Bàn Về Cách Tốt Nhất Để Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 115: Hồ Lai Lai, mẹ đằng ấy gọi đằng ấy về nhà




Beta bởi YourThw ヾ(。・ω・)シ
===
Đến trưa, Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại gọi Giang Ngữ Minh ra. Ba người cùng ăn một bữa lẩu – món mà Thẩm Chứng Ảnh thích nhất.
Chưa cần Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại kể, Giang Ngữ Minh đã biết hết mọi chuyện qua livestream cùng cơn mưa bình luận của ông anh họ, lúc thì "Á á á nhìn cô tôi đắm chìm trong bể tình hạnh phúc quá", lúc thì "Cô nhỏ ngầu bá cháy!"
Đúng là chập mạch.
Cô nhỏ con khỉ. Ông đây con ruột còn chưa thèm nhận người nhà, huống hồ gì hàng cháu.
Làm lố nó vừa.
Đây là những lời Giang Ngữ Minh càm ràm trong bụng, trước giờ cứ ngỡ Thẩm Duệ khô khan, không ngờ dưới lớp vỏ cù lần lại là một thằng cha hâm dở. Cuồng anime, mê bách hợp, còn lỡ mồm thừa nhận ghen tị, mong mẹ mình đổi chỗ với mẹ anh ta.
Hề đấy.
Giang Ngữ Minh nhắc nhở: Con không chê mẹ xấu.
Thẩm Duệ khen Hồ Lại không tiếc lời, bảo cô nàng đẹp như minh tinh màn bạc những thập niên trước, tính tình thì hào sảng. Thẩm Duệ tả Hồ Lại gần như hoàn hảo, đứng với cô cậu ta đúng chuẩn một đôi trời sinh.
"Cũng chỉ có cô nhà mình mới xứng với chị ấy!"
Giang Ngữ Minh á khẩu, chẳng biết nói gì thêm. Trong lúc ăn, Giang Ngữ Minh cứ liếc trộm Hồ Lại, tâm trạng phức tạp y hệt nồi lẩu sôi sùng sục trước mặt. Nhưng cậu cũng không lèm bèm nhiều như trước, phải công nhận một điều rằng Hồ Lại quả là đáng nể khi dám dũng cảm đối mặt ông bà ngoại – hai con người cổ lỗ sĩ.
Dù không muốn nhưng cậu ta vẫn phải thừa nhận Hồ Lại ảnh hưởng tốt đến mẹ. Trước đây dù Giang Ngữ Minh có cố thuyết phục thế nào, mẹ cậu luôn chốt bằng câu "dù gì cũng là đấng sinh thành", giờ thì hay rồi, đến tuổi trung niên mới biết mùi nổi loạn.
Ánh mắt ẩn chứa quan tâm và tình ý khiến "bậc thầy ru rú trong nhà" cũng trở nên tươi tắn hẳn.
Đó là vẻ rạng rỡ khiến Tôn Thư Tuyết phải trầm trồ: Bí quyết hồi xuân tuyệt vời nhất chính là tình yêu.
Thẩm Chứng Ảnh gắp tận mấy gắp thịt bò cho Hồ Lại, Giang Ngữ Minh đang định than thở con ruột không bằng bạn gái thì bỗng cậu ta nghe mẹ nói: "Đủ thịt chưa? Chưa đủ thì gọi thêm." Hồ Lại nheo mắt: "Sao mà đủ được, sao mà giống được."
Ánh mắt con nhỏ này quá rõ ràng, long lanh trong hơi nóng bốc từ nồi lẩu.
Giang Ngữ Minh hiểu ngay tắp lự, lỗ tai nóng muốn bốc cháy, đành vùi đầu ăn lấy ăn để, trong lòng thầm kêu trời. Sao lại bắt mình ngồi đây nghe những lời tán tỉnh mờ ám giữa mẹ với bạn gái chứ? Mình đâu phải tên biến thái Thẩm Duệ.
Ăn xong, Giang Ngữ Minh tự giác lên trường, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Ngày mai không có tiết, con có thể ở nhà ngủ nướng."
"Thôi ạ." Giang Ngữ Minh nói, "Ở nhà dễ đau mắt."
"Cứ nói linh tinh." Thẩm Chứng Ảnh thấy bản thân khi ở nhà rất đúng mực, hiếm khi hành động thân mật với Hồ Lại trước mặt con trai.
Cô Thẩm đâu biết, chỉ cần cô và Hồ Lại ở cùng một chỗ, ánh mắt cả hai đã vô thức quấn quýt, những tia sáng bừng lên trong đáy mắt mỗi người cũng đủ sức xua đi bóng tối.
"Mẹ, con về kiểm tra mẹ thế nào cho yên tâm thôi. Thấy mẹ vẫn ổn, không bị ông bà xơi tái là con nhẹ người rồi."
