Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 91: Phiên ngoại hai




Như Vệ Uẩn mong muốn, xế chiều hôm đó Tạ Đào và Vệ Uẩn đã lấy giấy hôn thú.
Người đàn ông đến từ một thời không xa xôi, sinh sống trong thời đại phong kiến hoàn toàn khác nơi đây đeo chiếc nhẫn đã mua vào đêm trước lên tay Tạ Đào.
Chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh dưới ánh đèn thủy tinh, Tạ Đào sờ một cái, "Em đã có vòng tay rồi Vệ Uẩn, thật ra anh không cần mua cái này nữa..."
"Không giống nhau."
Vệ Uẩn nhét nhẫn cưới kiểu nam vào tay cô, cũng không có nói gì nhiều, đưa ngón tay về phía với cô.

Tạ Đào ngừng ánh mắt ở ngón tay có khớp xương rõ ràng, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh, nhìn một lúc, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng hài lòng.
"Không cho phép tháo ra."
Cuối cùng, anh nắm tay cô dặn một câu.
"Biết rồi."
Tạ Đào nằm trong ngực anh, cười hì hì đáp lại.
Vệ Uẩn cũng nghĩ có cần phải tổ chức hôn lễ ở đây một lần nữa không, lại bị Tạ Đào từ chối.
Với cô mà nói, chỉ một lần cũng đủ rồi.
Cho nên sau đó, Vệ Uẩn và Tạ Đào chỉ mời Phúc Diệu Lan và Phúc Hoa, còn có Tạ Lan, Mạnh Lê Xuân và Niên Kế Đường.
Còn về lão Hề, chỗ nào có Mạnh Lê Xuân, ông cũng tránh không tới.
Nhưng ông cũng rất rõ ngày này là ngày quan trọng đối với Tạ Đào, cho nên tối đó ông vẫn tới.
Có lẽ ông cũng nhận ra có vài việc né tránh mấy trăm năm cuối cùng cũng không tránh khỏi.
Ngay khi Mạnh Lê Xuân đỏ mặt vì uống rượu tựa vào vai Niên Kế Đường, lão Hề đẩy cửa phòng đứng đó.
Tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức ngừng trên người ông, bao gồm Mạnh Lê Xuân đã uống say.
Người phụ nữ luôn thích mặc đồ đỏ, tối nay cũng mặc một cái đầm dài đến đầu gối, màu đỏ rượu không có tay áo, trang điểm tinh xảo, thoa son đỏ đã bị bản thân vô thức chùi bớt.

Nhưng cô vẫn đẹp kinh người.
Trong khoảnh khắc đó, lão Hề thoáng hoảng hốt, tựa như trở lại mấy trăm năm trước khi thay đổi triều đại.
Thiếu nữ cưỡi ngựa mặc đồ đỏ rực như lửa lướt qua con phố dài, quơ roi dài trong tay như ngân xà bay lên cao.
Mà hôm nay, so với năm đó, cô dường như không thay đổi.
Hôm nay Mạnh Lê Xuân dường như cất chứa không ít chuyện trong lòng, lúc tới đây, ánh mắt cô đã tích tụ ưu tư vô cùng nặng nề, ngày thường thần kinh thích nói giỡn hi hi ha ha, hôm nay ngoại trừ chúc phúc Tạ Đào và Vệ Uẩn thì rất ít khi nói chuyện, chẳng qua là đổ hết ly rượu này đến ly rượu khác bày trước mặt vô miệng.
Cô cũng không ngờ rằng người cô luôn muốn gặp sẽ xuất hiện ở cửa phòng, dù rằng trước đó vẫn chẳng thể gặp một lần nào.
Khoảnh khắc đó, con ngươi Mạnh Lê Xuân hơi co lại, ly rượu trong tay rơi trên bàn, rượu văng khắp nơi.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên có chút quái dị.
Nhưng cuối cùng, bất kể lão Hề hay là Mạnh Lê Xuân đều thu hồi ánh nhìn trên đối phương, giống như hai người xa lạ.
Trong phòng lại náo nhiệt, Tạ Lan uống quá nhiều, chỉ vào Vệ Uẩn nói hết lần này đến lần khác, "Vệ Uẩn, nếu cậu dám không tốt với Đào Đào, xem thử tôi có đánh chết cậu không!"
