Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 70: Đi vào hiện đại




Sau khi Tạ Đào tan học thì đến tiệm bánh làm thêm.
Vốn dĩ trước đó đã đặt bánh với bà chủ, nhưng vì buổi sáng Vệ Uẩn gửi tin nhắn cho cô nói sẽ về trễ một chút, cho nên cô dứt khoát ở lại bận rộn trong tiệm một lúc.
Bởi vì đã nói với lão Hề trước, cho nên hôm nay cô cũng không cần đến Tiểu Tửu Quán.
Đến 8 giờ tối, cô mới xách bánh kem về phòng thuê.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lòng cô luôn bất an.
.
Làm bài tập trong chốc lát, Tạ Đào ngồi ở bàn học, vừa chờ thì chờ đến đêm khuya.
Cô còn chưa ăn tối, bụng đang kháng nghị, Tạ Đào một tay chống cằm, một tay khác bấm sáng di động đặt trên bàn sách, lại lẳng lặng nhìn tấm ảnh trên màn hình khóa, đến khi màn hình lại tối đi.
Như thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Bên ngoài rèm cửa sổ mở một nửa có ánh đèn neon xuyên qua bóng cây trong tiểu khu rọi vào cửa kính, rải rác tạo thành những dấu vết loang lổ.
Đã sắp 11 giờ.
Nhưng chỗ của Vệ Uẩn còn chưa có động tĩnh gì.
Tạ Đào gửi mấy tin nhắn cho Vệ Uẩn như đá rơi vào nước, trước sau không nhận được tin nhắn lại của anh.
Việc này làm lòng cô càng bất an hơn.
Tạ Đào chờ Vệ Uẩn nhắn lại, cô cầm di động trong tay, màn hình sáng lên lại tắt ngúm, cũng không biết qua bao lâu, cô bất tri bất giác nhắm hai mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ là bờ sông mờ ảo với sương khói tràn ngập và gợn nước trùng điệp, bóng tối vô biên như một con thú khổng lồ há miệng như sắp nuốt chửng ánh đèn vàng cam cuối cùng cạnh bờ sông.
Trong lúc mơ màng, dường như cô đang đứng trên bến tàu gỗ vắt ngang bờ sông, mặt đất ẩm ướt phản chiếu ánh sáng của vài ngọn đèn lồng lay động trong gió, chúng được treo dưới mái hiên gỗ.
Lúc nàng nâng tầm mắt, vừa lúc nhìn thấy một bóng đỏ trên boong tàu đang tới gần bờ biển.
Đủ loại chướng ngại như ngọn gió xung quanh, ánh nến bên cạnh, hoặc là thuyền lớn áp xuống tạo thành bọt sóng quay cuồng làm cô không có cách nào nhìn rõ bóng dáng đó.
Chợt,
Một tiếng súng xé gió truyền đến, gần như phá vỡ màng tai cô.
.
Cô chỉ kịp thấy bóng đỏ trên thuyền xoay người rơi vào sóng biển quay cuồng.
Tạ Đào đột nhiên bừng tỉnh.
Lúc đột nhiên mở hai mắt, ánh đèn vàng cam bên bàn học đâm vào đôi mắt làm cô híp mắt, vươn tay dụi mắt, không hiểu sao hốc mắt đã ươn ướt.
Trong phòng im ắng.
Tạ Đào ngơ ngác ngồi một lúc, vươn tay bấm sáng màn hình di động, bên trên hiện thời gian: 23:12.
Vệ Uẩn vẫn không nhắn lại.
Đột nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ, mờ ảo làm lòng Tạ Đào càng bồn chồn.
Cô thử bấm yêu cầu trò chuyện bằng video với Vệ Uẩn, nhưng vẫn không được.
Cứ như bên kia hoàn toàn không nhận được.
Rốt cuộc anh sao vậy?
Bất an trong lòng Tạ Đào dần dần lan rộng.
Ngay khi cô vừa đứng lên, xoay người muốn ra cửa tìm lão Hề, nhìn thấy ánh sáng xanh đen bỗng xuất hiện ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa kính tiến vào phòng.
