Bàn Về Cách Tốt Nhất Để Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 112: Cả nhà cùng sát hạch Hồ Lai Lai




Dọc đường quay về, Thẩm Chứng Ảnh chỉ kịp kể cho Hồ Lại thái độ cứng rắn của mẹ mình. Bà muốn Thẩm Chứng Ảnh chia tay nhưng tuyệt nhiên không đả động đến việc Hồ Lại là người thế nào. Vì thế, Thẩm Chứng Ảnh cũng không hé răng bất cứ điều gì về Hồ Lại với Diệp Chi Phương.
Hồ Lại hiểu ý, đáp: "Nếu bác gái muốn biết, em sẽ lựa kể vài chuyện chính, còn những chuyện râu ria bỏ qua, kẻo ba ngày ba đêm vẫn chưa xong."
Nghĩa là chuyện giữa mình và Giang Ngữ Minh không cần nhắc tới, còn lại thì nói gì cũng được.
Nhìn thấy khu nhà của cha mẹ hiện ra trước mắt, Thẩm Chứng Ảnh dừng bước, giữ tay Hồ Lại: "Hay là... hay là thôi đi, để lần sau rồi nói? Thật ra cũng chẳng có gì mà bàn, mẹ chị sẽ lại khuyên em rời xa chị, nói chúng ta không xứng, không có tương lai. Bà ấy còn chưa biết em nhỏ hơn chị nhiều, cứ nghĩ em là Tạ Nhã Nhiên, dù chị đã nói với bà là không phải. Hồ Lại, hay là... thôi nhé?"
Hồ Lại chỉ tay về phía cái đầu đang thò ra từ cửa sổ tầng hai, "Đó là anh chị à?"
Thẩm Duệ hấp tấp chạy lên vài bước xác nhận: "Cha em đấy, ông ấy bị cận, chắc không thấy hai người đâu."
"Em không cần lo anh trai chị." Chưa đến cửa, tim Thẩm Chứng Ảnh đã đập thình thịch. Cha mẹ sẽ không đánh đập, cũng không làm chuyện gì quá đáng do ông bà rất trọng mặt mũi, nhưng không hiểu sao Thẩm Chứng Ảnh vẫn bất an cùng cực. "Em muốn gặp cha mẹ chị à?"
"Đằng nào cũng phải gặp một lần. Em từng rất tò mò cha mẹ chị là người thế nào, nhân cơ hội này gặp cũng tốt. Em biết phép lịch sự cơ bản, không xấc xược hay hỗn hào với hai bác đâu, chị yên tâm."
"Đấy là chuyện chị lo à." Bình thường ba gai hết nấc, nhưng đến lúc quan trọng Hồ Lại luôn nhận thức được mình cần làm gì. Tài ăn nói lẫn khả năng làm đẹp lòng người khác, Thẩm Chứng Ảnh còn phải học Hồ Lại dài dài.
Hồ Lại mỉm cười nhìn Thẩm Chứng Ảnh: "Vậy chị lo cái gì?"
Thẩm Chứng Ảnh thở dài: "Chính vì không biết nên chị mới lo."
Bốn mươi lăm năm qua, lúc nào Thẩm Chứng Ảnh cũng bị vây trong những lời đe nẹt cũng như không khí ngột ngạt từ phía gia đình nên đã quen sống dưới áp lực vô hình. Là một người vừa thoát khỏi hầm băng, Thẩm Chứng Ảnh không muốn Hồ Lại cũng bị nhiễm khí lạnh nơi đó. Nhưng có lẽ sâu xa hơn, Thẩm Chứng Ảnh thật tình không muốn Hồ Lại chứng kiến môi trường cô lớn lên.
"Cô à, cha cháu thường nói ông bà đối xử với người ngoài, với học sinh còn tốt hơn người nhà."
Thẩm Duệ muốn nói Thẩm Chứng Ảnh không cần quá lo lắng, Hồ Lại là người ngoài, sẽ được đối đãi khá khẩm hơn.
Nực cười làm sao, lẽ ra gia đình phải là chốn đi về bao dung thân thuộc, là chỗ dựa vững chắc và tin cậy khi rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, là nơi che chở mỗi khi ta tổn thương. Thế nhưng, gia đình của Thẩm Chứng Ảnh lại là nơi lạnh lẽo và khắc nghiệt nhất cô từng biết. Và những lời mẹ nói là những lời tàn nhẫn nhất cô từng nghe.
