Bàn Về Cách Tốt Nhất Để Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 111: Bạn gái của cô nhà mình




Hồ Lại vốn định nấp sau bụi cây trêu Thẩm Chứng Ảnh, nhưng thấy Thẩm Chứng Ảnh bước từng bước thất thần, rưng rưng không nói được lời nào, hệt như đứa trẻ bị bắt nạt, lập tức Hồ Lại nổi cơn tam bành. Đang định nhảy bổ ra thì lại thấy Thẩm Chứng Ảnh so vai đứng thẳng người, như muốn chứng minh cho thế giới thấy mình quật cường và cứng cỏi thế nào, vì thế Hồ Lại không tiện xuất hiện ngay, kẻo lại vô tình phá hư lớp mặt nạ của chị ấy.
Người đẹp tựa vào lòng mình, nước mắt rơi như mưa. Hồ Lại không vội hỏi cha mẹ Thẩm Chứng Ảnh đã nói gì, thể nào cũng chẳng có lời nào tử tế.
Hồ Lại đã đọc hết các bài tâm sự về những câu như cứa vào lòng cùng những việc tàn nhẫn phụ huynh có thể làm; quanh đi quẩn lại cũng chỉ rủa con bệnh hoạn, bất hiếu, mày là nguyên nhân khiến gia đình này bị chê cười, từ mặt, tự tử hoặc đay nghiến con đi chết, trường hợp tệ nhất là thuê giang hồ bắt cóc con vào viện tâm thần, giam cầm hoặc tìm đàn ông cưỡng hiếp.
Xét theo hoàn cảnh của Thẩm Chứng Ảnh, với thói trọng sĩ diện và chút văn minh góp nhặt được nhờ sống ở thành phố quốc tế, cùng lắm hai ông bà chỉ từ mặt chị ấy. Những trò này không mấy sát thương với Hồ Lại, vì chuyện yêu đương của con cái mà lấy cái chết ra uy hiếp, đòi tự vận thì nói trắng ra là ngu, ai muốn chết cứ việc đi mà chết.
Nhưng Thẩm Chứng Ảnh không giống cô. Hồ Lại ôm chặt Thẩm Chứng Ảnh, để Thẩm Chứng Ảnh biết dù có chuyện gì thì cô vẫn ở đây.
Một Thẩm Chứng Ảnh luôn thận trọng giờ ôm một bụng uất ức, vừa nhác thấy người con gái của mình, chẳng màng nhà mẹ đẻ gần ngay, bao xúc cảm chân thật cứ thế tuôn trào. Mãi đến khi Thẩm Chứng Ảnh ý thức được mình đứng ôm Hồ Lại khóc giữa ban ngày, cô Thẩm mới xấu hổ rụt tay về.
"May mà không trang điểm, nếu không nhem nhuốc như hát tuồng." Hồ Lại sờ sờ người, không có khăn giấy lẫn khăn tay nên định lấy tay áo thun lau nước mắt cho Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh giật mình, bật cười đẩy Hồ Lại ra: "Chị có khăn giấy."
Hồ Lại kéo tay áo xuống, thuận thế nắm tay Thẩm Chứng Ảnh, "Trên xe có khăn giấy với khăn ướt, đi nào, về nhà thôi."
"Ừ, về nhà thôi."
Thật ra hồi bé, không ít lần Thẩm Chứng Ảnh bị cha mẹ rầy la, nghĩ kỹ lại thì lời lẽ của cha khi đó nặng nề hơn, mẹ tuy không đến mức đáng sợ như hôm nay nhưng giọng điệu cũng mỉa mai không kém. Hồi đấy Thẩm Chứng Ảnh không cảm thấy bị mắng là một việc gì quá nặng nề, chỉ cần thoát ra khỏi không gian đó là giải thoát rồi.
Hôm nay, ẩn ức của Thẩm Chứng Ảnh được dịp trỗi dậy mạnh mẽ. Có những việc, không phải bản thân không cảm nhận được, nhưng luôn mặc định đấy là bình thường, cứ xem như gió thoảng bên tai, vì dù có vắt óc tìm cách cũng không biết cứu mình từ đâu. Những ấm ức không thể bày tỏ cùng ai, không ai thấu hiểu, đến khi sự đã rồi, biết làm gì nữa. Lâu dần, cơ chế phòng vệ nhặt nhạnh các cảm xúc tiêu cực giấu đi. Những cảm xúc đó dần bị chôn vùi, hóa thành những ẩn ức. Không cảm nhận được tức là nó không xảy ra, không cần cho nó xuất hiện.
