"Tạ Đào."
Cô nghe anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nghe anh nói, "Hay là, câu nói thích của em, lại dễ dàng thu hồi như thế?"
Như đang lọt vào cảnh vô tận trong mơ, sau một lúc lâu Tạ Đào mới tìm lại được giọng nói của chính cô:
"Anh... Có ý gì?"
Ngón tay cầm di động siết chặt, giọng nói hơi khô khốc.
.
"Ta và ngươi không giống nhau,"
"Những gì ta nói hôm đó, hôm nay vẫn giữ lời như cũ."
Có lẽ vào giờ này phút này, đối với hắn mà nói, tuy có động tâm chút ít, nhưng vẫn chẳng tới mức khắc sâu vào lòng.
Dù sao thì bọn họ vốn là hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ.
Nhưng chút tình ý mông lung này, cũng không làm giả được.
Có lẽ cũng vì chưa từng gặp mặt nên bọn họ chừa cho mình nhiều đường lui hơn. Thế nên khi lòng trắc ẩn của hắn xuất hiện, thì cũng từ đó lan ra ngày một cắm sâu vào lòng.
Nếu ngay từ đầu nàng thật sự là một người đứng trước mặt hắn rõ ràng, có lẽ hắn sẽ không sinh ra tâm tư gì đối với nàng.
Dù sao thì, tất cả dày vò và đau khổ trên thế gian này đã sớm trút lên người hắn. Chúng đã sớm khắc sâu vào xương tủy hắn, làm hắn khó có thể buông bỏ phòng bị với bất cứ kẻ nào nữa.
Hắn cũng không thích bất cứ kẻ nào đột nhiên tiếp cận hắn.
Nếu Tạ Đào không đến từ một thế giới khác, nếu giữa nàng và hắn không phải cách cái Đồng Bội này, chưa từng cách nhau bởi la bàn hoàng đạo bay lơ lửng này, có lẽ hắn sẽ không động lòng trắc ẩn.
Có lẽ vào một đêm khuya yên tĩnh nào đó, vì hắn biết rõ cách giữa bọn họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, trong lúc nàng tin cậy hắn, hắn cũng dần dần buông bỏ phòng bị.
Thậm chí có đôi khi, bản thân trong tình trạng kiệt sức, lá thư của nàng cũng là liều thuốc giúp hắn thả lỏng.
Vệ Uẩn sống 22 năm, chưa động tâm với ai.
Có lẽ vì hắn khó buông bỏ phòng bị, hoặc có lẽ do ảnh hưởng sâu sắc bởi phụ thân hắn.
Hắn đã từng cho rằng, tư tình nam nữ là thứ vô dụng nhất trên cõi đời này.
.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, vào giờ phút này, lòng hắn lại bực bội bởi vì nàng ấy muốn lùi bước.
Giờ phút này, mọi thứ đã đi đến mức không thể tránh né được nữa.
Mà Vệ Uẩn, cũng không phải loại người không dám đương đầu với khó khăn.
Đây cũng là lần duy nhất hắn buông thả nội tâm sau nhiều năm như vậy.
Mặc dù hắn cũng không biết giữa hai người bị ngăn cách bởi giới hạn của không gian, liệu có tương lai hay không, nhưng, hắn bỗng nhiên muốn tùy hứng một lần.
Chỉ một lần này thôi...
Nửa cuộc đời này, hắn luôn lẻ loi cô độc, giờ phút này, lòng hắn lại sinh ra mong đợi đối với cô gái này.
Hắn hy vọng lựa chọn này là đúng.
Mà lúc đó, khi Tạ Đào nghe anh nói hết thì mở to đôi mắt hạnh đã đỏ hoe vì khóc, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, qua một lúc cũng không nói được câu nào.
"Tạ Đào?"
Qua rất lâu cũng chẳng nghe cô đáp lại, ấn đường của Vệ Uẩn hơi chau, hắn lại gọi cô một tiếng.
Nào ngờ sau tiếng gọi nhẹ nhàng này, hắn lại nghe nàng khóc.