Sau đó anh lại nước mắt nước mũi dặn dò Tạ Đào, "Đào Đào, nếu cậu ta không tốt chỗ nào đó, em nhớ nói anh biết, anh Lan xử cậu ta giúp em!"
Ăn xong bữa cơm này, Vệ Uẩn được lão Hề đích thân dặn dò nên dẫn Tạ Lan uống say khướt và Tạ Đào cùng với Phúc Diệu Lan và Phúc Hoa về nhà.
Mà Niên Kế Đường đã sớm chạy mất như một làn khói.
Trên con phố tối, ánh đèn vàng cam xuyên qua kẽ kẽ lá rải rác trên mặt đất, tan nát thành mảnh sáng vụn.
Mạnh Lê Xuân lảo đảo đi trên đường, từ đầu đến cuối trầm mặc.
Người cô từng muốn gặp đang im lặng đi sau lưng cô, nhưng vào giờ khắc này, cô lại có thái độ khác thường, không muốn nói gì cũng không muốn nhìn anh lần nào nữa.
Cho đến cô cởi giày cao gót ném sang một bên, sau đó đi chân trần về phía trước, vào đêm khuya yên tĩnh, cô chợt nghe một tiếng khẽ thở dài.
"Lê Xuân."
Đây tuyệt đối không phải là giọng nói tang thương thuộc về một người đàn ông trung niên, càng tựa như thiếu niên tuấn lãng dịu dàng.
Đây là giọng nói quen thuộc của thiếu niên đã quanh quẩn trong giấc mơ của cô bao nhiêu năm.
Giờ phút này, đôi chân của Mạnh Lê Xuân không bước tiếp nữa.
Khoảnh khắc cô quay đầu, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông trung niên có vẻ già nua đứng ngược sáng, ông cầm đôi giày cao gót đã bị cô tức giận đá văng.
Giữa ánh sáng mờ ảo,
Cô nhìn thấy ông chậm rãi cởi bỏ hình dáng tang thương của một người đàn ông trung niên giữa ánh vàng nhạt và sương mù chợt tới.
Dung nhan của ông như hồi xuân trong chốc lát, tất cả dấu vết năm tháng để lại trên gương mặt người phàm của ông ấy đã biến mất.
Giờ phút này anh chỉ đứng đó cũng đủ làm Mạnh Lê Xuân có ảo giác quay về trước kia trong một khoảnh khắc.
Đó là gương mặt thuộc về chàng trai, mặt mày như vậy, đường nét như thế, ôn nhã tuấn dật như gợn sóng.
Trong khoảnh khắc đó, từng giọt nước mắt của Mạnh Lê Xuân vô thức rơi xuống.
Trái tim trong ngực như bị một bàn tay nắm chặt, cô nhìn anh thôi mà trong đầu không khỏi nhớ lại từng hình ảnh trong quá khứ chồng chéo lên nhau, giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm mạnh vào máu thịt cô.
"Rốt cuộc anh cũng chịu gặp em rồi?" Qua thật lâu, Mạnh Lê Xuân mới khó khăn mở miệng.
Giọng nói của cô vẫn không khống chế được run rẩy.
Lão Hề đứng đó cùng với gương mặt trẻ tuổi, lặng lẽ nhìn người phụ nữ cách anh mười mấy bước hồi lâu, đôi mắt như có chút gợn sóng.
Thần tiên sẽ không già.
Lão Hề tất nhiên cũng vậy.
Nhưng anh đã quen quanh năm biến ra dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, giống như khát vọng năm tháng có thể để lại cho anh thứ gì đó, cho dù là một nếp nhăn cũng được.
Chỉ có như vậy anh mới có thể chân thành cảm nhận được thời gian đã trôi qua, mà đời người cũng sẽ không vô tận, hư vô như vậy nữa.
Nhưng rốt cuộc chẳng qua là anh lừa mình gạt người mà thôi.
Nhưng giờ phút này, lòng anh thấp thỏm.
Sợ rằng cố nhân đã xa cách mấy trăm năm sẽ quên mất hình dáng của anh.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh có xúc động của thiếu niên, không do dự thu lại ảo thuật để bản thân trở lại hình dạng ban đầu, lộ diện trước mặt cô như vậy.
"Lê Xuân, xin lỗi."
Cân nhắc hồi lâu, lão Hề rốt cuộc mở miệng.
Một tiếng xin lỗi này là thứ anh đã nợ cô mấy trăm năm.
Nhưng cuối cùng lại quá yếu ớt.
