Tề Tế đã sớm chết trong đêm trước khi cung biến xảy ra trong tư tù của Tín vương.
Bên ngoài thành rõ ràng có một ngôi mộ Vệ Uẩn chuyên môn lập cho hắn, mà nằm dưới ngôi mộ đó đúng là thân thể hắn.
Nhưng không biết vì sao, sau khi Tề Tế chết, hồn phách của hắn vẫn không thể bước vào cửu tuyền, cũng không thấy vong xuyên trong tin đồn.
Lúc hắn tỉnh lại thì chỉ còn linh hồn hư thể, du đãng trong hoàng cung, nhưng cũng không cách nào vượt qua bức tường đỏ thắm trong hoàng cung.
Tề Tế chờ trong cung, tận mắt thấy bạn tốt hắn từng lấy lòng tương giao là Vệ Uẩn buộc Khải Hòa đế sắp chết viết một chiếu thư truyền ngôi vị, mà ngày Khải Hòa đế băng hà, hắn cũng ở đó.
Nhưng Tề Tế không ngờ rằng Vệ Uẩn lại là người của Vệ gia vinh hiển nhất thời năm đó.
Cũng vào lúc này, hắn mới rốt cuộc hiểu rõ nhiều năm qua Vệ Uẩn đặt cược tính mạng, hành động từng bước trong Sính Đô là vì nguyên nhân gì.
Nhưng chuyện làm Tề Tế bất ngờ nhất là hắn phát hiện bản thân đã coi thường công chúa Hòa Dục từ trước đến nay.
Tuy nàng là nữ tử, nhưng lại dám có dã tâm cực lớn tranh giành với hai vị hoàng huynh của nàng.
Công chúa Hòa Dục ban đầu trở thành Nữ đế Vĩnh Hưng của hôm nay.
Đây là chuyện Tề Tế bất luận suy nghĩ như thế nào cũng không ngờ tới.
Ban đầu Tề Tế biết người đằng sau tuyệt tác 《 Phác Ngọc 》, 《 Câu Mang 》 lại là công chúa Hòa Dục – quân cờ được Tín vương nuôi trong thâm cung, còn sắp gả xa đến Dịch Đan Quốc, thì đã kinh ngạc sắp rớt cả cằm xuống đất.
Hắn càng không ngờ rằng cuối cùng nàng sẽ vượt qua hai vị hoàng huynh để trở thành Nữ đế duy nhất của Đại Chu.
Tề Tế như du hồn, liên tiếp đợi mấy năm trong hoàng cung cũng không ai nhìn thấy hắn, không ai nghe hắn nói.
Hắn không có thực thể, ngay cả khi nhìn thấy thức ăn ngon Ngự Thiện Phòng đưa đến trước mặt Triệu Thư Vi, hắn cũng không có cách nào ăn được.
Nhưng cũng vào mấy năm này, Tề Tế cũng dần biết thêm một mặt Nữ đế không muốn để người khác biết.
Tề Tế từng thấy nàng thường để mọi người lui ra ngoài rồi nghiêm túc cúi đầu sáng tác, mà dưới ngòi bút của nàng luôn là những chuỗi gợn sóng vĩ đại phong vân trong giang hồ, dường như nàng rất thích viết về triều đình xa xôi, viết về những câu chuyện thù hận sảng khoái.
Nhưng những bản thảo này đều bị nàng đặt trong hộp. Từ giây phút nàng trở thành hoàng đế, những bản thảo này đã được định sẵn sẽ bị phủ bụi trong án thư.
Tề Tế rảnh rỗi nhàm chán, thỉnh thoảng nhìn thấy Triệu Thư Vi sáng tác thì đứng phía sau nàng nhìn.
Theo đuổi chương mới đúng là một chuyện đau khổ.
Bất luận là ở thời không nào cũng như thế.
Mắt thấy sắp qua một năm nữa, Triệu Thư Vi ước chừng viết được mười mấy chương, Tề Tế có chút nóng lòng.
Thật vất vả chờ được nàng rốt cuộc chịu cầm bút viết tiếp, nhưng đêm đó nàng vừa ngủ gật vừa viết.
Cũng chỉ có mấy trăm chữ, có thể là vì cực kỳ buồn ngủ, nên mấy trăm chữ đơn giản vẫn bị nàng viết không ra hồn, còn bị Tề Tế nhìn ra mấy lỗi chính tả.
Nhưng cũng vào đêm đó, Tề Tế phát hiện bản thân có thể chạm vào rất nhiều đồ vật.
