“Cũng không có gì.” Đại thúc nói, “Tôi nhìn thủ pháp cậu ta lúc làm pháp sự cùng với lão tiên sinh mà tôi gặp hơn hai mươi năm trước khá giống nhau, hỏi ra mới biết ông ta chính là sư phụ của anh trai cô, khó trách, thủ thế, bắt quyết đều giống nhau.”
Sư phụ? Trong lòng tôi treo một dấu chấm hỏi thật lớn. Tông Thịnh vốn không có sư phụ mà chỉ có lão tiên sinh nuôi dạy từ bé, nói sư phụ, có lẽ là lão tiên sinh này, Tông Thịnh gọi ông ấy là gia gia.
“Hai mươi mấy năm trước, kia lão tiên sinh nói là tới thôn chúng ta tìm một cái quỷ thai. Cũng không biết ông ấy vì sao biết những việc này. Chỗ chúng ta trong thôn thật thật sự có một quỷ thai. Có phải đúng là con của quỷ không thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mọi người đều nói như vậy, ai cũng nói mẹ nó từng ngủ một đêm ở loạn phần cương đó, sau đó hoài thai. Còn gã Vương càn đó cũng đã chết rồi. Gã giết người bị ngồi tù. Vừa ra tù thì chết ở công trường. Nghe nói là mâu thuẫn với người ta bị giết.
Lúc lão tiên sinh đi vào thôn chúng ta tìm Vương Càn thì Vương Càn còn chưa có giết người, suốt ngày ở trong thôn chơi bời lêu lổng.
Cũng không biết lão tiên sinh đã nói gì với gã, mà tối đó gã rủ mấy người trẻ tuổi trong thôn đi ra tới khu vực loạn phần cương. Lúc đó, tôi cũng còn trẻ tuổi không biết sợ quỷ thần mà đi theo. Haiz, lão tiên sinh đó thật lợi hại, ở loạn phần cương dùng một sợi tóc của Vương Càn, đốt bằng cây nhang, khói nhang bay thẳng tới chỗ cây hòe to bên cạnh một ngôi mộ. ông ta nói, người trong nấm mộ đó chính là ba của Vương Càn. Cũng không biết ông ta làm gì, sau khi làm một đống pháp sự thì lấy một nắm đất trên đỉnh mộ đó. Haiz, hình như nghe ông ta nói mộ đó là mộ quỷ gì đó, có kế hoạch gì đó, con quỷ đó đáp ứng rồi thì ông ta mới mang nắm đất đi.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe, thấy ông ta không nói nữa thì hỏi: “Rồi sao nữa? Còn gì nữa không? Chú còn nói gì với anh ấy không ạ?”
“Không có, chỉ có thế thôi. Tôi cũng chưa từng gặp lại lão tiên sinh đó. Hai năm sau thì Vương Càn giết người ngồi tù. Anh cô hôm qua nghe xong chuyện chỉ có thế, cô rời đi một chốc thì cũng rời đi.”
Tôi cau mày, việc như vậy thôi thì tại sao Tông Thịnh lại quyết tâm nhất định phải vào khách sạn tối qua? Chuyện này có nghĩa gì?
Tôi ôm một đống vấn đề trong lòng quay trở về htành phố, không biết phải liên hệ chuyện lại như thế nào.
Đất trên mộ? Đúng rồi, hôm đó sau khi xử lý mẹ cô gái, khi rời khỏi loạn phần cương thì Tông Thịnh cũng mang theo một nắm đất trên mộ.
Khi đó, tôi đi bên cạnh anh, mà anh cũng chẳng nói gì với tôi, thậm chí không hề dừng bước, chỉ rảo bước thật nhanh rồi cho đám đất vào trong một cái túi nhỏ. Lúc đó, tôi không để ý, chỉ nghĩ anh tiện tay mà làm thôi. GIờ, ngẫm lại, như vậy mọi chuyện Tông Thịnh làm hoàn toàn có mục đích.
Việc này tôi không có kiến thức, phải tìm ai để hỏi bây giờ? Lão tiên sinh khẳng định là biết, vì ông ta là đương sự, hơn nữa Tông Thịnh được ông nuôi lớn, mọi thứ Tông Thịnh làm đều do ông ấy dạy. Nhưng mà Tông Thịnh nói lần trước lão tiên sinh xử lý quỷ trong tường Vương Càn đã bị trọng thương, nên anh mới phải ra tay, và vì xử lý vết thương nên mới phải bất đắc dĩ tìm tôi.