Trong lúc ánh sáng xanh đen lưu chuyển, dần dần chuyển nhạt, một người phụ nữ diễm lệ mặc váy dài đen xuất hiện trong phòng.
Vành tai của người phụ nữ là khuyên tai thủy tinh màu đỏ tím lấp lánh dưới ánh đèn, son môi đỏ càng làm ngũ quan của cô ấy xuất sắc hơn.
Người tới đúng là Mạnh Lê Xuân đã lâu không xuất hiện.
Tạ Đào vừa nhìn cô ấy, mở to mắt hạnh, khó có thể kiềm chế không nhớ đến buổi sáng hôm đó cô ấy suýt đẩy cô vào dòng xe cộ.
Cô khép ngón tay theo bản năng, nhưng chỉ có vài sợi khói lơ lửng ngay đầu ngón tay cô.
Cô còn chưa kịp thi triển phép thuật, thấy Mạnh Lê Xuân vung tay, sau đó ánh sáng xanh đen xuất hiện.
Một bóng dáng màu đỏ dừng trên giường nhỏ của cô.
Tóc đen tán loạn, quần áo ướt đẫm.
Mà khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy, môi mỏng như son của ngày thường, giờ phút cũng không còn màu máu.
"Vệ Uẩn!"
Khi Tạ Đào nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trên giường, hai mắt mở to, trong đầu như có sấm sét nổ vang.
Tạ Đào vọt tới cạnh giường, vươn tay ra như không dám tin tưởng, run rẩy, đến khi cô chạm vào chỗ ướt đẫm trên lưng anh.
Cô bỗng dưng thu tay lại.
Dưới ánh đèn, bàn tay cô đã nhuộm màu đỏ tươi.
Mùi máu tràn khắp nơi, chân Tạ Đào mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn Mạnh Lê Xuân.
Mạnh Lê Xuân nhìn ánh mắt cô thì vội vàng xua tay, "Không phải tôi làm đâu."
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt Tạ Đào, "Hiện tại cần lấy viên đạn ra, nếu không tính mạng của cậu ta sẽ nguy hiểm."
Như sợ Tạ Đào không tin tưởng, Mạnh Lê Xuân trầm mặc một lúc, lại nói, "Cô yên tâm, tôi sẽ không tổn thương cô nữa, càng không tổn thương đến tính mạng cậu ấy."
Mạnh Lê Xuân đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch giết Vệ Uẩn.
Mặc dù tên thủ trưởng đầu trọc của cô ấy bắt cô ấy chấp hành cái gọi là mệnh lệnh "Phòng ngừa tai họa chưa xảy ra".
Nhưng Vệ Uẩn đã biết mọi chuyện, tất nhiên cũng bắt được điểm uy hiếp của cô ấy.
Nếu cô ấy kiên quyết chấp hành mệnh lệnh giết Vệ Uẩn, có lẽ sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Lần đó mũi kiếm của Vệ Uẩn cắt cổ Mạnh Lê Xuân, đã làm cô ấy nhận ra Vệ Uẩn trời sinh đã cứng đầu, cậu ta tuyệt đối không phải loại người cam chịu số mệnh.
Nếu cô ấy chấp hành mệnh lệnh thối nát kia, chưa biết chừng sẽ tạo ra tai nạn lớn hơn nữa đối với hai thời không.
Dù sao thì cậu ta là người xuyên không duy nhất trên thế gian này.
Thời không ổn định quan trọng hơn mệnh lệnh của tên cục trưởng đầu trọc chỉ biết chấp hành luật lệ cứng ngắc của thời không nhiều.
Tên lão đầu trọc kia chỉ biết ngồi trong phòng chỉ huy bậy bạ.
Mạnh Lê Xuân chỉ cần tưởng tượng đến ông ta đã nhịn không được trợn trắng mắt.
Huống chi lúc này nếu Vệ Uẩn chết vì trúng đạn, việc này sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với thời không kia.
Dù sao thì súng cũng không phải đồ vật thuộc về thời không kia, mà thân phận của Vệ Uẩn đối với tuyến lịch sử của Đại Chu cũng có lực ảnh hưởng nhất định.
