Bàn Về Cách Tốt Nhất Để Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 21: Một ngày một đêm (2)




Beta bởi EscentricT ₍ᐢ. ̫.ᐢ₎
===
Hôm sau, Hồ Lại còn tưởng rằng mình sẽ ngủ thẳng giấc đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi. Cho đến khi nghe thấy tiếng gà gáy quen thuộc, cô hốt hoảng mở mắt ra, tưởng bản thân đang ngủ quên trong lớp của Thẩm Chứng Ảnh.
"Fuck, sao mình lại ngủ quên mất rồi".
Trước mặt chỉ hiện ra bức tường màu be ấm áp cùng chiếc chăn bông êm ái, người đáng lẽ phải nằm bên cạnh vội cầm cốc nước chạy đến tắt điện thoại.
"Xin lỗi, là chuông báo thức của cô. Em ngủ tiếp đi". Cùng với câu xin lỗi đó là mùi kem đánh răng bạc hà đặc trưng của buổi sáng.
Sau khi tốt nghiệp, rất hiếm có buổi sáng nào Hồ Lại ở chung với người khác như thế này. Cô đưa tay lên dụi dụi mắt.
"Lời thoại này sai rồi. Giáo sư Thẩm, lẽ ra cô phải nói trời sáng rồi, gà cũng gáy, mau thức dậy nhanh đi thôi mới đúng chứ?"
Bây giờ Hồ Lại đã hiểu vì sao mỗi lần Thẩm Chứng Ảnh gọi mình dậy đều có thể thuận tay mở tiếng gà gáy chói tai lên ngay, hóa ra đây là chuông báo thức thường ngày của giáo sư Thẩm.
Hôm qua cô ấy còn bào chữa cái gì cơ?
Dị biệt, biến thái. Hừ, cái này không phải biến thái thì là gì nữa.
"Vậy em mau dậy đi nào".
"Hong~" Hồ Lại ngã ngược về sau nằm phịch ra giường, lấy chăn che đầu lại.
"..."
Thẩm Chứng Ảnh thề có trời, nếu con trai cô giở giọng điệu này, cô nhất định xốc chăn lên đánh cho nó một trận.
Nhưng đây lại là con gái nhà người khác.
Thôi, vuốt mặt phải nể mũi, mình không hơi đâu dạy dỗ con cái giúp ai, tốn công vô ích.
Thực lòng mà nói, cảm giác sáng ra vừa mở mắt tỉnh dậy đã phát hiện có người nằm bên cạnh quá là... thử thách trái tim.
Ngồi vào bên giường uống cốc nước ấm đầu tiên trong ngày, Thẩm Chứng Ảnh thuận miệng hỏi: "Em định đi đâu tiếp? Ngày kia cô phải quay trở về dạy rồi".
Tiếng cười của cô gái trẻ vọng ra từ trong chăn. Cười một lát, Hồ Lại mới xốc chăn lên, nói: "Ngại quá, ngày mai em còn phải đi làm. Lần sau để em xin nghỉ phép dài ngày rồi chúng ta bỏ trốn xa hơn một chút".
Thẩm Chứng Ảnh đỏ mặt.
Trời đất chứng giám, cô Thẩm chỉ muốn dặn dò Hồ Lại đừng đi quá xa cũng như nhớ xem chừng thời gian, chứ nào có muốn mở đường cho Hồ Lại chạy tít mù khơi.
Hồ Lại rất hiểu biết chừng mực, chỉ thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của giáo sư Thẩm trong chốc lát rồi nói: "Tuần trước cô nói chuyện với chủ tịch Dương đến đâu rồi, sắp tới cô còn ghé đến công ty chơi nữa không?"
"Chơi cái gì mà chơi, đó là công việc".
"Phải phải, công việc công việc. Lần sau chúng ta chui vào trò chơi trốn đi xa một chút được không, lỗ đen vũ trụ thì thế nào?"
