Bạn Trai Là Gamer

Chương 8: Nhưng không nhận ra anh?




Chắc chắn không thể nhầm lẫn được, cũng không tới mức có người giống nhau như thế, cũng không thể có chị em sinh đôi vì cô từng nói trong nhà chị có hai chị em, có một em trai kém 3 tuổi; vậy thì người đứng trước mặt anh lúc này, chắc chắn là Ngô Thùy Dương.
Nghe thấy cái giọng rất quen, Ngô Thùy Dương lén ngẩng mặt nhìn anh một chút thì phát hiện, ở trước mặt Đặng Minh Duy nãy giờ vẫn đang nhìn cô.
Rõ là bên ngoài cũng không hề khác trên ảnh là bao nhiêu, rất cao, rất đẹp trai và rất trắng; anh không hổ danh là nam thần làng thể thao điện tử nước nhà.
Vội vàng cúi mặt xuống, ngay lúc này cô thực sự rất căng thẳng và hai má bắt đầu đỏ ửng, thế nhưng chưa biết phải đối diện với tình huống này như thế nào.
Bởi vì chắc chắn một điều là, anh đã nhận ra cô.
“Của em xong rồi!”
Chị nhân viên vui vẻ cầm túi đựng ly trà dâu đưa cho Thùy Dương.
Đáng nhẽ trong lúc đợi cô đã lấy được ví ra, thế nhưng cũng chẳng biết làm gì mà đợi 15 phút rồi ví vẫn nằm trong túi của cô, lại thêm sự bối rối ngay lúc này tự nhiên khiến cô lúng túng.
Ngô Thùy Dương vội vàng lục trong túi tote để tìm chiếc ví của mình để lấy tiền trả mà không biết nãy giờ phía sau vẫn có một bạn nam nhìn cô rất chăm chú.
Vội vã trả tiền, vội vã rời đi, Ngô Thùy Dương còn định chào Thu Hà một tiếng, thế nhưng nghĩ lại vẫn là nên thôi.
Cô còn tưởng tượng ra viễn cảnh anh sẽ lại hỏi cô có đúng là “Cornsocute” hay không, hay anh sẽ hỏi “Tại sao lại không kết bạn với anh?”
Nhưng tất cả chỉ nằm ở sự suy nghĩ của cô, cho đến khi cô chạy ra khỏi tiệm trà dâu, ngoảnh mặt quay lại nhìn lén một chút, anh đã đứng cạnh Thu Hà đợi để lấy trà dâu và vẫn tiếp tục xem điện thoại.
Cũng đúng…
Dù sao anh cũng là người có sức ảnh hưởng, cũng được rất nhiều người để ý, trong số đó chắc chắn có rất nhiều người giỏi, rất nhiều xinh đẹp và có khi là rất nổi tiếng, vậy thì tại sao lại phải để ý đến một người bình thường giống như cô?
Không biết tự ảo tưởng để làm gì để rồi tự nhiên bị hụt hẫng?
Ngô Thùy Dương thở dài, cứ ngỡ như trước giờ không quan tâm đến trai đẹp nhưng hóa ra là cô chưa gặp trai đẹp mà giỏi như thế này thôi.
Vô tình gặp gỡ, để lại một chút tương tư…
Ngồi ở băng ghế đợi xe bus, cô xem điện thoại nhưng nhưng chẳng hề tập trung được một chút nào.
Thùy Dương tắt điện thoại rồi cầm ly trà dâu vừa uống vừa nghĩ linh tinh, cho đến khi chiếc xe 16 chỗ kia đi ngang qua cô vẫn chưa dứt ra khỏi suy nghĩ về ánh mắt ngạc nhiên của anh lúc nhận ra cô, cũng không lý giải được tại sao lại rơi vào tình cảnh này.
Điều khiến cô nghĩ nhiều nhất, là không biết anh đã nghĩ về cô như thế nào?
Có phải là khác trên ảnh lắm hay không?
Rốt cuộc là tại sao những lúc xinh đẹp đều không gặp, hôm nay thực sự rất mệt vì nắng và bài tập khó nên cả người đều rất oải và không tươi tắn như mọi ngày thì lại gặp?
Nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao, cứ ngỡ sẽ chẳng có duyên gì để gặp lại nhau, nhưng rồi gặp làm gì để giờ cô phải ngồi nghĩ linh tinh đến quên luôn cả xe bus để về nhà là số bao nhiêu, để rồi khi xe chạy qua và điện thoại rung chuông lúc mẹ gọi hỏi xem đã sắp về đến nơi hay chưa?