Không giống với kiềm nén nhẫn nhịn như trước đây, lúc này nàng trực tiếp khóc thành tiếng.
Vệ Uẩn vừa nghe nàng khóc, đầu tiên là ngẩn người, sau đó xoa ấn đường, thở dài nói, "Sao lại khóc?"
Tạ Đào khóc đến mức nấc cụt, qua một lúc, mới nghẹn ngào nói:
"Em, em cảm thấy... Em đang nằm mơ, em đang nằm mơ đúng không?"
Vệ Uẩn còn chưa kịp mở miệng, thì nghe nàng bỗng nhiên kêu một tiếng vì bị đau, sau đó hắn nghe nàng nghẹn ngào nói, "Không phải nằm mơ..."
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
"Em nhéo đùi..." Tạ Đào dùng mu bàn tay lau nước mắt, còn khịt mũi.
Vệ Uẩn nghe vậy thì không nhịn được cong khóe môi.
Tạ Đào nghe anh cười nhẹ, khuôn mặt lập tức nóng lên, cô hơi lúng túng, kêu, "Anh cười cái gì!"
"Ngốc."
Hắn nhẹ nhàng than thở.
Tạ Đào vốn tưởng rằng từ đêm đó, người bạn trai cô vừa có được vào sinh nhật 18 tuổi đã đi lạc không bao giờ quay về nữa.
Nhưng, không phải thế.
Tối đó, Tạ Đào cũng không biết rốt cuộc bản thân ngủ thiếp đi bằng cách nào, lật người nằm trên giường, trò chuyện với Vệ Uẩn ở đầu dây bên kia, nói mãi nói mãi, rồi dần dần không còn âm thanh.
Ngọn nến đã cháy hơn phân nửa, giữa hàng chân mày của Vệ Uẩn phảng phất nét mệt mỏi. La bàn hoàng đạo bay lơ lửng, giọng nói của cô gái không truyền đến nữa, nhưng hắn lại nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
Ngẫu nhiên còn nói mớ.
Hắn còn nghe thấy nàng vô thức gọi tên hắn.
Đêm nay Vệ Uẩn không ngủ, ngồi trước án thư nghe tiếng hít thở của cô gái, đến khi mặt trời ló dạng phá vỡ thời gian, mới cầm lấy Đồng Bội trên án thư.
Trong phút chốc, la bàn hoàng đạo đang trôi lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên biến mất, tiếng hít thở bên tai hắn cũng theo đó mà mất đi.
Hắn nhìn Đồng Bội cầm trong tay thật lâu, đến khi Vệ Kính ở ngoài cửa bỗng nhiên gõ cửa.
"Đại nhân, người nên thượng triều rồi."
Vệ Uẩn nhàn nhạt lên tiếng, "Biết rồi."
Thay một bộ giáng sa bào, Vệ Uẩn cầm đai lưng vắt trên bình phong, gương mặt thả lỏng, cuối cùng cũng lộ ra ôn hòa hiếm có.
"Có phải đại nhân cả đêm không ngủ?" Vệ Kính quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn.
"Ừm."
Vệ Uẩn thờ ơ chỉnh lại ống tay áo của chính mình, sau đó nói với hắn, "Đi thôi."
Vệ Kính đành cúi đầu đi sau Vệ Uẩn ra khỏi phòng.
Bởi vì Tín vương Triệu Chính Vinh có đến Chiêm Tinh Các gặp Vệ Uẩn, ngay tối hôm đó, Vệ Uẩn bị truyền vào cung gặp Khải Hòa đế.
Mặc dù lúc ấy Vệ Uẩn cũng tỏ vẻ rất bình thản, không hề giấu diếm gì nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Khải Hòa đế sao lại không biết những chuyện đó chứ?
Ở nơi Cấm cung Khải Hòa đế, không gì có thể giấu được vị đương kim thánh thượng này.
Nhưng dù vậy, Vệ Uẩn cũng biết chưa chắc Khải Hòa đế hoàn toàn tin lời hắn.