Sau này khi ở bên cạnh Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh luôn có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành cùng sự thấu hiểu từ người con gái này; dù có những việc đôi bên bất đồng quan điểm, nhưng không vì thế mà Hồ Lại ngó lơ cô. Sự quan tâm ấy khiến những cảm xúc sâu kín của Thẩm Chứng Ảnh dần được bộc lộ; về mặt tâm lý học, đó là điều tốt. Không cảm nhận được cảm xúc hoặc cho rằng bản thân không có cảm xúc thì cũng không vì thế mà cảm xúc biến mất.
Đôi khi, con người cũng bị chính cảm xúc của mình làm cho sợ hãi.
Nắm chặt tay người yêu, nhớ lại cơn xúc động ban nãy, Thẩm Chứng Ảnh hơi xấu hổ. Nhưng ánh nắng chiều xuân dần xua tan cái lạnh từ nhà mẹ đẻ, tiếng gọi về nhà cũng khiến đáy lòng Thẩm Chứng Ảnh ấm áp hẳn. Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô đã có tổ ấm, có con cái, cùng với một người yêu mình.
"Hồ Lai Lai, có phải em định trốn trong đó hù chị không? Không phải em hứa về nhà rồi à, sao không nghe lời mà còn ở đây bày trò."
Thẩm Chứng Ảnh lôi chuyện ra tính sổ, Hồ Lại đưa mắt nhìn quanh quất giả vờ không hiểu, Thẩm Chứng Ảnh vừa nhìn đã biết người bên cạnh diễn trò. "Sao cơ? Chị hỏi xe đâu á? Em đậu ngay trong khu, đi vài bước là tới, bên này bên này."
"Còn bày đặt vờ vịt với chị."
Hai người níu níu dắt dắt đến xe, vừa lúc Thẩm Duệ xuống tìm người kêu í ới.
Thẩm Chứng Ảnh đi chưa bao lâu, anh cô đã bị mẹ gọi xuống. Riêng đứa cháu Thẩm Duệ kiên nhẫn trực cửa sổ thì vừa kịp chứng kiến cảnh Thẩm Chứng Ảnh nước mắt ngắn dài ôm lấy một cô gái xinh đẹp, cậu ta kinh ngạc đến mức cằm sắp nứt toác làm đôi.
"Đậu má đậu má, bạn gái của cô trẻ đẹp thế này sao. Đậu thị má." Cái ôm đó đã hoàn toàn thiêu đốt linh hồn nguyện hiến dâng cho bách hợp của Thẩm Duệ.
"Ông mà nghe mày nói bậy sẽ bắt mày viết tự kiểm đấy." Tiền Thanh khoanh tay dựa cửa, lười biếng nhìn con trai.
Em chồng công khai xu hướng tính dục, mẹ chồng gọi Thẩm Chứng Huy xuống, Tiền Thanh tò mò không biết hai mẹ con to nhỏ gì. Hôm qua mẹ chồng đưa mắt tỏ rõ thái độ không hài lòng nên hôm nay Tiền Thanh không tiện dày mặt xen vào. Với tính cách cha mẹ chồng, có nhiều chuyện ông bà thà giả vờ không biết còn hơn.
Gia đình này thích đóng kịch thật. Cha hiền con thảo, mẹ hiền con ngoan.
Nhưng thời buổi này nhà nào chẳng phải sắm vai?
"Mẹ, mẹ." Thẩm Duệ vẫy tay gọi mẹ đến xem, "Bạn gái của cô trẻ thế? Bao nhiêu tuổi vậy? Đừng nói vẫn là sinh viên nhé? Mỹ nhân chính hiệu ối giời ơi!"
"Buồn cười. Con bé ấy đi làm lâu, chắc chắn lớn hơn mày đấy. Tem tém vào, đừng mơ mộng trồng cây si."
"Không được, con phải tiếp cận cự ly gần, tạo tình huống gặp mỹ nhân." Thẩm Duệ nhét điện thoại vào túi, mặc quần ngủ, xỏ vội đôi giày thể thao, hớn hở chạy xuống lầu.
Hớn hở được đúng tới tầng hai.
Thẩm Chứng Huy vừa kéo cửa sắt ra, trông thấy con liền huýt lại: "Đúng lúc, mày gọi điện cho cô đi, bảo cô dẫn người phụ nữ đó lên đây, bà nội muốn gặp một chút."