Lão tiên sinh, có lẽ tôi không thể tìm ra rồi. Giờ cũng không biết Tông Thịnh đang ở đâu, có khi là còn ở khách sạn, nói không chừng đã bị ăn mất rồi, nhưng mặc kệ, dù sống hay chết tôi cũng phải tìm thấy anh, phải cứu anh ra. Tôi không có thời gian đi tìm ông ta, nên phải tìm cách nào đó khác.
Đúng rồi, ông thầy bói bán bùa 20 tệ ở hẻm nhỏ, biết đâu ông ta biết chuyện.
Tôi lại lắc lư trên xe, tới hơn 4h chiều tôi mới tới con hẻm nhỏ đó. Cả ngày bôn ba, tôi cũng chẳng màng ăn sáng ăn trưa, tới nơi, tôi mua tạm một p hần bánh trứng ở ven đường rồi đi tìm ông thầy bói, chỉ sợ ông ta đã dọn hàng.
Đang vội vã tìm người thì Lan lan gọi điện cho tôi: “Ưu Tuyền, tìm thấy anh cậu chưa?”
“Chưa, tớ đang nghĩ cách, cậu cũng đừng kể chuyện hôm qua cho mọi người ở khách sạn, cả các bạn học nữa.”
“Được rồi, tớ hiểu. Ưu Tuyền, tớ xin lỗi chuyệ nhôm qua…”
“Được rồi Lan Lan, hôm khác nói, tớ đang vội.”
Tôi cúp máy, ăn ba miếng hết cái bánh, đi tới trước mặt ông thầy bói. Ông ta đang dọn hàng, chuẩn bị rời đi.
Tôi vội ngồi xuống trước mặt ông ta.
Nhìn thấy vậy, ông ta ngạc nhiên rồi lại tủm tỉm cười nhìn tôi, thả lại quầy hàng, ngồi xuống. Tôi vội nói: “Thầy à, tôi…”
“Khoan nói, để tôi tính xem cô gặp chuyện gì mới vội tìm tôi vậy., ha ha, ban nãy nhìn thấy cô nuốt bánh là đã chậm tay lại rồi.” Ông ta bấm ngón tay rồi nói “Cô cần hỏi việc.”
“Tôi vội tìm người, là một người rất quan trọng với tôi. Thầy, ông biết anh ấy ở đâu không?”
“KHông đúng, là hỏi sự tình không phải tìm người.”
“Hỏi sự tình cũng là hỏi người.”
“Cô tìm ai, quan hệ thế nào?”
“Bạn trai tôi.”
“Sặc, bạn trai không thấy thì đi t ìm, người trẻ tuổi giờ cứ vậy sao?”
“Thầy à, tôi đã gấp lắm rồi, đừng trêu tôi nữa. Anh ấy mất tích từ tối qua, điện thoại cũng không gọi được, không chút tung tích.” Tôi cuống lên, hốc mắt cũng đỏ lên.
Lúc này ông ta mới nghiêm túc nói: “Đừng khóc, để tôi tính. Cô có sinh thần bát tự của người đó không?”
Tôi vội nói kỹ càng. Ông ta lấy giấy đỏ và bút ra, vẽ vẽ viết viết một hồi rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Lúc trước tôi đã xem cho cô rồi, bát tự này tôi nhớ rõ, tôi từng nói người này sinh non, sống không quá một tuổi, cô tính lừa tôi sao?”
Tôi sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Vài giây sau mới nói “Ông coi như tôi gặp quỷ đi, anh ấy đang ở đâu? Ông tính được không?”
Ông ta lắc đầu: “Đã chết, tôi không thể tính ra.”
Tôi thở dài một hơi, vẫn là kh ông có manh mối.
Ông ta nói tiếp: “Cô vẫn còn chuyện muốn hỏi tôi.”
“Có! Thầy, tôi muốn hỏi về đất mộ phần, để tôi kể chút chuyện.” Tôi kể lại những lời đại thúc đã nói, rồi mới hỏi: “Giữa trưa hôm qua, bạn trai tôi cũng lấy một chút đất trên mộ, tôi không hiểu sao anh ấy làm vậy? nếu biết, có thể toi sẽ tìm thấy anh ấy.”