Thân là hoàng đế triều Đại Chu, sở dĩ mấy năm gần đây ông ta bỗng nhiên bắt đầu đầu hướng tới trường sinh tiên đạo, là vì ông ta muốn ngồi lâu hơn nữa trên long ỷ.
Mà một người để tâm quyền lực như vậy, thì càng không chấp nhận người khác nhòm ngó quyền lực của mình.
Mặc dù Triệu Chính Vinh là con trai ruột của ông ta, mặc dù Triệu Chính Đàm là trữ quân được chính ông lập. Nhưng chỉ cần ông ta còn sống sẽ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai thèm khát ngôi báu của ông ta, hoặc chia bè kết phái, lén lút kết thân với nhau.
Cho nên hôm nay lúc thượng triều, Vệ Uẩn lại bị Khải Hòa đế thăm dò nhiều lần.
Nhưng đối với Vệ Uẩn mà nói, từng đấy cũng chẳng hề hấn gì.
Chỉ lúc hạ triều, khi hắn đi tới cửa cung, đi qua hành lang thì gặp Thừa tướng Tống Kế Niên đang nói chuyện với một vị đại thần khác.
Thấy Vệ Uẩn đi tới, vị đại thần kia hơi khom lưng hành lễ với Tống Kế Niên, lại chắp tay thi lễ với Vệ Uẩn, sau đó vội vàng rời khỏi.
Tống Kế Niên vừa thấy Vệ Uẩn thì vung tay áo, xoay người muốn đi.
"Tống đại nhân." Vệ Uẩn bỗng nhiên lên tiếng.
Sau đó hắn đi tới bên cạnh Tống Kế Niên, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt già nua của Thừa tướng đại nhân, nhếch khóe môi, "Tống đại nhân hà tất đi vội như thế?"
"Bổn tướng và hạng người như ngươi, không có gì để nói cả!" Tống Kế Niên lạnh lùng hừ một tiếng, khi nói chuyện, chòm râu dài còn run run.
"Nhưng ta lại có một câu, nhất định phải hỏi Tống đại nhân." Giọng nói của Vệ Uẩn bình thản không gợn sóng.
"Hôm qua Vệ mỗ tặng đại lễ cho phủ Thừa tướng, không biết Tống đại nhân ngươi đã nhận được chưa?"
Tống Kế Niên vừa nghe lời này, nét mặt lập tức thay đổi mấy lần, ông ta trừng mắt với Vệ Uẩn, "Ngươi muốn nói gì?"
Đại lễ, thật ra là một cánh tay của tên mật thám của ông ta.
"Ta chỉ muốn khuyên Tống đại nhân một câu,"
Nét mặt của Vệ Uẩn dần dần lạnh lẽo, mang theo sắc bén khó che giấu, " Nếu sau này người của ông còn dám mó tay vào Phủ Quốc sư, chuyện sẽ không còn đơn giản như thế nữa."
Đây nào là khuyên bảo? Rõ ràng là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Sắc mặt của Tống Kế Niên lúc xanh lúc trắng, ông ta chỉ vào Vệ Uẩn, sau khi "Ngươi" một lúc lâu cũng không nói được gì nữa.
"Tin tưởng mấy thứ gọi là mật văn, cũng đã làm Tống đại nhân nhận được giáo huấn rồi." Vệ Uẩn hơi cong khóe môi, giọng nói lạnh nhạt, còn hơi mỉa mai.
Thứ mật văn mà tên mật thám kia đánh cắp từ Phủ Quốc sư, thật ra chỉ là mấy thứ râu ria không có giá trị mà thôi.
"Vệ Uẩn!" Tống Kế Niên hoàn toàn bị chọc giận.
Vệ Uẩn dứt lời, lại nhẹ nhàng nhìn ông ta, sau đó nâng bước đi về trước, mặc kệ vị Thừa tướng đại nhân ở phía sau sắc mặt càng lúc càng tệ.