Thẩm Duệ đang trong cơn hưng phấn, chưa kịp suy nghĩ kĩ đã vuột miệng nói: "Bà nội nghĩ mình là lão Phật gia chắc, nói gặp là gặp, chả quan tâm cô kia có đồng ý không."
"Bảo mày đi thì cứ đi đi, nói nhiều làm gì, lỡ người ta về mất mày lại phải đuổi theo." Thẩm Chứng Huy là cái loa truyền tin chính hiệu, mẹ bảo sao làm vậy. Bây giờ có góp ý thì mẹ ông sẽ bỏ cuộc sao? Không, bà sẽ nói: Con cứ đi mời thử, nếu nó không chịu thì tính sau. Vậy cần gì phải nhiều lời cho nhọc? Vốn Thẩm Chứng Huy cũng ngại rầy rà, tình cờ thằng con lại vác mặt xuống đúng lúc, để nó lãnh đạn thay, không cần người cha già này ra trận.
"Đuổi theo? Cha đánh giá con quá cao rồi." Thẩm Duệ chỉ vào chân mình, "Con chỉ có cặp que tre mảnh khảnh này, cha biết người ta đi xe gì không? Xe thể thao Mercedes!"
"À, ý mày là cô tìm được đại gia hả?" Không biết Thẩm Chứng Huy tin không, chỉ thấy ông nhếch mép buông một câu rồi phẩy tay đuổi con trai, "Nhanh cái chân lên."
Xuống đến nơi thì đã không thấy bóng dáng ai nữa, Thẩm Duệ chỉ còn cách đi lòng vòng tìm chiếc xe thể thao nổi bật của Hồ Lại, may sao vừa lúc Thẩm Chứng Ảnh chuẩn bị lên xe, Thẩm Duệ cũng tìm được cô mình.
Thẩm Duệ tất tả chạy đến, đầu tiên gọi một tiếng cô, đến khi quay sang nhìn Hồ Lại, khuôn mặt cậu ta như muốn bốc cháy, không biết phải chào hỏi thế nào. Vốn từ trong đầu Thẩm Duệ rối tung, chỉ biết lắp bắp: "Chào, chào chị. Em, em, em là fan CP của hai người, fan cuồng nhiệt nhất luôn."
Hồ Lại thoáng ngẩn người rồi bật cười nhìn Thẩm Chứng Ảnh. Ánh mắt như muốn nói: Cháu chị có vấn đề về đầu óc không vậy.
Trước đây cứ tưởng Thẩm Duệ ít nói, không thích giao tiếp, nào dè giờ mới tòi đuôi trạch nam.
Còn tự nhận là fan CP, đã vậy còn hâm mộ cuồng nhiệt...
Thẩm Chính Ảnh bất lực day trán, "Có chuyện gì không?"
"À vâng vâng, cha cháu bảo bà muốn gặp bạn gái cô gấp ngay bây giờ." Trước mặt người đẹp, Thẩm Duệ đâu thèm giữ mặt mũi cho cha và bà, thuật nguyên văn lời của Thẩm Chứng Huy để chứng minh mình bên phe nào.
Vẻ mặt vừa dịu lại của Thẩm Chứng Ảnh lập tức tối sầm.
Hồ Lại cười cười, "Chà, bà của cậu nói chuyện không giống giáo viên mà giống giám đốc sở giáo dục hơn nhỉ."
Thẩm Duệ vội hùa theo: "Chính xác chính xác, bà cứ tưởng mình vĩ đại lắm. Hiệu trưởng hay trưởng khoa còn chẳng dám ngang ngược như vây. Bà em chỉ biết làm oai trong nhà thôi, thế mà nhà em ai cũng sợ một phép, lạ vậy đấy. Đừng thấy ông hung dữ, quát tháo rầm trời, động chút là la lối người này người kia mà tưởng ông to nhất nhà, bà mà lên tiếng thì ông 'xếp re' ngay."
Lần đầu thấy cháu mình nói năng lưu loát như vậy, Thẩm Chính Ảnh nghi ngờ nếu Hồ Lại cố tình dò la, không cần rào đón trước sau, thằng cháu ngốc này vẫn sẽ kể vanh vách.
Chưa kể còn rất biết cách ba xạo: "Cô này, cô có cần cháu về nói là không tìm thấy cô không?"
Không rõ do sức hấp dẫn của Hồ Lại lớn hay do cháu mình vốn đã thế, nhìn Thẩm Duệ lúc này chẳng khác nào con công xòe đuôi. Thẩm Chính Ảnh thấy cháu trai hơi nhiệt tình quá, "Thẩm Duệ, cháu nhớ để ý lời nói, gì thì gì, vẫn phải tôn trọng thứ bậc trong nhà. Cha cháu nghe được dễ lại mắng cho."