Vào trong ứng dụng tìm bus xem lại thì phát hiện ra xe đã chạy qua nhưng cô lại không để ý, tất cả là tại cứ ngồi nghĩ linh tinh gì đó, và nghĩ hơn 50 phút thực sự rất dài để chờ đợi, nhưng rõ ràng là xe bus chạy nhanh hơn so với số thời gian dự tính và cô cũng không kiểm tra lại.
Ừmm là cô đã để lỡ chuyến xe bus để về nhà.
Không phải ở nội thành cách một lúc sẽ có 1 tuyến xe chạy qua, mà xe bus để đi từ trung tâm học múa về nhà trong một ngày là không nhiều.
Ngô Thùy Dương thở dài nhìn tuyến xe bus tiếp theo là cách 2 tiếng đồng hồ nữa.
Ngày hôm nay thực sự rất mệt mỏi, trong lòng lại vướng bận nhiều tương tư khiến cô thực sự không kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút nào nữa.
“Bố ơi cứu con!”
Loading….
Ngô Thùy Dương ngồi ngả lưng ra ghế xe một cách thoải mái rồi uống cho hết phần trà dâu mua hơn một tiếng trước.
Cô đã phải nói dối rằng buổi tập ở trung tâm kết thúc hơi muộn nên đã trễ mất chuyến xe bus, nếu đợi chuyến tiếp theo thì rất lâu nên đã cầu cứu bố lái xe đến đón trong lúc bố vừa từ cơ quan về và chuẩn bị đi đánh bóng chuyền.
Ngô Thùy Dương lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Uyên khi nãy gửi cô còn chưa kịp trả lời thì phát hiện ra cách đó 30 phút cô cũng nhận được một tin nhắn từ người lạ trong số tin nhắn chờ.
Cũng không phải lần đầu tiên nhận được các tin nhắn từ người lạ như thế kia, nhưng lần đầu tiên có tin nhắn chờ mà từ một người lạ lạ mà cũng có chút quen quen.
“Ừmmm vừa gặp một người rất giống em và hình như là em nhưng lại không nhận ra anh.”
Bình thường cô vẫn luôn là một người rất hoạt ngôn, cũng không hiểu sao tự nhiên không biết nói gì.
Rốt cuộc là tại sao, cô lại có thể để người ta nằm trong cái danh sách rất dài những người chờ xác nhận lời mời kết bạn và bây giờ thì là nằm trong danh sách tin nhắn chờ như thế?
Cái gì khó nghĩ quá thì đánh nhờ người khác nghĩ hộ, Ngô Thùy Dương chụp ngay màn hình tin nhắn gửi cho Tú Uyên, mặc dù hơi bất lịch sự nhưng mà cô cũng hết cách rồi.
“Ừmmm là tao thì tao ngất:v”
“Cứu taooo”
“Thì hiện giờ mày nghĩ gì?”
Ngô Thùy Dương nghĩ ngợi vài giây rồi nhập tin nhắn: “Ừmmm là không muốn tương tư thêm chút nào cả: (”
“Phân tích một chút thì ổng là người có sức ảnh hưởng, rất đẹp trai, rất giỏi, không chỉ giỏi về game mà còn có kiến thức tốt; gia đình gia giáo, bố mẹ giảng viên đại học cả; đặc biệt là có rất nhiều người để ý, trong đó không thiếu các chị gái xinh đẹp và giỏi giang. Nhưng lại đi gửi add friend cho mày, xong rồi hôm nay vô tình gặp gỡ, lại còn chủ động nhắn tin trước trong khi mày không xác nhận lời mời kết bạn của người ta. Thực sự, Estella rất chảnh đấy mày, chứ không phải kiểu thấy mày xinh mà đi add friend dạo đâu. Nên là… mày nghĩ một chút xem.”
“Là anh đấy, thấy tao cũng đáng yêu đúng không????”
“Tính ra thì mày cũng đâu có kém gì, lấy một chút nhan sắc của mày rồi đính kèm thêm cái giải ba học sinh giỏi quốc gia môn Toán thì có mà khối anh chết chứ còn chưa tính đến việc hát hay, múa đẹp, chơi nhạc cụ tốt lại còn ngoan.”
Thùy Dương vừa cười vừa trả lời: “Tao có mắc tính tự phụ cũng là do mày mà nên:)”
“Nhưng mà mày dở hơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.