Hắn mừng rỡ như điên, nhưng vì từ đầu đến cuối vẫn ghi nhớ mấy trăm chữ Triệu Thư Vi vừa viết ra, còn có lỗi chính tả nữa. Đêm đó, hắn dùng bút đỏ khoanh tròn những chữ viết sai cho nàng, còn viết hai câu với hy vọng nàng có thể có thái độ sáng tác đàng hoàng, cập nhật chương mới tốt hơn.
Khi Triệu Thư Vi biết kẻ to gan dám chỉnh lỗi chính tả của nàng thì ra là Tề Tế đã chết nhiều năm trước, đường đường là Nữ đế một nước cũng khó tránh khỏi lạnh sống lưng.
Chuyện kỳ dị như thế đặt trước mắt nàng đã làm nàng để lộ nét mặt hiếm có như bao nữ tử khác.
Ban đầu, Triệu Thư Vi không nhìn thấy hắn cũng không nghe hắn nói chuyện, mở miệng nói chuyện với khoảng không trước mặt trong điện thì sẽ tận mắt nhìn thấy cây bút lông của mình bắt đầu viết từng chữ từng nét trên giấy.
Triệu Thư Vi từng ra lệnh cho Khi Sương đi tìm bút tích của Nam Bình Thế tử Tề Tế lưu lại khi còn sống để so sánh, chữ viết giống nhau như đúc.
Nếu nói lúc này lòng Triệu Thư Vi vẫn còn rất nhiều nghi ngờ về thân phận của Tề Tế, vậy mối nghi đó đã lập tức dập tắt khi nàng nhìn thấy một bóng người màu xanh khói đứng trước án thư táy máy cái tráp của nàng vào một ngày nào đó sau khi nàng hạ triều, lúc đó nàng quay về chuẩn bị ngủ bù rồi mới xử lý chính sự.
Rốt cuộc vì sao Tề Tế trở thành một linh hồn bị nhốt trong cung mà không được luân hồi?
Bất kể hắn hay là Triệu Thư Vi nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải.
Bọn họ nào biết Triệu Thư Vi của hôm nay đã là đế tinh của nhân gian, mà hơi thở của thiên tử là linh khí quý báu nhất trên thế gian này, vô tình đã bảo dưỡng hồn phách của Tề Tế.
Tuy hắn đã mất mạng, nhưng cửu tuyền không có họ tên hắn, vậy cũng coi là địa phủ thất trách.
Miếng ngọc bích ngày ngày đặt trong điện của Triệu Thư Vi cũng không phải miếng ngọc bích thông thường.
Đó vốn là vật của phủ Nam Bình Hầu, là một món nằm trong ngàn món ngọc khí Tề Tế đã cất giữ, sau khi Nam Bình Hầu và Thế Tử Nam Bình liên tiếp bị hại, thì phủ Nam Bình Hầu đã loạn như một nồi cháo.
Trong lúc cung biến loạn lạc nhất, vật của Tề Tế lúc còn sống đã bị trộm bán ra ngoài, sau đó đã qua tay nhiều người.
Mà miếng ngọc bích này trời xui đất khiến đến tay Triệu Thư Vi.
Lúc linh hồn của Tề Tế tỉnh lại, hắn phát hiện có một sợi dây đỏ cột cổ tay trái của hắn và miếng ngọc bích, giống như một tia sáng đỏ, bất kể hắn ở đâu trong cung thì nó vẫn dẫn dắt hắn.
Mấy năm qua, Tề Tế phát hiện thân hình của chính hắn không trong suốt như trước nữa.
Nhưng Tề Tế vẫn không vui lắm.
Hắn luôn cảm thấy bị miếng ngọc bích dắt có chút giống với con Lai Phúc quản gia Hầu phủ từng nuôi...
Từ khi Triệu Thư Vi có thể nhìn thấy Tề Tế, ngoại trừ mỗi ngày thượng chiều xử lý chính sự chất đống, rốt cuộc nàng cũng có thêm một cơ hội hít thở.
Tề Tế có sở trường là thư họa, ngay cả Triệu Thư Vi cũng không sánh bằng hắn.
Mà hắn đã nghiên cứu rất nhiều về phương diện kim thạch nên càng có nhiều nhận xét mới lạ mà Triệu Thư Vi chưa từng nghe. Hắn còn hào phóng nói nàng biết mấy quyển sách cổ được hắn giấu trong miếng gạch nào trong phủ Nam Bình Hầu.
