Khi lần nữa nhìn thấy Trịnh Văn Hoằng, Tạ Đào biết nhất định là Phúc Diệu Lan nói cho ông biết.
"Tạ Đào, chuyện con đi học lại, chú sẽ giúp con."
Trịnh Văn Hoằng nói xong thì đưa một ly nước trái cây cho Tạ Đào.
Cách nồi lẩu màu đỏ đang sôi, Tạ Đào nhận ly nước trái cây trong tay ông. Khi nghe ông nói những lời này, cô gần như muốn từ chối theo phản xạ, "Không cần đâu, chú Trịnh."
Dường như Trịnh Văn Hoằng sớm đoán được cô sẽ từ chối, vì thế ông nói, "Tạ Đào, con đừng vội từ chối. Con cũng phải suy xét một chút tình huống thực tế, hiện tại con có đủ tiền để trả học phí sao?"
Tạ Đào nắm đũa, cô nhất thời rơi vào trầm mặc.
Cô không thể phủ nhận, Trịnh Văn Hoằng nói rất đúng.
Trịnh Văn Hoằng thấy cô im lặng, lại một lần mở miệng, "Tạ Đào, chú cũng coi như người giám hộ trên pháp luật của con. Chú hy vọng con đừng từ chối chú."
Tạ Đào rũ mi mắt, nghiêm túc tự suy xét trong chốc lát.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Văn Hoằng, "Cảm ơn chú, chú Trịnh."
Nghe cô nói những lời này, Trịnh Văn Hoằng biết cô xem như đồng ý rồi.
Vì thế ông rốt cuộc cũng thả lỏng chân mày, trên mặt bắt đầu có vài phần ý cười nhẹ nhàng thoải mái. "cảm ơn con, nếu con lại từ chối, chú cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Tạ Đào nghe hiểu ý trong lời nói của ông, cô không nhiều lời nữa.
Cô trước sau không đề cập tới Tô Linh Hoa, Trịnh Văn Hoằng cũng không nói tới.
"Chú Trịnh, về sau con sẽ trả tiền cho chú."
Ăn xong nồi lẩu, Tạ Đào đứng lên nói với Trịnh Văn Hoằng.
Trịnh Văn Hoằng buông đũa, ông yên lặng nhìn cô, "Mẹ con nói con thích ăn lẩu nhất."
"Đặc biệt là lẩu của nhà này."
Ông bỗng nhiên nhắc đến làm Tạ Đào lần nữa nâng tầm mắt đánh giá tiệm lẩu này. Cô nhớ tới một chuyện cũ đã qua đi rất nhiều năm.
Ngày đó vừa tới Nam Thị, cô chín tuổi.
Trong buổi tối bông tuyết tung bay kia, Tô Linh Hoa dẫn cô vào nơi này ăn lẩu.
Ngay khi dựa vào cửa kính, cách hơi nóng lượn lờ, cô nghiêng đầu nhìn tất cả ánh sáng neon xa lạ ngoài cửa kính.
Khi đó, cô còn không biết những năm tháng khó nuốt nhất trong cuộc đời của cô, cứ như vậy bắt đầu.
"Tạ Đào, con thật sự, không nhớ mẹ con sao?"
Khi cô đi ngang Trịnh Văn Hoằng, cô nghe giọng nói của ông truyền đến từ phía sau. "Ngày đó ở nhà ga, chú nhìn thấy con."
Bóng lưng của Tạ Đào hơi sững lại.
Thật lâu sau, Trịnh Văn Hoằng mới nghe giọng nói của cô.
"Con không nói là con không nhớ bà ấy."
Cô nói, "Nhưng chú Trịnh, việc này cũng không thể xem như chuyện giữa con và bà ấy chưa từng xảy ra."
Bởi vì Tô Linh Hoa là mẹ ruột của cô, bởi vì bà từng chân thành cho cô tình yêu, và tất cả hồi ức tốt đẹp, nên cô không thể tránh khỏi đôi khi sẽ nhớ đến bà ấy.
Nhưng thương tổn lại không thể bởi vì phần nhớ thương này mà cứ như vậy tan đi.
Cô đã sớm không có cách đối mặt với Tô Linh Hoa.
Giống như Tô Linh Hoa chỉ có thể nhờ Trịnh Văn Hoằng tới tiếp cận cô.
Lúc ra khỏi tiệm lẩu, Tạ Đào nhìn dòng xe cộ tới lui cách đó không xa, cô hít hít cái mũi, nén lại chút chua xót dâng lên trong lòng rồi bắt đầu đi về hướng của khách sạn.
Trong khoảng thời gian trước khi đi học lại, Tạ Đào tìm được một công việc làm thêm.
Bởi vì học được cách làm bánh kem và một ít đồ ngọt ở chỗ Phúc Diệu Lan, hơn nữa, với ngón nghề am hiểu nhất là làm kẹo bơ đậu phộng, cô rất nhanh đã tìm được một công việc ở tiệm bánh ngọt.