Hồ Lại xen vào, "Có tôi ở đây cậu còn không yên tâm cái gì."
"Người tôi không yên tâm nhất là cô đấy."
Đáng ngạc nhiên là lần này Hồ Lại không cãi mà cười hì hì: "Đúng đúng, tôi sẽ làm hư mẹ cậu. Ông bà ngoại cậu cũng nghĩ vậy."
Con trai về trường, Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh về nhà, về nhà của Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh ngủ rất lâu, lúc cô dậy thì Hồ Lại đang ngồi bên giường đọc cuốn "Vũ điệu gia đình" của Lý Duy Nhuận mà mấy hôm trước Thẩm Chứng Ảnh có xem qua vài trang rồi để tạm trên bàn.
Khi chưa là gì của nhau, từng có một lần Thẩm Chứng Ảnh nằm trên giường của Hồ Lại, còn Hồ Lại ngồi đọc sách ngay bên cạnh. Đó là khoảnh khắc ấm áp mà Thẩm Chứng Ảnh hằng ao ước. Ai ngờ chỉ vài tháng sau, nó lại trở thành một điều thường nhật. Lúc ấy mắt Thẩm Chứng Ảnh ầng ậng nước, Hồ Lại thấy nhưng không hỏi, mà có hỏi thì Thẩm Chứng Ảnh cũng chẳng biết trả lời thế nào. Thẩm Chứng Ảnh không hiểu vì sao cô gái này lại đối xử tốt với mình như vậy, không hiểu vì sao em ấy lại thích cô. Hồ Lại từng nói: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ thong thả khám phá, chậm rãi tìm hiểu nhau."
Thẩm Chứng Ảnh vòng tay ngang hông Hồ Lại, áp mặt vào người bên cạnh.
Hồ Lại cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Thẩm Chứng Ảnh. "Người đẹp ngủ trong rừng tỉnh rồi, nhưng không phải nhờ nụ hôn của ta."
"Đúng, nàng ấy tỉnh dậy và biết đọc sách mà không nhờ nụ hôn của ta mất rồi, biết làm sao đây?"
"Vậy ngươi mau trao nụ hôn đưa nàng quay lại giấc mộng đi."
"Đêm Giáng sinh năm ngoái, em có mời chị đến nhà em."
Nghe đến hai chữ "Giáng sinh", Hồ Lại khá ngạc nhiên.
Chuyện xảy ra hôm Giáng sinh quá lố bịch, quá xấu hổ, Hồ Lại cứ tưởng Thẩm Chứng Ảnh sẽ không bao giờ nhắc lại.
"Thứ Sáu hôm đó bọn mình định ăn trưa với nhau. Chị không đến nên em gọi điện hỏi, còn mang pizza theo, nhớ không?"
Nhớ chứ, cái pizza chưa kịp ăn đó.
Đột nhiên Hồ Lại hơi tò mò về số phận của cái bánh, "Sau đó Giang Ngữ Minh vứt đi à?"
"Không, tối đó chị hâm lại bằng lò vi sóng rồi ăn hết. Đồ em mang đến sao có thể bỏ phí."
Có một điều mà Thẩm Chứng Ảnh không nói cho Hồ Lại biết, đó là lúc ngồi ăn, Thẩm Chứng Ảnh đã nghĩ về Hồ Lại, về một tương lai tăm tối, nước mắt chỉ chực trào ra.
Cũng chính lúc ấy, Thẩm Chứng Ảnh đã quyết định chia tay Hồ Lại.
Ngờ đâu, sau bao nhiêu biến cố, mọi thứ lại thay đổi đến ngỡ ngàng.
"Lúc chị hứa sang nhà em, thật lòng chị rất muốn sang. Muốn có không gian riêng với em, muốn ôm em, hôn em, cũng trông đợi những gì xảy đến tiếp theo."
"Nhưng?"
"Chị mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ ám ảnh chị từ lâu. Nó biến mất được một thời gian dài nhưng lúc đó lại đột ngột xuất hiện."
"Giấc mơ đấy như thế nào?" Hồ Lại đặt sách xuống, chăm chú nghe Thẩm Chứng Ảnh nói.
"Chị mơ thấy mình đứng trên bục sân khấu giữa trường cấp hai. Tất cả học sinh, giáo viên và phụ huynh đang hướng mắt lên chờ chị phát biểu thì bỗng toàn bộ quần áo trên người chị mất sạch."
"Nghĩa là tự dưng cả người chị trần truồng?"
"Đúng, lúc đó ai cũng cười rộ lên rồi thi nhau chỉ trỏ. Chị chỉ biết ước giá như mình có thể đào cái lỗ để chui xuống."
Nhắc đến giấc mơ ấy, Thẩm Chứng Ảnh vẫn xúc động không thôi.