Làm Triệu Thư Vi buồn cười nhất là mỗi khi nàng dùng bữa, Tề Tế sẽ luôn ở một bên mong mỏi nhìn nàng, sau đó nuốt nước miếng.
Vì hắn như vậy, ngay cả ăn cơm Triệu Thư Vi cũng có thể ăn thêm một chén nhỏ so với thường ngày.
"Thần cũng muốn ăn..."
Mỗi khi đến lúc này, Tề Tế luôn than thở.
Từ trước đến giờ hắn là một vị quân tử dịu dàng ôn hòa, nhưng hôm nay thức ăn ngon đặt trước mặt hoặc là do trước mặt Triệu Thư Vi, rất nhiều lúc hắn sẽ có thêm mấy phần ngây thơ thuộc về trẻ con.
Hoặc do đại kiếp sinh tử kia đã làm hắn không giống trước.
Triệu Thư Vi đột nhiên cảm thấy Tề Tế đã được xem là tri kỷ của nàng trong rất nhiều phương diện.
Ngoài trừ quốc sự nặng nhọc, Triệu Thư Vi cũng rất thích đọc và tìm hiểu sách cổ, cất giữ kim thạch ngọc khí thậm chí là đánh cờ vẽ tranh, pha trà trà rượu, mà ở những phương diện này, Tề Tế cũng rất thích thú.
Hắn không thích con đường làm quan, không thích quyền thế, chỉ có mỹ thực và khói lửa nhân gian mới là thứ hắn lưu luyến nhất.
Một năm nay, nhi tử của quốc sư Vệ Uẩn Vệ Chiêu đã bốn tuổi, Nữ đế Triệu Thư Vi đã hai mươi bốn tuổi, nhưng đến nay nàng vẫn một thân một mình, dường như không hề có ý muốn nghênh đón vị hoàng phu nào tiến cung.
Thần tử trong triều bắt đầu thay nhau ra trận, tận tình khuyên bệ hạ sớm ngày thành gia, mở rộng con cháu.
Làm Triệu Thư Vi cực kỳ chán ghét.
Nhưng quốc sư Vệ Uẩn tới giờ cũng không tính nhúng tay vào chuyện này, bất luận triều thần trong triều diễn tiết mục gì, từ đầu đến cuối hắn vẫn bình thản rũ mắt, không hề có ý muốn lên tiếng.
Triệu Thư Vi không còn cách nào khác.
Cuối cùng vẫn chịu thua.
Nhưng hôm đó khi nàng quay về Tiềm Long Điện thì phát hiện tranh vẽ các vị công tử triều thần dâng lên đều bị vẽ một nốt ruồi bà mai.
"..."
Triệu Thư Vi lật từng tờ, chân mày nhíu chặt.
"Tề Minh Húc, ngươi làm gì vậy?"
Nàng lạnh lùng nhìn công tử trẻ tuổi đứng cạnh cửa sổ đang nhìn ra ngoài, ném tất cả những bức tranh qua đó.
Nhưng uy nghiêm Nữ đế của nàng dường như chẳng có tác dụng uy hiếp gì ở chỗ hắn.
Tề Tế vẫn cười, "Trong những người này thần quen biết không ít, bệ hạ muốn thần kể với bệ hạ rằng bọn họ đã đến thanh lâu tìm bao nhiêu cô nương không?"
Coi như là một kẻ ăn chơi trác táng nổi danh trong Sính Đô, Tề Tế quen biết không ít tử đệ thế gia.
Năm đó hắn còn sống ngon lành, có vài người đã thành hôn, ngay cả con cũng có, còn kẹp tranh vẽ của bọn họ vào đây. Xem ra vì trở thành hoàng phu của Nữ đế ngay cả thê tử bọn họ cũng không cần nữa.
"Xem ra Thế tử cũng là khách quen chỗ ấy." Triệu Thư Vi nhếch khóe môi, giọng như có ý vị không rõ nghĩa.
Tề Tế nghe được những lời này của nàng, gần như không nghĩ ngợi giơ ba ngón tay thề với nàng, giải thích, "Thần chỉ đến đó ba lần thôi, còn là bị kéo đến đó nữa, chỉ nghe ba khúc hát mà thôi..."
Triệu Thư Vi cũng không biết là tin hay không, chẳng qua đôi môi đỏ mọng cong lên, không nói gì.
Tề Tế nhìn nàng cầm tấu chương xem, hắn lặng lẽ đợi một lúc. Giống như không nhịn được, hắn vẫn mở miệng, "Bệ hạ nhất định muốn thành thân?"