Thẩm Duệ gãi đầu cười hì hì, "Cô đừng mách cha cháu là được, đây là bí mật nhỏ của cô cháu chúng ta."
"Thẩm Duệ, không ngờ cháu lanh lợi như vậy, cô sắp không nhận ra cháu rồi." Thẩm Chứng Ảnh kêu lên.
Thẩm Duệ nghĩ thầm, cháu cũng sắp không nhận ra cô, ai mà nghĩ cô lại đi nũng nịu với một cô gái trẻ măng thế này. "Bình thường không khí trong nhà bức bối quá, mỗi lần tụ họp gia đình cháu cứ tưởng đang làm lễ cúng thất. Cô với cha cháu lúc nào cũng bị cằn nhằn, mẹ cháu thì luôn gây sự với cô, người lớn thì so sánh cháu với Giang Ngữ Minh. Cháu muốn lanh lợi cũng không lanh lợi nổi."
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, "Cháu đừng nói thế thành quen, lỡ mồm trước mặt cha là lãnh đủ."
"Không ạ, cháu không dám." Gen nhà họ Thẩm không tệ, dù Thẩm Duệ trông hơi lạc loài, tóc tai bù xù, cằm nọng nhưng vẫn thừa hưởng cặp lông mày rậm và đôi mắt to, nhìn sơ không đến mức làm người khác khó chịu.
Thẩm Duệ trộm liếc Hồ Lại. Một người đẹp mặn mà trí thức, một người yêu kiều nóng bỏng, đúng là vẫn có khoảng cách tuổi tác nhưng đứng cùng hoàn toàn không có cảm giác mẹ con. Bình thường trước mặt ông bà trông cô mình cứ lầm lì, ấy vậy mà khi ở cạnh cô gái trẻ này thì hoàn toàn khác, nhìn có sức sống hẳn.
Hai người nắm tay đứng cạnh nhau, dù không làm gì nhưng ánh mắt vẫn dạt dào tình ý, chẳng trách mẹ mình chụp bức ảnh đó.
Đảng bách hợp nhìn thấy chắc ngất xỉu mất.
Thơm ngon hảo hạng.
Thẩm Duệ như trút được gánh nặng, nhìn Hồ Lại nói: "Trông em và chị có vẻ không lệch tuổi nhau lắm, em gọi chị là 'cô nhỏ' được không?"
Hồ Lại hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy cánh tay Thẩm Chứng Ảnh cười ngặt nghẽo, cười đến suýt chảy nước mắt.
Thẩm Chứng Ảnh vừa buồn cười vừa bất lực, "Em ấy lớn hơn ông vài tuổi đấy ông tướng, gọi lung tung một lát cha đánh cho bây giờ. Đừng cà rỡn nữa. Hồ Lại, hay hôm nay chị với em về trước, hẹn lại hôm khác?"
Trực giác bảo với Thẩm Chứng Ảnh rằng không nên để mẹ mình gặp Hồ Lại. Gặp rồi nói gì? Tới lui cũng chỉ dọa dẫm, hăm he, thóa mạ. Thẩm Chứng Ảnh không muốn Hồ Lại phải chịu đựng giống mình. Dù sao câu trả lời của mẹ vẫn là không, vậy tội tình gì phải tự chuốc lấy nhục nhã? Thẩm Chứng Ảnh là con ruột nên phải báo cáo gia đình, còn Hồ Lại thì không cần.
"Đợi đã, em cần hỏi vài câu." Quay về chủ đề chính, Hồ Lại nghiêm túc hẳn. "Mẹ chị mỗi khi không vừa ý có đánh người không? Có khuynh hướng bạo lực không?"
"Không đâu." Vừa dứt lời, cháu cô đã nguầy nguậy phản đối.
"Có, chắc chắn là có. Cô đừng trừng cháu, bạo lực lạnh cũng tính là bạo lực."
Hồ Lại gật đầu hỏi tiếp: "Sức khỏe bà ấy thế nào? Có bị cao huyết áp hay mắc bệnh tim mạch gì không?"
Lần này, cả Thẩm Chứng Ảnh lẫn Thẩm Duệ đều nhìn cô. Thẩm Chứng Ảnh suy nghĩ một chút: "Mẹ chị đã hơn bảy mươi, dù khỏe đến đâu cũng không tránh được bệnh tật."