Cho nên lúc này, cô ấy tuyệt đối không thể để Vệ Uẩn chết.
Mà như mọi thứ Mạnh Lê Xuân đã nói, rốt cuộc độ tin cậy trong đó là bao nhiêu, Tạ Đào nhất thời do dự khó có thể xác định.
Nhưng cô tin tưởng lão Hề.
Cũng tin tưởng Vệ Uẩn.
Khi Mạnh Lê Xuân làm phép, ánh sáng xanh đen lượn lờ ngay miệng vết thương ở xương vai Vệ Uẩn, chẳng qua nửa phút, Tạ Đào nhìn thấy một thứ rất nhỏ rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh rõ ràng.
Đó là xác của một viên đạn màu vàng đồng.
Bên trên còn dính máu.
Giờ phút này hốc mắt của Tạ Đào đã ửng đỏ, nhìn Vệ Uẩn đang hôn mê nằm trên giường nhỏ, đầu trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng.
Mạnh Lê Xuân thu tay, không biết lấy từ đâu ra một cái chai có hình dáng viên kim cương to, đổ thuốc bột bên trong lên miệng vết thương của Vệ Uẩn.
"Hiệu quả của thuốc này hơi chậm, cần sáu tiếng đồng hồ mới có thể làm vết thương của cậu ta hoàn toàn khôi phục."
Cô ấy ra ngoài gấp gáp, vì ngày thường không bị thương gì nên không đem theo thuốc trị liệu lập tức lành vết thương, nên bình thuốc trên người cô ấy vẫn là vội vàng lấy từ chỗ cấp dưới.
Cho nên hiệu quả của bình thuốc này tất nhiên không nhanh chóng.
Cô ấy lại là một thần tiên gà mờ, cũng không biết phép thuật chữa lành vết thương, chỉ có thể như vậy thôi.
Mạnh Lê Xuân nói xong nghiêng đầu nhìn Tạ Đào, phát hiện vành mắt cô đã ửng đỏ.
Cô ấy ngẩn ra, vội vàng nói, "Cô yên tâm, rất nhanh cậu ta sẽ..."
Lời còn chưa nói xong, Mạnh Lê Xuân thấy mí mắt Vệ Uẩn giật giật, vì thế sửa lại lời nói, "Cô nhìn xem, không phải tỉnh rồi sao?"
Tạ Đào vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt Vệ Uẩn đang mở.
"Vệ Uẩn, anh tỉnh rồi?"
Tạ Đào cầm tay anh, khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào.
Vệ Uẩn mất một lúc lâu mới phản ứng.
Anh cau mày, một lúc sau mới chuyển ánh mắt từ trần nhà trắng tuyết đến Tạ Đào.
Đôi môi trắng bệch giật giật, khi mở miệng, giọng nói nghẹn ngào:
"Đào Đào?"
Như không rõ tình hình trước mắt, đến khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh.
Thí dụ sô pha cô thường xuyên ngồi, còn có di động cô thỉnh thoảng cầm và TV xem cùng với anh, hoặc là bàn học luôn cô luôn ngồi làm bài tập, ngay cả vật nhỏ đặt bên trên đều giống với những đồ vật anh ngẫu nhiên nhìn thấy thông qua bức màn sáng.
Đôi mắt âm u rốt cuộc khôi phục ánh sáng, cũng hiểu ra bản thân đang ở đâu.
"Vệ Uẩn, anh cảm giác thế nào? Vết thương của anh có đau không?" Tạ Đào vốn đè nén cảm xúc, nhưng giờ phút này, lúc nghe Vệ Uẩn gọi cô, cô không nhịn được chảy nước mắt.
Cô vội vàng lau vài cái.
"Ta không không sao, Đào Đào."
Vệ Uẩn thở dài một hơi, muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng lại tác động đến vết thương trên vai, hít sâu một hơi, nghiêng đầu lại nhìn thấy Mạnh Lê Xuân.
"Là cô?" Nét mặt của Vệ Uẩn lạnh lẽo hơn.
