xe chạy để thượng triều, Vệ bá giao một hộp điểm tâm cho Vệ Kính.
"Đại nhân."
Vệ Kính vén rèm, dâng hộp điểm tâm lên.
Rèm được kéo xuống một lần nữa, Vệ Uẩn nhìn hộp điểm tâm đặt trêи án kỷ. Khi giơ tay, tay áo rộng lui đến chỗ cổ tay, lộ ra cái Đồng Bội hắn luôn nắm trong tay.
Hắn đặt Đồng Bội trêи hộp điểm tâm kia.
Ánh sáng vàng nhạt lập loè, lúc hộp điểm tâm kia biến mất trong hư không, thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Mà khi hắn ngồi dựa vào tấm đệm mềm mại, nhìn chằm chằm cái Đồng Bội kia một lúc lâu, ngón tay gõ lên bàn, khóe môi bỗng nhiên bị kéo xuống, biểu cảm u ám.
Rõ ràng là nàng quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
Dựa vào đâu mà nàng muốn cái gì, thì hắn tặng cái đó?