Đau khổ dài dòng anh đã mang lại cho cô, sao chỉ dựa vào một tiếng "Xin lỗi" này là có thể hóa giải?
Nhưng lão Hề vẫn nói.
Mạnh Lê Xuân nghe vậy, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt còn lấp lánh, nhưng cô chợt cười khẩy giống như nghe thấy một lời nói gì đó cực kỳ buồn cười.
Cô lau nước mắt trên mặt, khịt mũi, thời khắc này, cô dường như đủ bình thản.
Mạnh Lê Xuân nhìn anh, "Nửa cây xương tiên trong tôi là của ai?"
Một câu bất ngờ của cô làm lão Hề nhất thời ngơ ngác, ánh mắt thay đổi, mất rất lâu mới động đậy đôi môi, "Em... Đã biết những gì?"
Giọng nói của anh không hiểu sao có chút khô khốc.
"Là anh, đúng không?" Mạnh Lê Xuân nhìn anh chằm chằm, lúc nói chuyện, giọng nói vẫn hơi run rẩy.
Lão Hề muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Mạnh Lê Xuân nhìn anh, cuối cùng không nói được gì cả.
Giờ phút này, anh đã bỏ đi ảo thuật che giấu, cứ như một vị công tử trẻ tuổi ôn hòa như ngọc.
"Văn Hề, vì sao anh phải cứu em?"
Mạnh Lê Xuân cuối cùng không khống chế được cảm xúc, ngực cô kịch liệt phập phồng, đôi mắt đã ửng đỏ, "Năm đó rõ ràng anh biết hết, biết rằng cha và anh trai anh lợi dụng anh, hại anh, biết anh cuối cùng sẽ chết không được tử tế vì bọn họ... Cho nên anh cảm thấy chẳng sao cả, anh không quan tâm mạng sống của chính mình, cũng không cho phép em quan tâm chết sống của anh, có phải không?"
Hắn là người hầu của thần quân.
Dấn thân vào loạn thế, vì bảo vệ thần quân bình an độ kiếp.
Hắn biết tất cả, biết số kiếp của mình có rất nhiều sai trái, biết con đường bản thân đi là một con đường chết, cho tới bây giờ lý trí của hắn đều tỉnh táo, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép bản thân lơ là sứ mệnh của chính mình vì tư tình nữ nhi.
Cho nên hắn không hận phụ thân và huynh đệ, cho nên hắn không hận người trong thiên hạ, là vì vừa bắt đầu, hắn đã là một người ngoài cuộc.
Bởi vì nhớ sứ mệnh của mình, cho nên ngay cả cô nương hắn yêu thương hắn cũng tuyệt đối không để bản thân thừa nhận yêu nàng.
Tình yêu chẳng qua là thứ vô dụng nhất trên thế gian.
Ban đầu Văn Hề ngạo mạn, cho rằng bản thân có thể hoàn toàn quên nàng.
Ai ngờ hắn lại nhớ nhung cô nương này mấy trăm năm, chưa từng được giải thoát.
"Chỉ có em, từ đầu đến cuối cùng chỉ có em!"
Lúc này Mạnh Lê Xuân chỉ vào ngực mình, nước mắt rơi như mưa, "Chỉ có em giống như một kẻ ngu quan tâm sự sống chết của anh, quan tâm mọi khổ đau mà anh đã chịu đựng trong cuộc đời ngắn ngủi đó. Em muốn cứu anh, nhưng quay đầu lại ngay cả bản thân anh cũng chưa bao giờ quan tâm đoạn nhân sinh đó."
Buồn cười biết bao.
Thiếu niên được nàng đặt trong lòng quý trọng cứ như bọt biển thoáng qua.
Với hắn mà nói, đó chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức ngắn ngủi không đáng nhắc tới, dẫu sao hắn sinh ra đã là thần tiên thì sao có thể để đặt phong nguyệt nhân gian, vạn dặm hồng trần trong mắt?
Mà đoạn hồi ức đó đối với Mạnh Lê Xuân mà nói, đó lại là trải nghiệm bao gồm máu và nước mắt của bản thân.
Người xuyên không thì thế nào?
Trong một niên đại hỗn loạn, nàng vẫn là một hạt cát nhỏ bé trong hồng trần.
Cho tới bây giờ nàng không phải là một người ngoài cuộc, nàng sẽ vì người bạn thân đã chết thảm của bản thân, vì người yêu đã qua đời, thậm chí là vì rất nhiều người từng lương thiện, giúp đỡ nàng đã bỏ mạng mà đau đến không muốn sống.