"..."
Mạnh Lê Xuân bị Vệ Uẩn nhìn chằm chằm, không hiểu sao lưng hơi lạnh.
Nói thật là lần trước cảnh tượng cô ấy bị Vệ Uẩn cắt cổ còn rõ ràng trước mắt, trong khoảng thời gian này cô ấy còn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Vệ Uẩn dùng dao cắt cổ cô ấy, vết thương vừa khép lại đã vẽ thêm một vết khác, tuần hoàn lặp lại như mấy đoạn phim ngược đãi được tua đi tua lại.
Cô ấy thường xuyên giật mình đổ mồ hôi đầy người, còn bị cấp dưới hoài nghi bản thân đến tuổi trung niên, bắt đầu mất ngủ hay mơ ra nhiều mồ hôi gì đó.
"Cái đó, chẳng phải cậu té sông à? Là tôi vớt lên..."
Mạnh Lê Xuân gượng cười, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Nào biết ràng buộc từ trường của thời không này trong cơ thể cậu bỗng được giải, tôi vừa vớt cậu lên, cậu đã biến mất xuất hiện ở thời không này..."
Lại nói tiếp, đúng là hơi mạo hiểm.
Sau khi Vệ Uẩn biến mất khỏi thời không kia, Mạnh Lê Xuân vội vàng tới thời không này, còn bảo AM670 thuyên chuyển không ít thiết bị mới được anh cất giấu trên đường cao tốc ngoại thành.
"Tên kia là ai?"
Vệ Uẩn không muốn nghe cô ấy nói, chỉ lạnh mặt hỏi.
Người anh nói đến là kẻ tập kích anh trên bến tàu Vân Phong.
"... Này,"
Mạnh Lê Xuân lau mồ hôi lạnh, lại thoáng nhìn Tạ Đào, thành thật đáp, "Sự việc là thế này... Đồng Bội trong tay cậu vốn là đồ của tôi, vì nhiều năm trước vì lý do cá nhân mà đánh mất, tôi đã tìm kiếm nó rất lâu,"
"Nhưng khi tôi tìm được tên gọi là Thiệu An Hà, Đồng Bội đã tới tay cậu."
"Nhưng lúc ấy tôi còn chưa biết chuyện đó, nên chỉ có thể tìm manh mối ở Thiệu gia, không điều tra thì không biết, vừa tra thì giật mình, đứa con kia của Thiệu An Hà là một người xuyên không."
Mạnh Lê Xuân nói một lúc thì miệng khô lưỡi khô, đưa tay ra, trong tay có thêm một ly... Trà sữa.
Cô ấy uống một ngụm lớn, cắn trân châu muốn tiếp tục nói, lại thấy Vệ Uẩn nhíu mày, sau đó nghe giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên, "Thiệu Tuấn Khang?"
Lúc Mạnh Lê Xuân nghe tên này còn sững sờ, nhưng sau đó gật đầu, "Không sai, là tên đó."
"Bởi vì lúc ấy cậu điều tra đại án tham ô, cha cậu ta chết trong tay cậu, cậu ta luôn muốn báo thù thay cha, tôi sợ cậu ta phá hủy trật tự thời không nên đem cậu ta về thời không thứ ba."
Nghe Mạnh Lê Xuân giải thích xong, Vệ Uẩn cũng hiểu rõ vì sao lúc anh phái người đi tra tung tích của Thiệu Tuấn Khang lại không tra được gì cả.
Người này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng để lại chút tin tức gì.
"Nhưng tên thủ trưởng của tôi..."
Mạnh Lê Xuân nhắc đến thủ trưởng của cô ấy, biểu cảm khó có thể hình dung.
Ngón tay cầm ly trà sữa hơi dùng sức, "Người mà tên già hói đầu phái ra không canh chừng kỹ cậu ta, nên khoảng thời gian trước đã để cậu ta trốn thoát."
Thời gian này, Mạnh Lê Xuân vẫn tìm kiếm Thiệu Tuấn Khang trên đường đi.