Khi hắn trở lại Phủ Quốc sư, Vệ bá đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi.
Vệ Uẩn ngồi trước bàn dùng cơm, Đồng Bội bị hắn đặt trong vạt áo đúng lúc nóng lên.
Bàn tay cầm muỗng sững lại, sau đó nâng tầm mắt nhìn Vệ bá, "Lui xuống đi."
"Vâng." Vệ bá lập tức khom người, lui đến cửa mới xoay người rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Vệ Uẩn.
Lấy Đồng Bội trong vạt áo ra, ánh sáng vàng nhạt trào ra, một lá thư nhẹ nhàng dừng trên bàn cơm.
Hắn buông muỗng xuống, nhặt lá thư lên, mở ra.
"Vệ Uẩn Vệ Uẩn?"
Dường như nàng luôn thích gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.
Giữa chân mày của Vệ Uẩn toát ra ý cười hiếm thấy, hắn dứt khoát đứng dậy, vừa đi hai bước, như bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lúc xoay người, ánh mắt hắn ngừng trên đĩa điểm tâm trên bàn cơm.
Cuối cùng, hắn vẫn xoay người bưng đĩa điểm tâm, một tay khác cầm lấy giấy viết thư màu vàng ra khỏi sảnh chính, đi về phía thư phòng ở hậu viện.
"Tỉnh rồi?"
Cầm bút trên án thư, hắn đè tờ giấy dưới Đồng Bội.
Mà tin nhắn lại của Tạ Đào luôn tới rất nhanh:
"Ừm..."
"Cái kia, em hỏi anh một chút nhé, tối qua... Anh không uống say chứ?"
Cô liên tục gửi hai tin nhắn, hai lá thư dừng lại bên người Vệ Uẩn.
Khi Vệ Uẩn nhìn thấy hàng chữ đen trên tờ giấy viết thư thứ hai, đáy mắt hắn có ý cười trong chốc lát, sau đó lại hơi bất đắc dĩ.
Vì thế hắn lại cầm bút:
"Ta không phải ngươi, sẽ không lật lọng như ngươi."
Hắn cố ý nhắc lại, mang theo vài phần trêu chọc, "Hay là, đêm qua ngươi vốn lấy lui làm tiến?"
"Em mới không có!!"
Tạ Đào bấm vào màn hình muốn biện bạch thêm vài câu, nhưng lại xóa rất nhiều chữ vừa đánh ra, cuối cùng chỉ có thể tức giận nhắn lại:
"Nói sao cũng không thắng được anh, em không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Lúc đó, Vệ Uẩn nhìn những lời này trên giấy, đại khái có thể tưởng tượng ra biểu cảm của nàng lúc này, vì thế hắn bật cười.
Sau đó, hắn lấy một cái hộp gỗ dưới án thư ra, đặt đĩa điểm tâm vào hộp, rồi đặt Đồng Bội lên trên.
Lúc ánh sáng vàng nhấp nháy, cái hộp lập tức biến mất không thấy tăm hơi, Đồng Bội mất đi chống đỡ nên rơi xuống án thư, phát ra tiếng vang.
Đã hơn nửa tháng từ lần nhận chuyển phát trước, Tạ Đào lại nhận được thông báo nhắc nhở lấy hàng.
Ngay khi cô xuống lầu mở quầy chuyển phát nhanh ra, vẫn là một cái hộp gỗ đặt bên trong.
Mà khi cô mở hộp gỗ ra, bên trong là một đĩa điểm tâm, lúc cầm lấy một miếng, nó vẫn còn mang theo độ ấm.
Vẫn không có bao bì đóng gói chuyển phát nhanh, vẫn là một cái hộp.
Tạ Đào biết thứ này nhất định không phải do nhân viên chuyển phát nhanh để, cứ như nó bất thình lình xuất hiện.
Tạ Đào ôm hộp đứng dưới lầu rất lâu.
Bắt đầu từ ngày này, giữa Tạ Đào và Vệ Uẩn dường như lại quay về cách thức liên lạc như trước, nhưng lại có gì đó không giống nhau như trước nữa.