Vì muốn con gái hiểu sự tàn khốc của xã hội, trước tiên phải để con cảm nhận sự tàn khốc của gia đình.
Ôi. Thẩm Chứng Ảnh có thể cảm nhận rõ mẹ thực sự nghĩ vậy, đó chính là lập trường của bà. Vì thế, bà nói và thực hiện như nó một điều hiển nhiên.
Nhưng "gia đình" không nên như thế.
Bắt lấy tay Thẩm Chứng Ảnh hôn một cái rồi ôm cô, Hồ Lại nói: "Bình tĩnh nào. Nói chuyện với mẹ chị xong chúng ta đi ăn lẩu nhé? Chị nghĩ xem nên ăn loại nào."
Đặt chân vào nhà mẹ đẻ của Thẩm Chứng Ảnh, ngửi thấy mùi của những tư tưởng hủ lậu nặng nề còn sót lại quẩn quanh phòng, bất giác Hồ Lại hơi nín thở. Nhận ra Thẩm Chứng Ảnh và Thẩm Duệ cũng làm động tác tương tự, Hồ Lại nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn, lễ phép chào hỏi gia đình Thẩm Chứng Ảnh – những người đang ngạc nhiên đến sững sờ.
Cả nhà tề tựu đông đủ, ngay cả Tiền Thanh cũng góp mặt, ngoại trừ Hồ Lại ra, ai cũng mắt tròn mắt dẹt, không nói được câu nào khi thấy một cô gái xinh đẹp trẻ măng bước vào.
Thẩm Vệ Quốc còn toan phủ đầu, gặng hỏi cô có biết xấu hổ không, có đạo đức không, nhưng không ngờ người bước vào lại nhỏ như cháu chắt, bao nhiêu câu cú sắp tuôn đều khựng lại. Dù có thế nào, ông cũng không thể làm khó một cô bé đáng tuổi cháu mình. Hơn nữa, cô gái này còn da trắng như tuyết, gò má ửng hồng, đôi mắt như sao sa, nụ cười tươi tắn tựa gió xuân, chẳng mày đỏ mắt xanh diêm dúa giống nhiều học sinh thời nay, vừa nhìn đã thấy đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương.
Ông quắc mắt nhìn Thẩm Chứng Ảnh đầy bất mãn, thầm trách con làm hư cô bé này.
Nãy giờ Diệp Chi Phương vẫn chưa đả động gì, khi mới thấy Hồ Lại, quả thực bà có hơi ngạc nhiên, song ngẫm kỹ thì cũng hợp lý. Trước bà cứ đinh ninh chính là Tạ Nhã Nhiên – bạn học cũ của Thẩm Chứng Ảnh. Đến khi con phủ nhận, bà đoán có lẽ người này sẽ đi cùng Thẩm Chứng Ảnh nên bảo Thẩm Chứng Huy đi gọi, không ngờ thật sự mời được cô ta đến. Đương độ phơi phới tuổi xuân, lúc nào cũng đặt hai tiếng tình yêu lên hàng đầu, bất chấp tất cả để bảo vệ thứ mình tôn thờ, thảo nào Thẩm Chứng Ảnh cũng mê muội, cuồng si theo.
Ngạc nhiên nhất phải kể đến anh trai của Thẩm Chứng Ảnh. Thẩm Chứng Huy mặc định cặp đồng tính nào cũng có một người đóng vai nam, một người đóng vai nữ, em gái mình nữ tính thì người sắp đến nhất định trông như đàn ông. Thẩm Chứng Huy đã chuẩn bị tinh thần đón một người cao to thô kệch, nói chuyện oang oang, bán nam bán nữ. Kết quả lại là một cô bé trạc tuổi thằng con ở nhà, xinh đẹp khôn tả.
Trời ạ.
Thẩm Chứng Huy gần như đứng hình.
Chuyện này thật phi lý.
Còn Tiền Thanh cuối cùng cũng được ngắm người đẹp ở khoảng cách gần.
Không trang điểm mà làn da vẫn đẹp mê ly, trẻ thôi chưa đủ, cơ địa còn phải tốt. Bố khỉ, con bé này đúng là không có chỗ nào chê, mỗi tội mắt bị lọt tròng. Sao lại đi phải lòng một người đáng tuổi mẹ như Thẩm Chứng Ảnh?