Nhưng Thiệu Tuấn Khang thân là một kẻ hồn xuyên, kiếp trước là người thiết kế súng ống của một cơ quan quốc gia trong xã hội hiện đại.
Chỉ dựa vào tư liệu kiếp trước của cậu ta mà nói, cậu ta vốn là một cô nhi.
Cho nên kiếp này đối với sự yêu thương của Thiệu An Hà và mẹ cậu ta, cậu ta có vẻ rất quý trọng tình thân không dễ có được này.
Cậu ta vốn dự định làm một người cổ đại bình thường, buông xuôi mọi thứ từng có trong xã hội hiện đại, nên trước giờ cậu ta chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng trật tự thời không, nên sự theo dõi của thời không thứ ba cũng không chú ý đến người này.
Nhưng cha cậu ta đã bị anh giết, mẹ cậu ta tính cả người trong Thiệu phủ đều bị gi.ết chết trong một đêm.
Chỉ có Thiệu Tuấn Khang được Thiệu An Hà đưa đi trước.
Nghe xong những lời này của Mạnh Lê Xuân, Vệ Uẩn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Thiệu Tuấn Khang nghĩ Vệ Uẩn giết Thiệu An Hà.
Nhưng thật ra bất kể là Thiệu An Hà hoặc là Thiệu phủ đều bị gi.ết chết, đều xuất phát từ bút tích của Thái tử.
Triệu Chính Đàm cũng sợ Vệ Uẩn tìm thấy danh sách trong tay Thiệu An Hà nên đã diệt khẩu trước.
Nhưng sau đó Khải Hòa đế muốn giúp Thái tử che giấu chuyện này nên đã đổ cái chết của Thiệu An Hà lên đầu Vệ Uẩn.
Thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, nói rằng quốc sư Vệ Uẩn có công điều tra rõ án tham ô, lại tự truy sát tội thần Thiệu An Hà và vây cánh... Tóm lại là giao "công lao" này cho Vệ Uẩn.
Nào ngờ vì chuyện này làm cho Vệ Uẩn bị Thiệu Tuấn Khang xem là kẻ thù giết cha.
Mà vào thời đại vũ khí lạnh, vũ khí nóng xuất hiện quá sớm đã làm cho thời không bị ảnh hưởng, đây hiển nhiên đã vi phạm phép tắc thời không, huống chi Thiệu Tuấn Khang muốn giết còn là Quốc sư nằm trong trung tâm của Đại Chu.
Đây là một nhân vật đã được định sẵn sẽ được viết vào lịch sử.
Huống chi trên người Vệ Uẩn còn tồn tại từ trường của hai thời không.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, anh thuộc về Đại Chu, cũng nên thuộc về thời không này.
Thân là người xuyên không duy nhất, nếu anh thật sự chết dưới súng của Thiệu Tuấn Khang, vậy hai thời không thật vất vả mới được ổn định sẽ xảy ra hỗn loạn nào đây, Mạnh Lê Xuân không tưởng tượng nổi.
Phù hợp với cái chết tuân theo quy luật tự nhiên của thời không này nhưng đã vượt quá hành vi dồn kẻ khác vào đường chết của thời không kia, đây là điểm tận cùng hai thời không vĩnh viễn không có cách nào giao nhau.
Vệ Uẩn là người xuyên không có thể tự do qua lại giữa hai thời không, mấy trăm năm chỉ có duy nhất một mình anh.
Biến số mà anh đem đến có thể là tai họa ngay cả thời không thứ ba cũng không có cách nào dự đoán.
Bởi vì thời không thứ ba hạ mệnh lệnh, Mạnh Lê Xuân từng thử hai lần cột mạng của anh vào Tạ Đào, muốn để anh chết một cách tự nhiên thông qua phương pháp này, do đó bài trừ tai họa ngầm của thời không.
Phương pháp này là phương án tốt nhất có thể tránh làm thời không hỗn loạn.
Nhưng Thiệu Tuấn Khang làm vậy lại là hành vi nghiêm trọng vi phạm quy tắc thời không.
"Cậu yên tâm đi, tôi đã sai người đi bắt cậu ta..." Mạnh Lê Xuân giải thích mọi chuyện xong, nhìn gương mặt vô cảm của Vệ Uẩn, lại thêm một câu.