Mỗi ngày cô vẫn có thói quen gửi tin nhắn thoại với anh, kể rất nhiều chuyện của chính mình cho anh nghe, đôi khi, cô còn kể truyện cười cho anh nghe, còn tức giận khi anh không bắt được điểm cười của cô.
Mà so với lúc trước, rõ ràng anh kiên nhẫn hơn, nói cũng nhiều hơn, dường như còn để lộ chút ít dịu dàng.
Hình như anh hơi khác so với lúc trước.
Nhưng Tạ Đào càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc về thứ còn che giấu phía sau cuộc sống bình lặng này.
Anh vẫn gửi rất nhiều món ăn ngon, đa phần đều là thứ trước nay cô chưa nhìn thấy bao giờ. Có lúc, anh cũng muốn gửi cho cô mấy món có giá trị, giống như cả hộp vàng lần trước, nhưng đều bị Tạ Đào từ chối.
Mỗi khi nhìn đồ vật anh gửi tới, nghi hoặc trong lòng cô càng sâu hơn.
Cô đã không thể nào thuyết phục chính mình, nói cho chính mình biết những việc này không có chỗ nào kỳ lạ.
Tạ Đào biết mình không thể phớt lờ vấn đề này được nữa.
Vì thế vào một buổi tối thứ Bảy, Tạ Đào ngồi trước bàn học nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện trong WeChat một lúc lâu.
Cô muốn chứng thực vài chuyện.
Do dự rất lâu, cô mới hít sâu một hơi, vươn ngón tay chạm vào lựa chọn "trò chuyện bằng video" trên màn hình, ngón tay cô hơi cong lại.
Do dự lặp lại rất nhiều lần, cô vẫn không thể bấm vào lựa chọn "trò chuyện bằng video".
Cô cúi đầu, gục xuống bàn, ủ rũ vò đầu.
Như vậy không được mà.
Cô nghĩ.
Sau một lúc lặng lẽ chuẩn bị tâm lý, cô lại lấy hết can đảm vươn ngón tay.
Cứ như vậy tự an ủi bản thân hai lần, ánh mắt cô không khỏi màn hình, thậm chí còn không nhịn được mà ngừng hít thở.
Sau mấy chục giây.
Video bỗng nhiên được kết nối.
Trong khoảnh khắc đó,
Chàng trai mặc áo gấm màu đỏ, đầu đội kim quan nạm ngọc, mái tóc dài đen nhánh xuất hiện trên màn hình, mà khuôn mặt có đường nét góc cạnh còn xinh đẹp động lòng người hơn tấm ảnh được cô đặt làm hình nền di động.
Giống như một nét mực giữa khoảng không trắng xóa trong bức tranh thủy mặc đầy nét thi vị, đúng là dung mạo phong lưu bừng sáng hiếm có khó tìm trên thế gian này.
Không hề đề phòng gì, Tạ Đào giao tầm mắt với đôi mắt kinh ngạc của anh, trong khoảnh khắc đó, cô không thể nào diễn tả hết được rung động chợt đến trong nội tâm.
Bốn bề tĩnh lặng, cô mở to hai mắt, bàn tay cầm di động bỗng nhiên run run, ngay cả hít thở cũng quên mất.
Cô chỉ có thể nghe trái tim trong ngực đập thình thịch, nhảy loạn xạ.
Từng tiếng một, từng hồi một.
Giống như có một cái trống được dựng trong lòng cô, không ngừng gõ vang như bị thứ gì đó kích thích.
Cô ngơ ngác nhìn anh, biểu cảm hốt hoảng, rất lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Đến khi cô thấy kinh ngạc lui khỏi mắt anh, như đã nghĩ thông suốt, anh bỗng nhiên cong môi cười nhẹ.
Cô nghe giọng nói mát lạnh của anh vang bên tai cô, nghe anh nhẹ nhàng gọi cô:
"Đào Đào?"