Thời khắc này, hốc mắt của lão Hề hơi nóng, yết hầu động đậy, giọng nói vẫn khô khan, "Lê Xuân, có một số việc, anh không có cách nào lựa chọn."
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này dường như không biết bản thân nên nói gì.
Cuối cùng, anh lại nói, "Anh tình nguyện để em coi anh đã thật sự chết trong Lương Vương Cung vào năm đó, cuộc đời này của anh vốn không nên gặp lại em."
Anh cụp mắt, cười khổ, "Nhưng em lại cố tình gặp gỡ Đào Đào."
Cũng vào lúc này, lão Hề mới tỉnh ngộ rằng số mệnh là như thế, thứ nên đến thì sẽ đến.
Không ai tránh được.
"Ai muốn gặp anh? Bà đây cả đời này cũng chẳng muốn gặp anh!"
Mạnh Lê Xuân rất kích động, mắt của cô đỏ ngầu, ánh sáng xanh đen trên tay lóe lên, mắt cô vẫn còn một tầng ánh nước mông lung, "Ai thèm tiên cốt của anh? Ai thèm ngồi vị trí cục trưởng của cục quản lý? Thứ nên trả cho anh, tôi trả hết cho anh là được!"
"Tôi Mạnh Kha, không cần kẻ khác bố thí!"
Mạnh Lê Xuân đã điên mấy trăm năm, vào giờ khắc này, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên gốc của bản thân.
Mạnh Kha.
Trước khi gặp Văn Hề, cô chỉ là Mạnh Kha.
Cô phải trả mọi thứ cho anh.
Tiên cốt anh cho, vị trí cục trưởng anh bảo Hoành Vân Tiên Quân cho cô, cũng bao gồm... Cái tên anh từng cho cô.
Ánh sáng xanh đen trong tay Mạnh Lê Xuân như một lưỡi kiếm sắc bén, mắt thấy sắp đâm vào cột sống để lấy ra nửa cây xương tiên năm đó vị tiên trưởng đã ban cho cô.
Vào khoảnh khắc đó, cả người cô bị dây thừng vàng nhạt cột chặt, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Vì vậy cô chỉ có thể đứng cứng đờ ở đó, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn lão Hề.
Lão Hề khẽ thở dài.
Anh đi từng bước đến trước mặt Mạnh Lê Xuân, đỡ lấy cô không còn cách nào nhúc nhích ngồi cạnh bồn hoa.
Lão Hề ngồi xổm trước mặt Mạnh Lê Xuân, nâng tầm mắt nhìn cô, sâu trong đôi mắt là một nét dịu dàng có phần bất đắc dĩ.
Anh bắt lấy mắt cá chân của cô, động tác dịu dàng cẩn thận nhưng cũng khó tránh khỏi cứng nhắc vì không quen tay.
Vào buổi khuya sâu thẳm, con phố dài vốn không có người đi đường, người đàn ông trẻ tuổi ngồi xổm trước mặt người phụ nữ đã đỏ hốc mắt, mang đôi giày cao gót vào cho cô.
"Lê Xuân, nhiều năm như vậy, đúng là khổ cho em."
Anh không đứng lên, nhìn người phụ nữ trước mặt mà trong lòng có trăm vị đang xen, còn có tâm tình không ngừng trào dâng khó tả.
"Khi đó anh có chuyện anh phải làm, bây giờ cũng vậy."
Thần quân vẫn chưa tỉnh lại, hắn nhất định phải canh giữ trong Tiểu Tửu Quán để góp nhặt hương khói công đức vì thần quân, chờ người tỉnh lại.
Đến lúc đó, hắn mới tính là hoàn thành sứ mệnh của mình.
Cũng chỉ khi đó, hắn mới có thể chân chính chọn lựa cuộc đời của chính mình.
"Sứ mệnh của anh không cho phép anh có lựa chọn khác."
Lão Hề đứng lên, cởi áo khoác ra khoác lên người Mạnh Lê Xuân. Lúc đó, anh không nhìn cô nữa mà dời tầm mắt, nhìn ánh đèn neon yếu ớt ở xa sau lưng cô, "Cho nên, anh không thể nói cho cô gái không chùn bước, không bao giờ từ bỏ sinh tử của anh vào năm đó biết..."