Thẩm Duệ lại phản đối: "Bà nội em còn khỏe lắm, cả nhà em đều bị bà làm cho tức chết, bà dư sức chiến đấu với Ngọc Hoàng thêm ba trăm năm nữa."
"Câu hỏi cuối cùng, trước mặt bà em nên giả vờ nịnh nọt hay cứ là chính em?"
"Em là người khuyên chị sống thật, chẳng lẽ chị lại bảo em đi nịnh nọt sao." Nghe xong ba câu hỏi, Thẩm Chứng Ảnh lo càng thêm lo.
Không đợi cô mình ngăn cản, Thẩm Duệ như muốn dồn hết mọi điều cần nói cả đời vào hết lần này. Cậu ta chen ngang: "Cô nhỏ yên tâm, bà nội sắt đá lắm, nịnh cũng vô dụng. Với cả bà thích chơi chiêu 'chia để trị', chắc chắn sẽ tìm cô nhỏ nói chuyện riêng, không cho cô em nghe đâu."
"Thẩm Duệ, cháu ghét bà nội đến thế sao?" Thẩm Chứng Ảnh không nghe nổi nữa. Diệp Chi Phương là bà nội của thằng bé, cũng là mẹ ruột của cô. Dù bà đối xử với cô không tốt, phương pháp giáo dục có vấn đề, nhưng không hề bạc đãi đứa cháu này – tất nhiên, điều này liên quan mật thiết đến việc Tiền Thanh nắm chặt quyền giáo dục Thẩm Duệ.
"Không không không, cháu không ghét, cháu kính nể bà."
"Xem ra bà cụ rất ghê gớm. Ôi, Thẩm Chứng Ảnh ơi, em sợ quá."
"Sợ thì..." Thẩm Chứng Ảnh định nói chúng ta về thôi. Thẩm Chứng Ảnh còn sợ hơn Hồ Lại.
"Nhưng em tò mò rốt cuộc mẹ chị là người thế nào, em phải tự mình chứng kiến." Hồ Lại mở cốp lấy ra một chai rượu, vẫy vẫy Thẩm Duệ, "Lại đây, cháu ngoan, giúp cô khuân thùng nước lên làm quà. Thẩm Chứng Ảnh, đi thôi, đừng để ông bà chờ lâu."
Từ nhỏ Vương Phương Viên và Hồ Dược đã dạy Hồ Lại rằng đến nhà người khác không được đi tay không, dù có tham gia Hồng Môn Yến cũng phải mang quà theo. Bên ngoài chung cư có cửa hàng trái cây, giờ mà đi mua thể nào Thẩm Chứng Ảnh cũng sẽ cản. Nhìn vẻ mặt của Thẩm Chứng Ảnh, chắc chắn chị ấy vừa cãi nhau với phụ huynh xong, bây giờ bà cụ tìm mình dĩ nhiên không phải điềm tốt.
Thế thì đã sao?
Hồ Lại nhất định phải xem thử, người như thế nào mới có thể làm Thẩm Chứng Ảnh uất ức đến mức này.
Thẩm Duệ lẽo đẽo ôm thùng nước khoáng Fiji theo, linh tính mách bảo cậu ta lần này bà nội gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi.
Bình thường nghe đến chuyện ra mắt gia đình người yêu, khí thế đã xẹp xuống ba phần, huống chi là đụng độ mẹ vợ - sinh vật ai cũng e dè. Bà nội mình vừa là mẹ chồng vừa là mẹ vợ, độ đáng sợ cứ gọi là bình phương lên. Vậy mà trông Hồ Lại cứ như đã chờ đợi từ lâu, giờ mới có cơ hội lên đài thử sức. Cộng thêm ba câu hỏi ban nãy, rõ ràng chị gái này đang nhắm thẳng vào bà mình.
Thanh niên bây giờ, mấy ai còn thói kính già yêu trẻ.
Thẩm Duệ tự nhủ, làm cách nào để được tham gia dự thính đây.
===
Lời tác giả:
Nhân vật Thẩm Duệ chiếm mất spotlight chương này. Màn đối đầu giữa Hồ Lại và bà giáo Diệp sẽ được dời sang chương sau.
Việc ra mắt gia đình quả thực không dễ dàng. Vì nể người yêu nên đôi khi khó tránh khỏi những tình huống khó xử. Một người bạn của tôi từng bị bố mẹ bạn gái đánh vì chuyện tình cảm của họ, nhưng cô ấy không thể làm gì. Dù biết phải tôn trọng phụ huynh, nhưng hành động như vậy thật sự... vượt ngưỡng chịu đựng của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.