"Trẫm đã không còn lý do gì để trì hoãn."
Triệu Thư Vi hạ tầm mắt nhìn tấu chương trong tay, tạm dừng một lúc, lại nói, "Cũng không cần kéo dài nữa."
Trở thành đế vương đã định rằng cuộc đời này nàng cần phải bỏ rất nhiều thứ nàng để tâm.
Tề Tế nghe vậy như muốn nói gì đó, lại nhìn thấy dấu đỏ trên cổ tay trái, lại nhìn chằm chằm ngọc bích đặt bên cạnh một lúc, yết hầu động đậy, cuối cùng không mở miệng.
Đích tử nhà tướng quân Quang Vũ là ứng viên rất được triều thần coi trọng.
Gần đây có rất nhiều lời đồn trong cấm cung.
Thỉnh thoảng Tề Tế sẽ nghe vài cung nhân xì xầm cách hiên cửa sổ.
Trong khoảng thời gian này đến nay, Triệu Thư Vi phát hiện Tề Tế rất ít khi nói chuyện, có lúc hắn ngồi cạnh cửa sổ nguyên ngày.
Hắn muốn đón lấy ánh sáng chiều ở cửa sổ, nhưng vẫn chẳng thể cảm nhận được nhiệt độ gì.
Cuối cùng hắn cũng chỉ là một du hồn mà thôi.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa hai bọn họ đã không còn trò chuyện chẳng giấu giếm nhau như trước.
Vào hôm phải ghi chép thánh chỉ, Triệu Thư Vi ngồi ở Tiềm Long Điện gần nửa ngày, Trịnh Hàn Lâm quỳ dưới đất dè dặt cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Nữ đế ngồi trên cao.
Nhưng hắn cầm bút một lúc vẫn không thấy Nữ đế ngồi trên long ỷ mở miệng.
Trên trán đã có chút mồ hôi, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không dám lên tiếng.
Triệu Thư Vi rõ ràng đã đưa ra quyết định, mà một khi nàng đã quyết định chuyện gì thì sẽ không do dự, nhưng giây phút ngồi trước án thư, không biết vì sao nàng lại không mở miệng được.
Trong đầu có chút loạn.
Nàng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Tề Tế lại không nhìn thấy hắn.
Ngay cả song cửa sổ hắn thường xuyên thích ở đó cũng không thấy bóng dáng hắn.
Triệu Thư Vi cụp mắt, lần này vừa ngồi đã ngồi đến khi ánh chiều tà rải đầy bậc thềm ngoài điện, còn có ánh nắng rải rác chiếu vào điện, rơi trên sàn nhà có thể nhìn thấy bóng người.
Tề Tế vẫn không trở lại.
Lúc đó, Triệu Thư Vi nhìn thấy sợi dây đỏ trên miếng ngọc thường dính với Tề Tế đã biết mất khi nàng không hay biết.
Ngón tay trong tay áo rộng co lại, Triệu Thư Vi bỗng nhiên đứng lên, vòng qua án thư, cũng mặc kệ Trịnh Hàn Lâm đã đợi trong điện bao lâu, trực tiếp chạy ra ngoài.
Đã khi nào Khi Sương nhìn thấy dáng vẻ bệ hạ thất thố như thế này đâu?
Nàng ấy ngơ ngác, vội vàng dẫn một đám cung nhân đi theo.
Làn khói chiều tà vạn dặm nhuốm lên tầng mây rồi đè thấp xuống tựa như rất gần vách tường đỏ thắm trong cung, gió nhẹ thổi cánh hoa trắng hồng bay lả tả.
Vào lúc này, áng mây ráng chiều ngay đường chân trời, ngói lưu ly, vách tường đỏ thắm hoặc là nữ tử trẻ tuổi đang vội vã chạy trên hành lang dài, tất cả như một bức tranh tươi đẹp rơi vào mắt người có lòng.
"Triệu Thư Vi."
Lúc đang chạy trên hành lang đến nơi khác, Triệu Thư Vi bỗng nghe có người gọi tên nàng.
Trong thiên hạ hiện giờ, đã có mấy ai còn dám gọi nàng như vậy?
Duy chỉ có một mình hắn.
Nàng dừng chân, vô thức nhìn dọc lên trên theo đại thụ xanh tươi đang tản ra bóng râm mát mẻ cạnh bức tường.