Bà chủ tiệm bánh ngọt là một người phụ nữ hơn ba mươi, rất biết cách trang điểm, người cũng rất dễ gần.
Còn về việc phòng ở, Trịnh Văn Hoằng nói sẽ giải quyết thay cô, nhưng đã bị Tạ Đào từ chối.
Bà chủ của tiệm bánh ngọt rất tốt, sau khi nghe nói cô muốn tìm nơi ở thì tìm giúp cô một nơi.
Cái tiểu khu kia nằm trong hẻm cũ sau lưng tiệm bánh ngọt, phòng ở rất nhỏ, nhưng đối với Tạ Đào mà nói, như vậy là đủ rồi.
Trong lúc đó, Tạ Đào đi thăm Chu Tân Nguyệt hai lần.
Nhưng bởi vì Chu Tân Nguyệt từ chối gặp cô, cho nên mỗi lần cô chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa kính để nhìn cô ấy một cái.
Tạ Đào thấy cô ấy kéo kim tiêm trên mu bàn tay mà hộ sĩ vừa chuẩn bị xong xuôi cho cô ấy; thấy cô ấy từ chối uống thuốc; cũng thấy dáng vẻ không ngừng nôn mửa của cô ấy.
Dáng vẻ hung dữ trên khuôn mặt kia, là dáng vẻ xa lạ Tạ Đào trước nay chưa gặp qua.
Tạ Đào biết mình vĩnh viễn không thể nào thật sự hiểu được Chu Tân Nguyệt đã đau khổ như thế nào.
Nhưng nhìn cô ấy như vậy, Tạ Đào càng cảm thấy mình nên làm chút chuyện vì cô ấy.
Buổi tối hôm dọn vào phòng thuê, Tạ Đào ngồi bên cạnh bàn, bưng một tô mì gói nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Bầu trời không trăng không sao, nhưng có ánh đèn lập loè của mấy tòa cao ốc ở phương xa.
Ăn mì gói được một lúc, khi Tạ Đào cầm di động bấm vào WeChat, ánh mắt cô dừng ở số ƯeChat trống cả ảnh đại diện lẫn tên.
Cô từng xóa người lạ này hai lần.
Nhưng lần nào cũng làm điện thoại bị treo, sau đó lại thoát ra.
Có lẽ di động của cô thật sự có vấn đề.
Từ lần cô gửi một tin nhắn WeChat qua đó, cô và người này thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu.
Trong ấn tượng của cô, đây là một người kiệm lời.
Hơn nữa khi trò chuyện luôn không thích thêm dấu chấm câu.
Nói chuyện còn hơi văn vẻ.
Bởi vì chuyện của Chu Tân Nguyệt, hơn nữa Trịnh Văn Hoằng nhiều lần tới tìm cô nói chuyện, trong lòng của Tạ Đào đè nén rất nhiều cảm xúc, cô lại không tìm được chỗ phát tiết.
Nhưng nghẹn đến mức lâu rồi, đôi khi cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ vì bên cạnh không có ai có thể trò chuyện, cho nên cô ngẫu nhiên sẽ trò chuyện với anh, cũng sẽ không tự giác lải nhải một chút chuyện với anh.
Mặc kệ đối với phương tích chữ như vàng, thậm chí đôi khi không thèm phản ứng cô. Tạ Đào cảm thấy có thể nói ra cũng thoải mái hơn rất nhiều.
——
Lúc Vệ Uẩn từ thủy lao đi ra, trong đôi mắt kia như ngưng tụ thành tảng băng trôi, trên mặt lại không gợn sóng.
"Thiệu An Hà ngược lại nuôi được một con chó ngoan."
Hắn lạnh lùng cười một cái.
"Đại nhân, người này miệng quá cứng, thuộc hạ đã thẩm vấn hắn mấy ngày nhưng hắn trước sau không nói ra tung tích của bản danh sách." Vệ Kính đứng một bên cúi đầu nói.
Vệ Uẩn làm như không để ý sửa sang lại ống tay áo của mình, giọng nói thanh lãnh, vân đạm phong khinh, "Vậy giết đi."
"Nhưng bản danh sách..." Vệ Kính thật cẩn thận nâng tầm mắt.
"Không gấp."
Vệ Uẩn nhìn màn đêm sâu thẳm điểm xuyết vài ngôi sao rải rác. Ánh sáng dưới ngọn đèn dầu chiếu rọi sườn mặt hắn cũng không làm xuất hiện thêm phần ấm áp nào.
"Chuyện này, có người càng sốt ruột hơn chúng ta."
Tốc độ nói chuyện của hắn hơi chậm, giống như còn mang theo hàn ý.
Khi Vệ Uẩn xoay người rời đi, Vệ Kính chỉ kịp thấy vệt ánh trăng sáng chiếu trên vạt áo hắn, lạnh lẽo, không nhiễm hạt bụi nhỏ nào.
Vệ Kính im lặng, khi hoàn hồn, hắn vội đi theo.
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, sương khói lượn lờ.
Vệ Uẩn ngồi trong bồn tắm, mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa được đặt sau người che đi hơn phân nửa sống lưng trắng nõn của hắn.