"Thật ra anh rất yêu cô ấy."
Lời nói này thật ra đã giấu dưới đáy lòng anh từ mấy trăm năm trước.
Nhưng anh không thể nói.
Nếu làm trái sứ mệnh, thiên đạo sẽ trừng phạt, huống chi thần quân có ân với hắn, là chủ tử hắn đã thề rằng sẽ phục tùng cả đời.
Nhưng Mạnh Lê Xuân rốt cuộc vẫn là nữ nhân đời này hắn yêu sâu đậm nhất.
Cho nên hắn không tiếc cắt đứt nửa cây tiên cốt, phá hủy tu hành mấy trăm năm chỉ vì giữ lại tính mạng của nàng, bảo vệ nàng tiếp tục sống sót trong Cục Quản lý Thời không thứ ba.
Hắn không thể nhìn thấy nàng chịu đau khổ nữa, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào ức hiếp nàng.
Cho nên lúc đó, hắn đã đến thần giới bảo hoành vân tiên quân tước chức cục trưởng của tên đã nhốt nàng, sau đó để vị trí cục trưởng cho nàng.
Nhiều năm qua, hắn luôn lặng lẽ bảo vệ nàng.
Dường như hắn đã quen lặng lẽ làm mọi chuyện vì nàng trong tối.
Gió đêm hơi lạnh thổi qua gương mặt đầy nước mắt của Mạnh Lê Xuân, có chút đau đớn.
Hốc mắt của cô lại có hai hàng lệ nóng chảy xuống, môi run run, từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh nào.
Tất cả yêu và hận, cách mấy trăm năm, vẫn sâu sắc như vậy.
Tựa như đã khắc sâu vào xương của hai người, không bao giờ phai mờ.
Công Tử Hề của năm đó, mấy trăm năm sau mới nói một câu đáng lý phải nói cho cô nương hắn yêu từ trước, có lẽ đã chậm, hoặc chưa chậm, ai biết được?
Sau đêm nay, lão Hề vẫn là ông chú trung niên trong Tiểu Tửu Quán.
Mạnh Lê Xuân vẫn là vẫn là cục trưởng điên khùng thích uống trà sữa trong cục quản lý thời không.
Tựa như bọn họ vẫn là hai đường thẳng song song không giao nhau.
Nhưng hai con người từng yêu nhau sâu đậm như thế, nhưng cuối cùng lại không được yêu nhau, vậy bọn họ cứ thế mà buông tay sao?
Tạ Đào sau đó mới biết Mạnh Lê Xuân và lão Hề đã giao hẹn với nhau.
Ông ở Tiểu Tửu Quán góp nhặt công đức, chờ thần quân tỉnh lại.
Mà Mạnh Lê Xuân làm cục trưởng của cô trong cục quản lý thời không.
Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, thần quân tỉnh lại, lão Hề khôi phục tự do, khi đó nếu ông và Mạnh Lê Xuân còn chưa buông bỏ nhau, có lẽ sẽ tiến về phía nhau.
Mà Tạ Đào nghe lời Vệ Uẩn nên không tháo chiếc nhẫn trên tay.
Bốn năm đại học, nhờ có thịnh thế mỹ nhan của Vệ Uẩn, toàn trường không ai không biết Tạ Đào.
Mọi người đều biết khoa tiếng Trung có một cô gái tên Tạ Đào cưới sớm, hơn nữa giá trị nhan sắc của chồng cô nghịch thiên, có thể nói là nhan sắc thần tiên.
Vô số cư dân mạng ngày ngày lướt ảnh của cặp vợ chồng này trên Lục Giang, ngậm nước mắt nóng, ăn hết quả chanh này tới quả chanh khác.
Vào năm Tạ Đào tốt nghiệp đại học, cô rốt cuộc cũng thành công thi đậu lấy tư cách thực tập cục quản lý thời không.
Mà cũng vào lúc này, Chu Tân Nguyệt học tập ở nước ngoài rốt cuộc về nước.
Lúc Tạ Đào lĩnh giấy hôn thú đã thông báo với Chu Tân Nguyệt qua điện thoại.
Lúc ấy Chu Tân Nguyệt sống chết cũng không tin Tạ Đào mới hai mươi đã muốn kết hôn.
Cô còn lo lắng có phải Tạ Đào đã gặp phải kẻ lừa đảo gì không, khuyên can Tạ Đào phải tỉnh táo một chút, đừng để người khác lừa.
Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt của Vệ Uẩn trong video, Chu Tân Nguyệt trầm mặc.
Sau đó lời cô nói với Tạ Đào lại biến thành, "Anh ấy có tiền như vậy, lại đẹp trai tung trời, anh ấy có thể lừa kẻ nghèo rớt mồng tơi như cậu được thứ gì? Gả đi gả đi, mau gả đi, mau lên! Tránh để nữ sinh khác dòm ngó!"
Tiếc là vì học tập, cô ấy không thể về nước kịp.
Chu Tân Nguyệt càng ngày càng tốt.
Bây giờ cô ấy vẫn hơi mập, nhưng đã không thèm để ý những chuyện này nữa.
Cô ấy tựa như biến lại thành đóa hoa hướng dương bầu bạn Tạ Đào vượt qua những năm cả tháng gian nan lúc tiểu học.
Cô ấy thậm chí thèm ăn hơn trước đây, vừa về chưa được mấy ngày đã quấn lấy Tạ Đào bảo Tạ Đào làm mấy loại kẹo bơ xốp đủ vị cho cô ấy ăn.
"Tân Nguyệt, cậu có thể khỏe lại, mình rất vui..."
Ngày đó, Tạ Đào lau nước mắt không biết từ đâu tới.
Mà Chu Tân Nguyệt ôm cô, vẫn vô lo vô nghĩ như trước kia, mỉm cười nói, "Cảm ơn Đào Đào, đã để mình có được cuộc sống mới một lần nữa!"
Ở chỗ Tạ Đào không nhìn thấy, cô ấy cũng lặng lẽ chảy n ước mắt.
Bất kể đối với Tạ Đào hay là Chu Tân Nguyệt mà nói, hai cô cũng từng cứu giúp và chuộc tội thay nhau trong những năm tháng khó khăn.
Đời này, hai cô vĩnh viễn là bạn.
Còn về Tô Linh Hoa, bà cũng tới tìm Tạ Đào khi chuyện của Tạ Đào và Vệ Uẩn lan truyền trên mạng.
Nhưng lúc này Tô Linh Hoa rốt cuộc hiểu rõ bản thân đã sớm không có lập trường gì chất vấn tại sao Tạ Đào kết hôn sớm như vậy mà không nói cho bà ấy biết.
Bởi vì áy náy luôn quấn lấy bà, nên tới bây giờ bà cũng chưa từng được giải thoát.
Ngày đó, Tạ Đào trả lại bà tấm thẻ ngân hàng mà bà luôn gửi tiền vào cho cô.
"Mẹ, bây giờ con sống rất tốt." Tạ Đào còn cười với bà.
"Con cũng hi vọng mẹ cũng có thể sống tốt."
Đây là lời Tạ Đào vẫn luôn giấu dưới đáy lòng.
Bất kể bản thân hay là Tô Linh Hoa cũng không cần quấn lấy và chìm đắm trong những năm tháng quá khứ tăm tối đó nữa.
Tô Linh Hoa đã cho cô tình yêu sâu sắc nhất, cũng cho cô tổn thương không có cách nào xóa nhòa được.
Cho nên đối với người mẹ có liên hệ máu mủ này, từ đầu đến cuối, Tạ Đào vẫn không thể hoàn toàn hận bà.
Nhưng, giữa cô và Tô Linh Hoa, cũng chỉ có thể như vậy.
Cách một khoảng cách nên có, biết rằng đối phương vẫn sống tốt, thế là đủ rồi.
Mới tốt nghiệp, Tạ Đào đã kiểm tra trong bệnh viện biết bản thân đã mang thai.
Phúc Diệu Lan biết được chuyện đó còn nói muốn đến chăm sóc cô, Tạ Đào khuyên nhủ mấy lần trong điện thoại, Phúc Diệu Lan mới không tới.
Phúc Hoa cần Phúc Diệu Lan chăm sóc, tiệm bánh ở Tê Trấn cũng cần bà trông coi, Tạ Đào không muốn Phúc Diệu Lan vì cô mà trễ nải chuyện của bà.
Làm thực tập sinh của cục quản lý thời không, Tạ Đào đã nhận được quyền hạn qua lại giữa hai thời không.
Không cần phấn vàng, cô cũng có thể tự do qua lại giữa hai thời không.
Lộ Hạm đã sớm trưởng thành thành một con gấu trúc to tròn, mỗi lần Tạ Đào nhìn thấy Lộ Hạm đều muốn chôn nó vào lòng.