Khi mong muốn của bản thân bị cha mẹ chỉ trích, hăm dọa liên tục tới mức ám ảnh thì mong muốn bất thành đấy lại hóa thành nỗi tủi hổ giày vò tâm can.
Nó cứ trở lại trong mơ hết lần này đến lần khác.
"Giáo sư Thẩm tội nghiệp." Hồ Lại nâng mặt Thẩm Chứng Ảnh hôn nhẹ lên đó. "Bây giờ chị còn mơ như thế nữa không?"
"Gần đây thì không." Thẩm Chứng Ảnh không cảm thấy xấu hổ nữa, chỉ là những vấn đề sâu trong tiềm thức thì khó mà nói trước.
"Em có cách này." Hồ Lại đứng dậy cởi bộ pyjama, chỉ chừa lại quần lót. "Trong mơ chị có giống vậy không?"
Thẩm Chứng Ảnh sững người không biết phải trả lời thế nào, chỉ thấy cô nàng vẫy tay ra hiệu: "Chị cũng tới luôn đi."
"Sao cơ?"
"Cởi luôn chứ sao? Để trần chút là quen thôi."
"Như thế dễ cảm lắm."
"Vậy nên chị mau lên, luôn đi, chung với em."
Thẩm Chứng Ảnh lúng ta lúng túng, thế là Hồ Lại bước đến giúp, cuối cùng trên người cả hai chỉ còn quần lót.
Ánh mặt trời dần tắt, ráng chiều nhuộm cam đỏ chân trời, một góc xa xa vương màu tím sẫm. Trong phòng, hai thân hình gần như trần trụi đứng đối diện nhau.
Thẩm Chứng Ảnh sinh ra trong thời đại không khuyến khích khoe cơ thể, gia đình cô theo lối thủ cựu nên việc khỏa thân trước mặt người khác khiến Thẩm Chứng Ảnh vô cùng xấu hổ. Cô Thẩm giơ hai tay che ngực, nhìn sang hướng khác, "Em không thấy ngại à."
"Chị ngại thì để em bạo thay. Bỏ tay xuống."
"..."
"Chị thấy không, nếu lỡ mất sạch quần áo giữa chốn đông người thì cũng có gì ghê gớm, đâu phải chị cố tình. Gặp cảnh ấy, người có ý phải chủ động 'ngoảnh mặt làm ngơ' mới đúng."
Thẩm Chứng Ảnh dở khóc dở cười, Hồ Lại áp cơ thể ấm áp của mình đến sát, nâng mặt Thẩm Chứng Ảnh lên, thì thầm: "Tự dưng em nghĩ, dễ dãi quá đồng nghĩa với việc đánh mất vẻ bí ẩn, có khi lại giảm hấp dẫn."
Người con gái này chưa làm gì, chỉ áp mặt lên gương mặt của Thẩm Chứng Ảnh, vòng cung mềm mại thi thoảng lướt qua. Dần dà, Thẩm Chứng Ảnh cảm nhận được nhiệt độ xung quanh tăng lên.
Gương mặt cô gái ấy ngay trước mắt, chỉ cần khẽ động môi là có thể hôn.
Hôm nay Thẩm Chứng Ảnh nghe tiếng cô gái ấy vọng ra, rằng thứ không cần thiết nhất khi yêu giáo sư Thẩm sư chính là dũng cảm.
Cô gái ấy vẫn luôn bày tỏ tình yêu dành cho mình, bằng lời nói, bằng hành động.
Giờ đây, cô gái ấy đang cố gắng hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể mình.
Vậy còn mình thì sao?
Khi tình yêu đạt đến một ngưỡng nào đó, ngôn từ sẽ trở nên bất lực. Tất cả những gì có thể thốt ra cũng chỉ vỏn vẹn trong một tiếng "yêu", nhưng những cảm xúc cuộn trào trong lòng lớn lao hơn thế gấp bội.
Gấp bội lần.
Ngôn ngữ nhân loại trở nên quá đỗi nghèo nàn. Nhân hóa, so sánh hay bất cứ biện pháp tu từ nào cũng không thể lột tả hết.
Giống như khi ôm nhau, dù đã cố ghì thật chặt nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ở một mức độ nào đó, gần gũi thể xác phần nào giúp lấp đầy khoảng trống ấy, khi đôi môi hòa quyện, ta và đối phương như tan biến, thể xác không còn hiện hữu, chỉ có linh hồn được giải phóng tột độ, thứ duy nhất còn cảm nhận được chính là sự tồn tại của tình yêu.
Bất cứ ai khao khát được tan vào cơ thể người mình yêu, hòa thành một với họ hẳn đã đều cảm nhận như thế.