Công tử trẻ tuổi mặc áo gấm thiên thanh tựa như vẫn là thiếu niên hoạt bát, dịu dàng ấm áp nàng từng gặp vào nhiều năm trước.
Bao nhiêu năm tháng trôi qua dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn.
Hắn ngồi trên cành cây to già cỗi, bàn tay đang đón lấy vụn sáng chen giữa bóng râm, từng đường từng nét hình dáng của hắn cứ như được mô phỏng tinh tế dưới ánh sáng loang lổ, trong giây phút đó, Triệu Thư Vi thoáng nghe thấy tiếng tim mình đập.
Nữ tử mặc quần áo màu vàng có thêu chỉ vàng hình rồng, dung nhan của nàng là vẻ đẹp rực rỡ nhất trên thế gian này. Công tử trẻ tuổi trên cây tựa như ánh nắng mặt trời trong tay hắn, tựa như làn gió mát nơi núi rừng, dịu dàng sáng ngời.
Triệu Thư Vi muốn mở miệng, nhưng động đậy đôi môi vẫn không nói câu nào.
Bởi vì sau lưng nàng còn có một đám người đi theo.
Bọn họ không nhìn thấy hắn trên cây.
Trên thế gian này, chỉ có một mình nàng có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Chiều nay, thánh chỉ Trịnh Hàn Lâm đã nghĩ xong vừa được đưa đến ngự tiền chưa bao lâu đã bị Tề Tế lấy kéo cắt vụn.
"Tề Minh Húc, ngươi thật to gan, dám phá hư thánh chỉ của trẫm!" Triệu Thư Vi đập vào án thư, ánh mắt lạnh lùng.
Tề Tế ném cây kéo, không hề hoảng sợ, còn cười một tiếng, "Uy nghiêm của bệ hạ lớn quá, đáng tiếc thần chẳng qua là một du hồn mà thôi, bệ hạ muốn trị tội thần thì cũng hết cách."
Triệu Thư Vi ném bút lông trong tay ra ngoài, nhưng rốt cuộc không chuẩn xác ném trúng Tề Tế.
Đêm nay, ánh nến trong cung đã tắt hơn một nửa.
Ngoài trừ ánh trăng sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trong điện không còn nửa ánh nến dư thừa.
Tề Tế thường ngày đợi ngoài điện, vào lúc này vẫn ngồi cạnh song cửa sổ.
Ban ngày hắn ngắm ánh mặt trời, ban đêm ngắm ánh trăng.
Thân là linh hồn, tất nhiên hắn không cần ngủ, vì vậy đối với hắn mà nói, thời gian dài đằng đẵng.
Đêm nào Triệu Thư Vi ngủ say, hắn cũng ngồi ở đây như vậy, lẻ loi đợi đến khi trời sáng.
"Tề Minh Húc."
Nhưng vào lúc này, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Triệu Thư Vi truyền từ trong điện ra.
Tề Tế nghiêng đầu nhìn vào trong điện cách mấy lớp vải lụa dày nặng, "Sao vậy?"
Vào đêm khuya yên tĩnh như thế, bất kể là hắn giọng nói của nàng hay là của hắn đều rõ ràng như nhau.
"Lý do ngươi không muốn trẫm và Hà Thư Chí thành thân là gì?" Trong điện lại truyền ra giọng nói của Triệu Thư Vi.
Nghe như là một câu hỏi rất bình tĩnh, rất tùy ý.
Nhưng hắn cũng không biết tối nay Triệu Thư Vi từ đầu đến cuối lăn lộn khó ngủ là vì chuyện này.
Nàng vội vã muốn tìm một đáp án.
Tề Tế không ngờ nàng sẽ hỏi vậy, vì vậy hắn yên lặng hồi lâu mới nói một câu:
"Hà Thư Chí không xứng với bệ hạ."
"Sao không xứng? Tướng quân Quang Vũ chiến công hiển hách, kỳ tử Hà Thư Chí cũng nổi danh văn thao vũ lược, thiếu niên anh tài." Triệu Thư Vi chẳng vén rèm giường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cách lớp rèm mông lung.
"Hà Thư Chí nay mới hai mươi tuổi, bệ hạ đã hai mươi bốn tuổi, bệ hạ thích người nhỏ tuổi hơn bệ hạ?"
Tề Tế kìm nén một lúc, mới trút ra một câu.
Chỉ một câu này đã chọc tức Triệu Thư Vi.
Nàng cười khẩy, "Chẳng qua kém bốn tuổi, ngươi nói cứ như trẫm đã già bảy tám chục tuổi mà còn mơ tưởng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi."