Nghe nhắc đến chữ "trốn", Thẩm Chứng Ảnh nổi giận. "Tôi sẽ xem xét nghiêm túc việc yêu cầu chủ tịch Dương của bọn em đổi người hướng dẫn".
"Ấy ấy đừng mà". Hồ Lại vội lật tung chăn, nhào đến ôm lấy eo Thẩm Chứng Ảnh rồi liên tục dụi mặt vào lưng cô Thẩm. Không khó để cho Hồ Lại nhận ra người mình đang ôm cứng đờ như gỗ, "Giáo sư Thẩm, không còn ai thích hợp hơn em đâu".
Giáo sư Thẩm, giáo sư Thẩm suýt tí nữa đánh rơi luôn chiếc cốc cầm trên tay.
Đến trưa, ăn qua loa vài món đơn giản xong, hai người ngắm hồ thủy điện lần cuối rồi thảo luận tìm đường thuận tiện để về thành phố, hôm nay cuối tuần rất dễ kẹt xe.
Trở về xe, Hồ Lại vô thức liếc nhìn Thẩm Chứng Ảnh ngồi ở ghế phụ đang cài dây an toàn. Suy cho cùng hôm qua đến tận khuya lắc mới ngủ, lại còn lạ chỗ ngủ không sâu nên trên mặt giáo sư Thẩm không giấu được vẻ mệt mỏi. Hồ Lại làm bộ lơ đãng lướt qua đôi môi mang sắc hồng nhạt tự nhiên của Thẩm Chứng Ảnh, trông có vẻ thật quyến rũ mềm mại, cuối khóe miệng còn hơi giương lên.
"Giáo sư Thẩm, cô cho em... chạm vào môi của cô một chút nhé".
Thẩm Chứng Ảnh trợn trừng mắt, khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng: "Em vừa mới nói cái gì???!!!"
"Kiểu kiểu thế này đây ạ". Hồ Lại sờ sờ một chút lên môi mình làm mẫu rồi nói, "Tối qua có lẽ vì ăn đồ cay nên đến giờ môi em vẫn cảm thấy cay nóng khó chịu lắm, giống như trúng độc vậy".
Vẻ mặt Hồ Lại trông cực kỳ nghiêm túc, Thẩm Chứng Ảnh không soi ra bất cứ ý đồ trêu chọc hay cợt nhả nào bèn chăm chú nhìn đôi môi như cánh hoa của Hồ Lại, quan tâm hỏi: "Có vẻ không sưng, em thấy khó chịu lắm sao?"
"Đúng vậy, em cứ thấy nóng nóng trên môi nhưng mà nhìn bên ngoài thì không thấy chỗ nào bất thường, cho nên em mới muốn chạm thử môi cô để mà so sánh thử".
Nói dối trơn tru tới nỗi Hồ Lại cũng phải tin lấy lời của mình. Thẩm Chứng Ảnh xây xẩm mặt mày, bây giờ mà không đồng ý thì có vẻ mất nhân tính quá, nhưng nếu đồng ý thì lại cảm thấy sai sai chỗ nào.
"Vậy, em thử so xem sao".
Hồ Lại bảo chạm một chút, bèn giữ đúng lời hứa chỉ chạm một chút rồi thôi.
"Cảm giác cũng từa tựa như nhau, không có gì đặc biệt". Hồ Lại sờ được rồi nên không tiếp tục nói linh tinh nữa. Cô làm như không thấy vẻ mặt táo bón của Thẩm Chứng Ảnh, vặn lớn nhạc rồi chuyên tâm lái xe. "Để em cầm lái cho, giáo sư Thẩm mệt thì cứ ngủ một lát đi ạ".
Thật ra trong lòng Hồ Lại đang không ngừng tuôn ra từng tràng gào thét chói tai hệt như nhạc chuông báo thức gà gáy của Thẩm Chứng Ảnh.