Cũng không biết sao lại thế này... Tốt xấu gì cô ấy cũng coi như là một nửa thần tiên, khi đối mặt với người phàm lại không hiểu sao có chút sợ hãi.
Quan trọng nhất là cổ hơi lạnh...
Lúc Mạnh Lê Xuân sắp xoay người rời khỏi, dừng bước chân, chợt xoay người nhìn Tạ Đào ngồi cạnh giường.
Người phụ nữ từ trước đến nay không lúc nào đứng đắn, lúc này lại nghiêm mặt nói.
"Trước đó... Đúng là tôi đã làm chuyện thiếu suy nghĩ."
Cô ấy rũ mắt, "Xin lỗi."
Nói xong, cô ấy quay người, hóa thành một đốm sáng xanh đen trước mắt Tạ Đào và Vệ Uẩn, lặng lẽ xuyên qua cửa kính, bay vào phía chân trời, biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Đào ngơ ngác nhìn cửa kính, sau một lúc mới quay đầu nhìn Vệ Uẩn nằm trên giường nhỏ.
Tay cô còn lưu lại máu của anh, nhưng đã khô lại.
"Có đau không?"
Cô cũng không dám chạm vào vết thương ngay vai anh, chỉ có thể bắt lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ khi Vệ Uẩn nhìn cô nương trước mặt, gương mặt anh mới nhu hòa hơn.
"Không đau."
Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng.
Chỉ là anh vừa dứt lời, đã nhìn thấy hốc mắt cô gái chảy nước mắt, làm sao cũng không dừng được.
"Sao lại khóc?"
Vệ Uẩn vươn tay chạm vào gương mặt cô, lau sạch nước mắt giúp cô, nhưng lại có nước mắt chảy xuống.
"Em cũng không muốn khóc..."
Tạ Đào lấy tay áo lau nước mắt, giọng nói nhỏ bé, khó tránh nghẹn ngào, "Tự nó muốn rơi xuống..."
"Biết rồi..." Vệ Uẩn chỉ có thể cong khóe môi, bất đắc dĩ cười.
"Nhưng, nhưng anh thật sự làm em sợ muốn chết..."
Cô khịt mũi, lại nhịn không được khóc tiếp.
Tạ Đào không cách nào hình dung cô đã hoảng sợ đến mức nào khi nhìn thấy anh xuất hiện trong căn nhà nhỏ của cô, sờ vào máu tươi dần dần chảy khỏi vai anh.
"Xin lỗi." Vệ Uẩn kiên nhẫn dỗ dành cô.
Ngay lúc này, Di động Tạ Đào đặt trên bàn học bỗng vang lên.
Đó là đồng hồ báo thức cô đã cài sẵn.
"12 giờ..." Hốc mắt cô còn có hơi nước mờ ảo, nghe tiếng nhạc di động vang lên, lẩm bẩm một câu.
Sau đó cô quay đầu nhìn Vệ Uẩn, sau một lúc mới nghẹn ra một câu, "Sinh nhật của anh thật xui xẻo..."
Nói xong, nước mắt của cô lại nổi lên.
Mà Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của cô, không hiểu sao có chút buồn cười.
Tạ Đào vuốt ống tay áo ướt đẫm của anh, lập tức đứng lên, xoay người chạy đến tủ quần áo.
Vệ Uẩn cau mày nhìn cô lục lọi trong đó, cuối cùng cầm một bộ quần áo đi tới trước mặt anh.
"May là hôm trước em đã mua quần áo cho anh..."
Hút mắt của Tạ Đào còn ửng đỏ, giọng nói khàn đặc sau khi khóc xong.
Là một cái áo sơ mi đen có kiểu dáng cực kỳ đơn giản, còn có một cái quần tây đen.
Lần trước nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, Tạ Đào vẫn nhớ mãi không quên.
Mặc dù anh ở thời thông bên kia, cơ hội mặc bộ quần áo kia cũng ít ỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được lấy tiền để dành mua cho anh một bộ khác.