Tiền Thanh vừa thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ thì đã thấy Thẩm Chứng Huy ngẩn người nhìn chằm chằm cô gái vừa bước vào, em gái ở phía đối diện đang chau mày cũng không hay biết. Tiền Thanh khẽ ho một tiếng, đá vào chân ông chồng vừa đần vừa vô ý của mình.
Mất mặt quá đi mất.
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người." Từng ấy người là từng ấy biểu cảm khác nhau, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, Hồ Lại vẫy tay mỉm cười sau khi thích nghi với mùi trong phòng, ôn tồn nói, "Chào mọi người, cháu là Hồ Lại, là bạn của Thẩm Chứng Ảnh. Hôm nay đến gấp nên không kịp chuẩn bị quà gì, chỉ có một chút gửi biếu cả nhà gọi là. Nước loại này thanh mát, pha trà dậy mùi lắm. Bác Thẩm, bác Diệp có hay uống trà thì thử ạ, hoặc không thì nấu nước mơ, canh đậu xanh hay trà thảo mộc cũng thơm thảo."
Diệp Chi Phương và Thẩm Vệ Quốc cả đời làm công việc dạy dỗ, khách đến chơi nghe ông bà là giáo viên thường sẽ quen miệng gọi họ là thầy Thẩm cô Diệp, rất hiếm người xưng bác cháu, nên bây giờ vừa nghe đã gợn.
Lúc ở ngoài Hồ Lại đã định sẵn trong đầu, bạn gái cô là nhà giáo Thẩm duy nhất trên thế giới, danh xưng đó tạm thời Hồ Lại không định dùng thêm cho ai. Hơn nữa, cha mẹ Thẩm Chứng Ảnh đối xử với chị ấy có ra cái quái gì, lúc nào cũng nghĩ mình làm thầy là to lắm.
Dạy học cũng chỉ là một nghề như bao nghề, cứ vin vào đó rồi ra sức giáo điều con cái, thử hỏi thế có xứng hai chữ nhà giáo hay không?
Muốn cô gọi hai cụ khốt này là thầy á? Đã thế Hồ Lại nhất định không gọi, cứ bác cháu làm tới như hàng xóm ở nhà.
Thẩm Duệ biết rõ giá trị món quà, chạy vội để thùng nước lên bàn, nói với Thẩm Chứng Huy - người có vẻ không mấy mặn mà: "Cha à, nước này đắt lắm, đắt hơn cả một thùng kiwi đấy."
Hồ Lại lại đưa chai rượu vang trong cốp cho Thẩm Chứng Huy, "Không biết anh Thẩm có uống rượu không, em xin phép biếu anh, loại này êm nên là uống thoải mái ạ. Không thì đem hầm thịt cũng ngon." Ánh mắt Hồ Lại chuyển sang Tiền Thanh. Vừa vào cửa, Hồ Lại đã thấy người phụ nữ này trông hơi quen nhưng không nhớ từng gặp ở đâu, có lẽ những người phụ nữ đáng ghét trên đời đều na ná nhau. Trong lòng Hồ Lại rủa Tiền Thanh thậm tệ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo, "Em chào chị. Hình như em gặp chị ở đâu rồi."
Tiền Thanh hơi lúng túng, cười cười lảng đi, "Chắc vô tình đi ngang nhau đâu đó thôi."
Nhìn Hồ Lại trẻ bằng này, không chỉ Thẩm Vệ Quốc á khẩu, ngay cả Diệp Chi Phương cũng phân vân, không biết có nên nói tiếp hay không.
Các cô cậu thanh niên còn nhiều cơ hội bay nhảy, định lực lại chưa vững, cho nên tình cảm thường không bền. Nếu không bền thì sẽ có một lúc Thẩm Chứng Ảnh thất vọng buông xuôi, bà cần gì phải can thiệp cho phí công?
Thẩm Chứng Huy thấy cha mẹ gọi người ta đến rồi lại im lìm, phận con trưởng đành ra mặt thay. Nhưng cô bé này còn nhỏ quá, kém xa tuổi mình, nói gì cũng dở, mà không nói cũng không được. Thẩm Chứng Huy hắng giọng, "Cô Hồ phải không, cô... cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi học không?"
"Không phải học trò của Thẩm Chứng Ảnh đấy chứ!" Thẩm Vệ Quốc lừ mắt nhìn Thẩm Chứng Ảnh đang im lặng đứng cạnh Hồ Lại.