Đường về cũng giống như đường đi, Thẩm Chứng Ảnh không ngủ mà thi thoảng lại nói vài câu với Hồ Lại. Trước khi lên xe cô Thẩm để ý Hồ Lại ngáp đến mấy lần nên tìm vài thứ linh tinh xoay quanh Real Fantasy Land cũng như Dương Hồi và Quan Thế Vân làm chủ đề nói chuyện để giữ cho Hồ Lại tỉnh táo. Hóa ra không riêng gì Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh cũng nhận ra có gì đó không bình thường giữa hai người kia.
Đây là cơ hội để nhân đó Hồ Lại lắng nghe thêm quan điểm của Thẩm Chứng Ảnh về vấn đề đồng tính. Lần trước ở công ty, thái độ của Thẩm Chứng Ảnh thật bình tĩnh, không hề tỏ vẻ khinh miệt hay ngạc nhiên gì quá to tát, vì thế Hồ Lại đánh bạo hỏi: "Nếu con trai cô thích đàn ông, cô sẽ làm gì?"
Thông thường khi nhắc đến chủ đề đồng tính, lôi người khác ra xầm xì to nhỏ là một chuyện, nhưng khi con mình bị nói động tới thì lại là một chuyện khác. Có người sẽ lập tức tối sầm mặt, thậm chí nhảy dựng lên hỏi tội mấy bà tám kia. Đằng này phản ứng của Thẩm Chứng Ảnh thật thản nhiên, chẳng khác nào vừa nghe ai hỏi cô ấy sẽ thế nào nếu con mình thích phụ nữ.
Thậm chí hàng lông mày cũng không thèm nhíu lại dù chỉ một chút, cô Thẩm thản nhiên đáp: "Cô sẽ nhắc thằng bé chú ý an toàn và thực hiện các biện pháp để giảm tối đa nguy cơ mắc bệnh lây qua đường tình dục, bởi dẫu gì thân thể vẫn là vốn quý nhất. Thật ra cô đã cùng Minh Minh thảo luận qua chủ đề này, cô bảo với nó rằng đừng băn khoăn về chuyện giới tính, chủ yếu phải nhớ đặt sự an toàn lên làm ưu tiên hàng đầu. Nhưng mà anh chàng nhà cô bảo rằng nó chỉ thích con gái".
"Cái này khó nói, con người luôn có lúc này lúc khác. Có một số thứ sau khi đã nếm trải sẽ thay đổi suy nghĩ hoàn toàn. À mà giáo sư Thẩm, thế cô có yêu cầu con trai mình phải làm 0 làm 1 gì không?"
"... Đây là chuyện tôi muốn là được sao?"
"Ừ nhỉ". Hồ Lại cười khì khì vài tiếng. "Lần trước em có loáng thoáng thấy con trai cô, không chừng anh chàng là nhược thụ cũng nên".
Thẩm Chứng Ảnh cũng phì cười, "Đừng nhắc tới vụ đó nữa, cô thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng rùng rợn kia".
Sau sự việc lần trước, mỗi lần trông thấy con trai là Thẩm Chứng Ảnh lại cảm thấy không được tự nhiên, đành phải bấm bụng mở lời, dặn dò quý tử lần sau nhớ kiềm chế một chút, đừng có hú hí với bạn gái ngay trong khuôn viên trường như vậy. Cô Thẩm còn rất tinh tế tăng thêm tiền tiêu vặt cho Giang Ngữ Minh.
"Nếu quả thật là nhịn không được nữa thì đến khách sạn đi, nhớ phải áp dụng biện pháp tránh thai đấy nhé". Thẩm Chứng Ảnh quan tâm nhắc nhở.
Suýt chút nữa tấm lòng quan tâm của mẹ trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh Giang Ngữ Minh.
Lần này Hồ Lại có thể quang minh chính đại trả Thẩm Chứng Ảnh về đến cổng nhà khu tập thể của cô ấy.
"Giáo sư Thẩm, cảm ơn cô đã ở cạnh em hai ngày nay".
"Cô phải cảm ơn em mới đúng, hai ngày qua cô cảm thấy rất vui".