Hắn cầm Đồng Bội trong tay, ngón tay thon dài hơi gập lại, lòng bàn tay ngẫu nhiên vuốt ve mép Đồng Bội, khi rũ mắt, lông mi mảnh dài che lấp thần sắc ở đáy mắt hắn.
Ánh nến hơi vàng, quang ảnh tối tăm.
Con trai của Thiệu An Hà là Thiệu Tuấn Khang biến mất giống như không khí, người hắn phái đi không một ai mang về tin tức hữu dụng.
Vệ Uẩn nhắm mắt lại dựa vào bồn tắm, dường như đang suy tư chuyện gì đó.
Bất chợt, hắn rõ ràng cảm nhận được Đồng Bội trong tay bắt đầu nóng lên.
Khi Vệ Uẩn mở mắt, lại thấy lưu quang bay khỏi Đồng Bội trong chớp mắt hóa thành một lá thư nhẹ nhàng dừng trước mặt hắn.
Ấn đường hắn hơi nhíu lại.
Một lúc sau, hắn đưa tay ra nhặt lấy lá thư rơi vào nước.
Giấy viết thư bên trong đã dính chút nước, nhưng nét mực bên trên lại không vì vậy mà loang lổ, vẫn cứ ngay ngắn rõ ràng.
"Có đó không?"
Chỉ ba chữ.
Vẫn như cũ, mang theo một ký hiệu kỳ lạ.
Vì thử thân phận và mục đích của kẻ thần bí này, Vệ Uẩn luôn duy trì liên hệ kỳ bí như vậy.
Nhưng nhiều ngày như vậy, hắn chỉ biết đối phương là nữ tử, lời nói có chút dông dài. Trừ việc đó ra, không còn gì đáng để điều tra.
Mấy ngày nay, hắn nhận được chừng mấy chục lá thư, đều là chút việc nhỏ vụn vặt.
Hắn ngẫu nhiên sẽ nhẫn nại đáp lại mấy lá, phần lớn đều lười để ý đến.
Vệ Uẩn vò nát lá thư, đứng lên mà trên mặt không có biểu cảm gì khác, theo sau là tiếng nước rơi xuống.
Hắn kéo quần áo cần thay trên giá ở một bên, lại khoác một cái áo ngoài, sau đó cầm cục giấy kia đi ra phòng tắm.
Tạ Đào nằm trên giường, cô ngáp một cái, lúc nghe tiếng chuông nhắc WeChat, cô lập tức cầm di động mở khóa bấm vào WeChat.
Là người kia.
"Chuyện gì"
Hai chữ vô cùng đơn giản.
Thật ra Tạ Đào phiền não vì chuyện của Chu Tân Nguyệt. Cô cảm thấy Chu Tân Nguyệt không phải loại người có tính cách nhẫn nhịn.
Khẳng định vì nguyên nhân gì đó mới làm cô ấy bị uy hiếp bởi bạo lực, một chút cũng không tiết lộ cho cha mẹ cô ấy, thậm chí không nói với Tạ Đào.
Sở dĩ cô ở lại đây, sở dĩ lựa chọn đi học lại trường tư nhân cấp 3 Thiên Thành mà Chu Tân Nguyệt từng học, chính là vì tìm những người từng bạo hành Chu Tân Nguyệt, tìm nguyên nhân vì sao Chu Tân Nguyệt không muốn nói chuyện này với bất cứ ai.
Nhưng cụ thể phải làm như thế nào?
Cô tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Cô dùng ngón tay chọc chọc màn hình gửi một tin nhắn qua đó:
"Mình hỏi cậu nhé, nếu mình muốn trả thù người xấu, mình nên làm thế nào?"
Lúc đó, Vệ Uẩn ngồi trước án thư lạnh lùng nhìn Đồng Bội lần nữa hiện ra ra ánh sáng vàng nhạt, dần len lỏi ra, ngưng tụ thành một lá thư.
Hắn mở lá thư ra, nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn đã quen với phương pháp viết nằm ngang từ trái sang phải của nàng.
Khi thấy một câu như vậy, trên gương mặt trong trẻo của Vệ Uẩn vẫn không có nhiều cảm xúc, chỉ có đáy mắt toát ra vài tia châm biếm.
Hắn đề bút, một hàng chữ màu đen rơi trên giấy.
Trong khoảnh khắc hắn đặt bút xuống, tờ giấy viết thư kia bị đè dưới Đồng Bội, nhưng giây kế tiếp, tờ giấy chuyển thành ánh sáng vàng nhạt ẩn vào Đồng Bội, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Đào mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó di động nắm trong tay rung lên, chuông báo WeChat đồng thời vang lên.
Cô theo bản năng mở hai mắt.
Vội vàng xoa xoa mặt mình để tỉnh táo, sau đó click mở WeChat.
Đối phương vẫn tích chữ như vàng:
"Báo quan"
???
Tạ Đào hơi trợn tròn mắt.
Cái, cái gì báo quan?
Báo, báo cái gì quan?