Triệu Thư Vi cũng lười nói với hắn nữa.
Từ đầu đến cuối trong lòng giống như ấp ủ một tầng cái gì đó, có chút ngột ngạt.
Mà lúc này Tề Tế đợi ngoài điện rất lâu cũng không thấy Triệu Thư Vi mở miệng nữa, ý cười ở đáy mắt hắn dần dần nguội lạnh biến mất.
Ngay lúc Triệu Thư Vi mơ màng sắp ngủ, nàng thoáng nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn truyền tới:
"Triệu Thư Vi, ngày mai bệ hạ sẽ hạ một thánh chỉ khác nữa à?"
Triệu Thư Vi không nghe rõ, ý thức cũng đã mơ hồ, vì vậy thuận miệng đáp một tiếng, "Ừ..."
Từ trước đến giờ Tề Tế luôn hòa, đáy mắt luôn có ý cười.
Nhưng vào thời khắc này, khi nghe thấy câu trả lời khẳng định của nàng, hắn dần dần siết chặt ngón tay.
Hoặc là do ánh trăng đêm nay quá chói mắt, hoặc là do lòng hắn đang mơ hồ lo lắng chuyện gì đó, xúc động cho tới làm hắn bỗng nhiên xoay người đi vào điện.
Triệu Thư Vi còn chưa hoàn toàn ngủ, khoảnh khắc cơn gió lướt qua màn che cạnh giường, nàng theo bản năng mở nửa con mắt.
Khoảnh khắc đó, môi nàng bỗng nhiên có xúc cảm mềm mại hơi lạnh.
Một gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc.
Nàng mở to mắt, tựa như tất cả buồn ngủ đã biến mất vào thời khắc này.
Nguyện vọng đó đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh, gò má trắng nõn của Tề Tế ửng đỏ, hắn vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này Triệu Thư Vi đã kịp phản ứng, cũng không biết là vì sao, nàng trực tiếp cắn vào cánh môi của Tề Tế.
Lúc này đổi thành Tề Tế ngơ ngác.
Nụ hôn chợt đến làm hai kẻ chưa bao giờ tiếp xúc phong nguyệt của con người theo bản năng qua lại trên cánh môi nhau, nhưng vẫn không đi vào trọng tâm.
Đến khi Triệu Thư Vi nếm được mùi máu tanh.
Nàng bỗng nhiên hoàn hồn.
Thả Tề Tế ra, ánh mắt nàng rơi trên giọt máu ngưng tụ dưới môi Tề Tế, nàng khiếp sợ đến nói không nên lời.
Tề Tế cũng bối rối.
Linh hồn … Cũng bị cắn chảy môi máu hả??
Nhưng chẳng qua chỉ trong chốc lát, Triệu Thư Vi đã kéo cổ tay Tề Tế.
Tề Tế không đề phòng, lập tức bị nàng kéo ngã xuống long sàng.
Cũng không biết đã là giờ nào, ánh trăng loang lổ ngoài cửa sổ làm nền cho bóng cây đang lay động, dưới rèm che dài mờ ảo, quần áo rơi đầy đất dưới giường.
Ngày hôm sau, cung nhân hầu hạ trong Tiềm Long Điện của nữ đế trơ mắt nhìn một vị thiếu niên trẻ tuổi hững hờ vươn vai đi từ điện ra ngoài.
Trên cánh môi của hắn còn có vết máu nổi bật, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài còn có dấu đỏ khả nghi.
Toàn bộ cung nhân trong Tiềm Long Điện cũng ngơ ngác.
Hình như bọn họ vừa phát hiện chuyện gì đó ghê gớm lắm???
Năm nay, cuối cùng Nữ đế Vĩnh Hưng cũng thành hôn.
Hoàng phu không phải trưởng tử nhà tướng quân Quang Vũ trong lời đồn mà là một vị công tử trẻ tuổi vừa lộ diện, không biết đã bị Nữ đế nuôi trong thâm cung bao lâu.
Nghe nói dáng dấp của vị công tử kia hết sức giống với Nam Bình Thế tử Tề Tế năm đó bị Tín vương sát hại.
Còn có người suy đoán có phải năm đó lúc Nữ đế chưa lên ngôi đã sinh lòng ái mộ với Thế tử hay không, cho nên mới có thể tìm vị thiếu niên có dung nhan tương tự Thế tử.
Thật thật giả giả trong đó, cũng chẳng có ai biết.