Lạ lùng thay, sau cái lần về nhà ấy, cha mẹ lẫn vợ chồng anh trai như biến mất khỏi cuộc đời Thẩm Chứng Ảnh. Không một lời trách mắng, phàn nàn hay bất cứ động thái nào, dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm hay hỏi han. Nếu không có Thẩm Duệ hay mượn cớ lảm nhảm vài câu ngớ ngẩn thì Thẩm Chứng Ảnh hẳn đã tự thuyết phục rằng bên nhà mẹ đẻ hoàn toàn không biết gì về chuyện của mình.
Nhìn mây đen dày đặc, những tưởng một trận cuồng phong sẽ ập tới, nào ngờ lại giống cơn bão mùa hè ở Thượng Hải, chỉ vô tình lướt qua rồi chuyển hướng.
Thẩm Chứng Ảnh mừng thầm, vẫn đều đặn lên lớp, hẹn hò, đến Viện Khoa học Kỹ thuật Côn Luân tiếp tục tham gia quá trình thử nghiệm.
Vào một buổi chiều thứ Sáu giữa tháng Ba, gió xuân mơn man thổi, Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại vừa ở nhà ăn cơm vừa bàn xem cuối tuần sau đi đâu chơi.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhớ chuyện mình từng hứa dắt Hồ Lại đi chơi. Vương Phương Viên không cho Hồ Lại tham gia những trò mạo hiểm, tất cả phụ thuộc vào ý thức tự giác của Hồ Lại. Tất cả chứng minh thư, hộ chiếu, giấy thông hành Hồ Lại đều giữ bên người, giả sử lẻn đi ít ngày, không đăng lên mạng xã hội thì sẽ không ai biết. Cả hai cùng bàn xem nơi nào có phong cảnh đẹp, đồi núi thoai thoải để đến đó leo, chắc cái đấy không tính là nguy hiểm.
Vương Phương Viên gọi tới đúng lúc hai người quyết định đi bằng tàu hỏa.
Vừa alo, Vương Phương Viên đã hỏi Hồ Lại đang ở đâu.
Hồ Lại ngạc nhiên, bình thường toàn cha gọi điện, còn mẹ chỉ nhắn tin hoặc gọi video, hiếm khi gọi trực tiếp thế này.
"Con đang ăn tối với giáo sư Thẩm ạ." Sớm muộn gì cũng phải nói thật cho cha mẹ biết quan hệ của mình với Thẩm Chứng Ảnh, mà hai người cũng biết giáo sư Thẩm nên Hồ Lại chẳng giấu làm gì.
"Khi nào ăn xong thì về nhà đi."
Vương Phương Viên hiếm khi yêu cầu con về nhà vào buổi tối, giọng nghe cũng hơi xẵng làm Hồ Lại hơi cuống, "Mẹ, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cha gặp chuyện gì? Mẹ đừng làm con sợ."
Nghe nhắc đến chồng, giọng Vương Phương Viên dịu đi rất nhiều, "Cha con thì có thể gặp chuyện gì, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Là mẹ, ừ, mẹ muốn gặp con."
"Mẹ, mẹ ổn chứ?" Cách nói của Vương Phương Viên không khiến Hồ Lại bớt lo, trái lại càng khiến cô bất an hơn.
"Muốn con gái mình về nhà cũng có vấn đề à?"
Hồ Lại thấy nay hay mai về cũng thế, nhưng Vương Phương Viên đã trực tiếp yêu cầu, e không tiện khất sang hôm sau, vậy nên Hồ Lại hẹn mẹ một lát ăn xong sẽ về. Vương Phương Viên dặn con lái xe cẩn thận, nhắc lại chuyện mời giáo sư Thẩm ăn cơm rồi cúp máy.
Chẳng có gì lạ nhưng vẫn thấy sai sai.
Trước khi đi, Hồ Lai còn đùa với Thẩm Chứng Ảnh, chẳng lẽ cha mình léng phéng ở đâu rồi bị mẹ phát hiện.
Thẩm Chứng Ảnh đáp, "Cha em trông không giống kiểu người như thế."
Đến khi về, Hồ Dược và Vương Phương Viên đã đợi sẵn ngoài phòng khách, không ai tỏ ra vui mừng, nhất là Vương Phương Viên, trông mặt cứ như kiểu Hồ Lại đang nợ bà cả đống tiền.
Hồ Lại thấy tình hình chẳng lành, đang định kiếm cớ chuồn êm thì Vương Phương Viên gọi giật lại, "Dùng bữa với bạn gái xong rồi à? Hay lại đói bụng, muốn đi ăn khuya với bạn gái nữa?"
===
Lời tác giả:
Hồ Lại: Gió thổi lên rồi, chạy thôi ~~~ Ớ nhưng tại sao mình lại phải chạy?
Chúc mọi người Tết Nguyên Tiêu vui vẻ ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.