Hồ Lại nhoẻn miệng cười trước khi lên tiếng: "Mọi người cứ gọi cháu là Hồ Lại. Hồ trong Hồ Nguyệt, Lại trong Thiên Lại. Cháu đi làm lâu rồi ạ. Giáo sư Thẩm hợp tác cùng công ty cháu trong một dự án, cháu là người phụ trách liên lạc giữa hai bên."
Thẩm Chứng Huy gãi đầu: "Trông cô nhỏ hơn Chứng Ảnh nhiều."
Hồ Lại lại cười, "Trừ khi hai người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ cùng phút cùng giây, nếu không chắc chắn sẽ có lớn nhỏ, ngay cả sinh đôi cũng không thể chào đời cùng lúc. Anh Thẩm thấy đúng không?"
Anh Thẩm rất muốn nghiêm mặt chỉnh đốn con bé này, nhưng nhìn đôi mắt cong cong, giọng nói lanh lảnh, Thẩm Chứng Huy không thể coi Hồ Lại như con cháu mà dạy dỗ, dạy cách nào đây. Anh trai của Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu nghi ngờ cô gái này là do em mình thuê tới để chọc tức cha mẹ.
Làm sao hai người đứng đó có thể là một đôi?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu người anh trai khô như ngói của Thẩm Chứng Ảnh, "Gượm đã, cô và Minh Minh suýt soát tuổi nhau, có phải cô là bạn gái nó không?"
Thẩm Chứng Ảnh nhíu mày, "Anh."
"Đúng là cô này trông tầm tầm tuổi với Minh Minh mà."
Tiền Thanh và Thẩm Duệ chỉ biết lắc đầu. Vợ thì thấy chồng đần, con thì thấy cha hết thuốc chữa.
Hồ Lại vẫn cười tươi như hoa, "Nói theo lời anh Thẩm, chị nhà đây và Thẩm Duệ chính là một đôi."
"Cô nói quá rồi..."
"Thưa cha mẹ, thưa anh." Thấy bố mẹ không nói gì, Thẩm Chứng Ảnh chủ động lên tiếng, "Đây là cô gái trong ảnh chị dâu chụp, bạn gái của con, Hồ Lại. Bọn con đang quen nhau. Không phải cha mẹ muốn gặp em ấy sao, em ấy đây ạ."
Diệp Chi Phương cất giọng hỏi: "Cô Hồ, gia đình cô có biết chuyện của cô và Thẩm Chứng Ảnh không?"
"Thưa bác Diệp, cháu không hiểu ý bác lắm. Giáo sư Thẩm đã trưởng thành, cả cháu cũng vậy, yêu đương đâu cần báo cáo gia đình ạ." Từng bịa một câu chuyện sống động trước bao nhiêu người để dạy Đặng Nhan Tịch một bài học, kỹ năng đóng kịch của Hồ Lại đã đạt tới mức mẫu mực.
"Cô Hồ thông minh như vậy, hẳn cô hiểu ý tôi."
"À, cháu chỉ biết ở xã hội cũ con người không được tự do sống thật với con tim mà chỉ có những cuộc hôn nhân sắp đặt. Nhưng đất nước ta đổi mới lâu rồi, chẳng lẽ vẫn còn tình trạng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Cháu thật sự không hiểu ý bác Diệp." Hồ Lại thẳng thắn nói, "Chẳng phải yêu chính là khi đôi bên cùng có tình cảm với nhau. Em thích giáo sư Thẩm, giáo sư Thẩm có thích em không?"
Trước mặt mọi người lôi vấn đề tình cảm ra nói không phải nếp của người Trung Quốc xưa, Thẩm Vệ Quốc cau chặt mày, những đường ngang dọc trên trán như hằn sâu hơn. Câu hỏi này Thẩm Chứng Ảnh có thể không trả lời, nhưng cô Thẩm vẫn gật đầu khẳng định, nói: "Có, chị thích em."
Hồ Lai nhún vai, cười vui vẻ, "Bác xem, đơn giản mà."
"Cô Hồ, cô thật sự không biết hay giả vờ không biết, cô và con tôi đều là phụ nữ. Làm sao nữ và nữ có thể ở bên nhau, đơn độc âm không sinh, đơn độc dương không trưởng, chỉ có âm dương hòa hợp mới là con đường chính đạo." Nếu là người khác, Thẩm Vệ Quốc đã sớm chỉ thẳng mặt mắng té tát, nhưng ông nhìn mãi vẫn thấy Hồ Lại giống một cô bé nghịch ngợm nên thật sự không làm gắt nổi, thành ra chỉ lựa lời chân thành khuyên nhủ: "Nam nữ kết hợp âm dương mới cân bằng. Cô Hồ, cô đừng học đòi theo mốt, cái đấy là biến thái, là bệnh hoạn."