Tạ Đào đặt quần áo sang một bên, vươn tay muốn cởi áo gấm và đai lưng dính máu của anh.
Vệ Uẩn cầm tay cô, "... Ta tự làm."
Tạ Đào nhíu mày, "Nhưng anh cởi thế nào? Kéo trúng vết thương thì sao?"
Dù sao lúc này Vệ Uẩn cũng không có sức lực, sức lực nắm cổ tay cô cũng cực kỳ nhẹ, Tạ Đào trực tiếp thoát khỏi tay anh, mặc kệ anh ngăn cản, đưa tay cởi đai lưng của anh.
"Tạ Đào!"
Dưới tình thế cấp bách, gương mặt tái nhợt của Vệ Uẩn nhiễm vài tia hồng nhạt.
Nhưng dù quát lớn cũng chẳng có ích gì đối với Tạ Đào, cô chỉ muốn c.ởi quần áo ướt của anh ra.
Khi cô cởi đai lưng của anh, muốn giúp anh rút cánh tay ra khỏi ống tay áo, động tác vừa nhẹ vừa chậm, nhưng vì máu khô dính lên quần áo và vết thương ngay vai, tay cô siết chặt quần áo anh, không dám tiếp tục nữa.
Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ do dự của cô, dịu dàng nói, "Không sao, nàng... Tiếp tục đi."
"Anh sẽ rất đau..." Ngón tay Tạ Đào hơi run.
Anh nhu hòa nghiêng đầu nhìn cô bé trước mặt, nhẹ nhàng dỗ dành, "Chỉ có bấy nhiêu, không tính là gì cả."
Tạ Đào cũng biết quyết đoán hơn cũng tốt.
Vì thế cô nhắm mắt, tự cổ vũ chính mình rồi tiếp tục cởi lớp vải dính vào vết thương.
Trong khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn vẫn khó tránh khỏi nhíu mày vì đau đớn.
Khẩu súng trong miệng Mạnh Lê Xuân nói, đúng là không thể khinh thường.
Mặc kệ anh là người có nội công thâm hậu cũng không có cách nào nhanh chóng trốn thoát viên đạn đó xé gió vọt tới.
Vệ Uẩn rũ mắt trầm tư, hạ tầm mắt nhìn tay của cô gái đã thăm dò đến đai lưng đen của áo đơn bào mặc bên trong, ấn đường co rút, lập tức ngăn cản động tác của cô, nói, "Còn lại, ta tự làm được rồi."
"Nhưng anh đã..."
"Đào Đào."
Tạ Đào còn muốn nói gì đó, lại bị Vệ Uẩn cắt ngang.
"Nàng xoay người sang chỗ khác."
Tạ Đào có chút không tình nguyện, "Em sợ vết thương của anh..."
"Tạ Đào."
Vệ Uẩn bất đắc dĩ gọi tên cô.
"..."
Tạ Đào đành ôm áo gấm ướt nhẹp của anh đi, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.
Vệ Uẩn thấy cô xoay người, rốt cuộc thở nhẹ nhõm một hơi, đỡ cơ thể ngồi dậy, thong thả tháo đai lưng.
Áo ngoài và miệng vết thương dính liền, tất nhiên áo trong cũng không ngoại lệ.
Nhưng đối với cơ thể chính mình, Vệ Uẩn lại không cẩn thận như Tạ Đào.
Anh không do dự gì trực tiếp cởi quần áo, mặc kệ lớp vải dính vào dính cạnh vết thương, động tác đặc biệt quyết đoán.
Miệng vết thương lại chảy máu.
Vệ Uẩn nhíu mày, còn chưa vươn tay lấy áo sơ mi bị Tạ Đào đặt bên cạnh, đã nghe cô gái đang đứng hỏi, "Vệ Uẩn, anh xong rồi à?"
"Ta..."
Vệ Uẩn mới mở miệng, còn chưa nói xong đã thấy Tạ Đào xoay người.
Bàn tay cầm áo sơ mi cứng đờ, sau đó phản ứng lại, nói, "Tạ Đào..."
"Sao vết thương của anh lại chảy máu rồi?"