Bởi vì nàng luôn có một giấc mơ.
Một giấc mơ có thể chôn gấu trúc vào lòng.
Chuyện này có thể dọa Thiệu Lê Âm và Vệ bá không nhẹ, bởi vì Lộ Hạm thấy Tạ Đào rất vui vẻ, nhưng nó to con như vậy, nếu không cẩn thận làm Tạ Đào bị thương thì làm sao đây?
Lúc này trong bụng nàng còn có một đứa nhỏ nữa đấy.
Tạ Đào mang thai, đây là chuyện làm người khác vui vẻ.
Lúc Vệ Uẩn vừa biết thì đám nô tài trong phủ Quốc sư mới được nhìn thấy quốc sư đại nhân hiếm khi sững sờ.
Tối đó hắn ngủ không yên giấc, đi qua đi lại trong viện trước mặt Vệ Thập Nhất ngồi trên nóc nhà đến khi trời sáng, gương mặt là sự mừng rỡ không thể nào giấu được.
Vệ Thập Nhất nào biết rằng tối hôm đó quốc sư đại nhân nhà họ ngay cả đứa trẻ là nam hay nữ còn chưa biết thì đã tốn công vòng vo trong viện cả buổi tối, đáy lòng đã suy nghĩ vô số cái tên trẻ con.
Hắn không muốn Tạ Đào sinh con quá sớm.
Bởi vì ở nơi của nàng, hai mươi tuổi thành thân đã là quá sớm.
Tạ Đào sống trong xã hội có quan niệm đó, Vệ Uẩn tôn trọng trật tự của thời không đó, càng trân trọng Tạ Đào.
Huống chi, chuyện học của cô còn chưa hoàn thành.
Cho nên Vệ Uẩn đã bỏ chuyện con cái sang một bên.
Nhưng ai có thể nghĩ Tạ Đào vừa tốt nghiệp đã mang thai.
Vệ Uẩn nói không vui thì là giả.
Đêm nay, phủ Quốc sư lặng yên, Vệ Uẩn và Tạ Đào nằm trên một cái giường nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, tay hắn cẩn thận dán lên bụng nàng, nhẹ nhàng vu/ốt ve.
Tạ Đào ngáp một cái, đuôi mắt có chút ướt.
"Đã là người sắp làm mẫu thân, sao vẫn l/ỗ mãng như thế? Nếu Lộ Hạm không cẩn thận làm em bị thương thì sao?" Vệ Uẩn nhớ đến hôm nay con gấu muốn nhào vào nàng, vẻ mặt hơi trầm xuống, đưa tay nhéo gương mặt nàng.
Tạ Đào bị hắn nhéo, có chút tủi thân, "Lộ Hạm mới không..."
Hoặc là vì đang mang thai nên nàng có chút nhạy cảm, lúc này thấy hắn cẩn thận, ánh mắt lại ngừng ở bụng nàng, vui vẻ của giây trước lập tức bị dập tắt hơn nửa, "Anh rất thích con à?"
Nàng chỉ cái bụng.
"Con anh, tất nhiên thích." Ánh mắt của Vệ Uẩn càng nhu hòa.
"Vậy, vậy so với em thì sao?"
Tạ Đào giống như một đứa bé nhìn hắn, cố chấp muốn hắn đưa ra một đáp án.
Vệ Uẩn ngẩn ra.
Hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười khẽ, giống như có chút không biết làm sao, cuối cùng vẫn mang theo mấy phần cưng chìu ôm nàng vào lòng, hôn lên má nàng, "Em đang nghĩ bậy bạ gì đấy?"
Hoặc do đêm nay quá yên tĩnh, hoặc do đôi mắt hạnh của cô nương trong lòng quá rực rỡ động lòng người.
Vệ Uẩn cười cười, chợt thu độ cong khẽ nhếch trên môi.
Hồi lâu, hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng thật chặt.
Hắn dán gò má vào nàng, một giây kia, hắn nhắm hai mắt, chợt thở dài một tiếng.
"Đào Đào, bởi vì em, anh mới cảm thấy còn sống thì ra là một chuyện tốt như vậy."
Hắn hôn lên lông mi của nàng, lúc này, trong lòng hắn là sự ấm áp dây dưa.
"Em là người quan trọng nhất trong đời anh."
Hắn nói, "Không ai quan trọng hơn em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.