"Bác Thẩm, quan niệm của bác cần phải thay đổi đi thôi, bây giờ các nước phát triển đều cho phép kết hôn đồng giới, những nước cấm đoán toàn kiểu cực đoan như Triều Tiên hay Syria. Giáo sư Thẩm, em nhớ chị có mang theo một cặp đầy sách kia mà, có cần đưa bác trai tham khảo không? Bác Thẩm ạ, cháu biết bác lớn tuổi, đọc lâu không tốt cho mắt, bây giờ công nghệ đã phát triển nội dung sách nói hỗ trợ người dùng. Để cháu tải giúp bác vài ứng dụng rồi tìm mấy quyển này cho bác, thế đỡ hại mắt hơn. Mà hình như những ứng dụng này phải đăng ký thành viên mới sử dụng được, cháu xin phép nạp hộ bác." Trong lòng chửi lão già khốn nạn không tiếc lời, ngoài miệng lại ngọt ngào làm bộ làm tịch. Hồ Lại thấy mình thật giả dối, cũng cảm thấy ông già này thật ngu xuẩn, thời buổi nào mà còn nghĩ đồng tính là chạy theo mốt.
"Con bé này! Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi!"
Hồ Lại chặc lưỡi vô tội, "Cháu cũng muốn tốt cho bác mà."
Lúc này, Diệp Chi Phương cũng kịp nhận ra sự thay đổi đột ngột của Thẩm Chứng Ảnh chắc chắn có công của con bé tinh ranh bẻm mép này.
Thanh niên thời nay ghê gớm thật, nói một câu bật lại mười câu, chẳng khác gì súng liên thanh. Lại còn trẻ trung xinh đẹp, thông minh lanh lợi, khéo miệng thì thôi, chẳng trách con gái bà mê như điếu đổ, tính cách quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Đó là chưa kể Thẩm Duệ, thằng ngốc này mới tiếp xúc vài phút đã rậm rật về phe con bé kia.
Tiền Thanh đâu, bình thường con dâu bà miệng mồm lắm mà sao hôm nay im phăng phắc thế, chỉ khoanh tay đứng đó chứng kiến kịch hay.
"Cô Hồ." Diệp Chi Phương lên tiếng, ngăn Thẩm Vệ Quốc tiếp tục dài dòng với Hồ Lại, "Chuyện giữa cô và con gái tôi, tôi rõ rồi. Với tư cách là mẹ, là người lớn, tôi có vài lời muốn nói riêng với cô."
"Mẹ, có gì thì mẹ cứ nói thẳng với con."
"Mẹ đã nói hết với con rồi đấy thôi, không phải con bảo đôi bên không cùng quan điểm, nói mấy nữa cũng bằng thừa à. Cô Hồ đây khéo ăn khéo nói, mẹ muốn trao đổi với cô ấy hơn."
Hồ Lại đã lường trước nhưng vẫn làm bộ bất ngờ và do dự, "Bác Diệp, mẹ cháu toàn bảo cháu chỉ giỏi chọc tức người khác, bác cháu ta nói chuyện riêng thế này e không ổn lắm đâu."
"Cô Hồ, tôi đã dạy qua rất nhiều em học sinh bướng bỉnh."
"Thế thì cháu yên tâm rồi ạ."
Thẩm Chứng Ảnh nắm tay Hồ Lại, căn dặn, "Có chuyện gì thì gọi chị ngay."
Mang nước lên xong, Tiền Thanh trở ra đóng cửa lại, Diệp Chi Phương cũng không ngồi im gây áp lực như thường lệ, chỉ chăm chú nhìn Hồ Lại một lúc rồi cất tiếng hỏi: "Cô Hồ, cô có hiểu cảm giác của việc già đi không? Cô chưa từng chứng kiến dáng vẻ thanh xuân của Ảnh Ảnh, chỉ có thể ngày ngày nhìn nó già đi, cô có cam lòng không?"
===
Lời tác giả:
Chuyện là thế này, hôm nọ tôi với mẹ đang buôn xem nếu tôi yêu một chị hơn nhiều tuổi thì mẹ thấy sao. Thế là mẹ tôi hỏi y như Diệp Chi Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.