Tạ Đào nhìn thấy máu chảy dọc sống lưng trắng nõn của anh, vội vàng cầm thuốc của Mạnh Lê Xuân lại đây, sau đó ngồi phía sau anh rắc từng chút bột vào vết thương.
Dù sao thì thuốc của Mạnh Lê Xuân cũng khác với thuốc khác, vừa tiếp xúc với vết thương đã hơi khép lại, máu cũng ngừng chảy.
Tạ Đào lấy túi sơ cấp cứu trong ngăn tủ ra, lấy băng gạc và băng dán băng bó vết thương cho anh.
Lúc cô muốn giúp anh mặc áo sơ mi, chợt nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo, v.òm ngực trắng nõn, xuống chút nữa... Là cơ bụng rõ ràng, cô đột nhiên đứng lên, xoay người sờ mũi.
Vành tai của Vệ Uẩn đã sớm ửng đỏ, nhưng thấy cô bỗng nhiên quay người, nhìn cô nửa khắc, bỗng nhiên cong khóe môi.
Thật vất vả thay xong quần áo, Vệ Uẩn uống vài ngụm nước trong lý Tạ Đào đưa qua, cảm thấy cổ họng khô khóc đỡ hơn nhiều.
Ngay lúc này, bụng Tạ Đào bỗng nhiên réo lên.
Vệ Uẩn lập tức nhìn cô, đáy mắt đè nén ý cười.
"... Đói bụng?" Anh hỏi cô.
Tạ Đào quẫn bách vuốt bụng, gương mặt ửng đỏ, "Chưa ăn tối, đói là phải rồi..."
Vệ Uẩn nghe xong, đôi mắt vốn mỉm cười bỗng hối lỗi, "Xin lỗi, Đào Đào, chuyện hứa với nàng, là ta đã nuốt lời."
Vốn dĩ tối nay anh hứa đón sinh nhật với cô.
Tạ Đào lại lắc đầu, chạy sang bên kia cầm bánh kem trên bàn, đặt lên ghế rồi mở ra.
Trong đêm khuya, Tạ Đào cắm từng ngọn nến lên bánh kem, lần lượt thắp sáng.
Cô lại chạy đi tắt đèn.
Sau đó, Vệ Uẩn thấy giữa một vòng ánh lửa lay động, cô nương dựa vào cạnh giường, bỗng nghiêm túc gọi tên anh, "Vệ Uẩn."
Cô nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Tuy rằng ngày này anh đã trải qua ám sát mạo hiểm.
Tuy rằng giờ phút này anh đang bị thương.
Nhưng ngày này, anh đi tới thế giới của Tạ Đào.
Mà trong phút giây này, anh cũng không hiểu sao xúc động vì một câu "Sinh nhật vui vẻ" của cô gái này.
Khoảnh khắc ngọn nến tắt ngúm.
Trong phòng tối dần, rèm cửa sổ mở một nửa, chỉ có ánh đèn neon xa xa chiếu từ ngoài vào làm cả phòng không đến mức quá tối.
Tạ Đào cảm thấy cổ tay bị anh kéo lại.
Ngã vào lòng ngực anh, trong ánh sáng lờ mờ, anh cúi đầu, xúc cảm ấm áp mềm mại dừng trên môi cô.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào mở to mắt.
Nụ hôn của anh tới rất đột nhiên.
Còn mang theo ẩn nhẫn khắc chế.
Sau đó, dựa vào lòng ngực anh, Tạ Đào nhẹ nhàng hỏi, "Vệ Uẩn, anh cầu nguyện chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh có thể nhường nguyện vọng của anh cho em không?"
"Ừm."
"Vậy điều ước đầu tiên của em là muốn anh khoẻ mạnh, tốt nhất là đao thương bất nhập, mình đồng da sắt!"
"... Điều ước thứ hai thì sao?"
"Thứ hai... Em muốn tên ám sát anh nổ tung tại chỗ!"
"... Thứ ba?"
"Thứ ba, thứ ba thì anh chờ em suy nghĩ đã, em còn chưa nghĩ đến..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.