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, đột nhiên Hồ Lại không nhịn được, mở cửa xe bước xuống ôm lấy Thẩm Chứng Ảnh. Do vừa mới bàn luận về đề tài đồng tính nên Hồ Lại không dám ôm chặt cô Thẩm vào lòng vì sợ làm cho cô ấy sợ hãi, chỉ dám ôm nhẹ một cái rồi lập tức buông ra ngay.
Trong đầu Hồ Lại bỗng nảy ra ý định, cô muốn gần gũi thân mật với Thẩm Chứng Ảnh hơn, nếu có thể hôn một cái thì càng tốt.
"Vậy... cảm ơn cô".
Thẩm Chứng Ảnh bị ôm xong, cảm giác kỳ quái lại xuất hiện trong lòng lần nữa. Cô Thẩm theo bản năng đẩy Hồ Lại ra, "Ai trông thấy thì còn ra thể thống gì?"
"Em mặc kệ, hơi đâu mà quản thiên hạ nghĩ gì?"
"Hồ Lai Lai, có việc này cô vẫn luôn muốn hỏi em. Có phải em thiếu thốn tình thương của mẹ lắm đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, không những thiếu tình thương của mẹ, em còn muốn cùng mẹ loạn luân nữa kìa".
"... Tạm biệt".
Khu tập thể nơi Thẩm Chứng Ảnh sống được xem như khu nhà riêng của giảng viên Đại học H. Bên trong tòa chung cư sáu lầu cũ kỹ chỉ có thang bộ để mà đi lên đi xuống. Nhà Thẩm Chứng Ảnh ở lầu năm, bình thường leo đến lầu bốn cô Thẩm đã mệt đứt hơi, vậy mà hôm nay cô đi phăm phăm. Dọc đường, cô cứ vừa đi vừa nhớ lại ánh mắt của Hồ Lại và những mẩu chuyện thú vị từ tối qua tới giờ nên suýt chút nữa là đi lố qua cả nhà mình.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Giang Ngữ Minh cũng vừa về tới nhà. Mới vừa mở cửa đã nghe từ đằng sau có tiếng bước chân. Cậu ta sửng sốt trơ mắt nhìn mẹ đăm chiêu xách giỏ đi lướt qua mình mà không hề hay biết. Nếu không gọi lại thì chắc mẹ sẽ đi thẳng lên lầu sáu luôn rồi.
"Hả, con về làm gì đấy?"
Mẹ không hề mừng rỡ như mình tưởng tượng, chỉ cảm thấy sửng sốt mà thôi.
"Hôm nay chủ nhật không phải đi học cũng không có hẹn đi đâu nên con về thăm mẹ. Đừng nói mẹ không muốn thấy mặt con trai mình đấy nhé".
"Chỉ giỏi nói vớ nói vẩn".
Sau khi bước vào nhà khóa cửa lại, Thẩm Chứng Ảnh mới phát hiện con trai mình có mua thức ăn đem qua. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Còn mua thức ăn về cơ à? Tối nay làm qua loa món gì đơn giản là được rồi. Thôi, mẹ đi ngủ một lát đây".
Cha mẹ cô Thẩm đều là giáo viên, bình thường bận rộn rất nhiều việc, bao nhiêu tâm huyết đều dồn cả vào những em học sinh mà họ giảng dạy nên cô Thẩm và anh trai khi còn bé đã toàn ăn cơm canteen. Đồ ăn ở canteen Đại học H ngon hơn cơm cha mẹ nấu nhiều, lại còn đủ một ngày ba bữa. Chính vì thế Thẩm Chứng Ảnh không nghĩ đến việc nấu cơm, hơn nữa khả năng nấu nướng của cô thật sự quá kinh khủng. Lúc chưa ly hôn, thỉnh thoảng chồng cũ của cô sẽ xuống bếp thay, ngay cả Giang Ngữ Minh cũng là nhờ canteen nuôi lớn. Từ nhỏ Giang Ngữ Minh đã hiểu chuyện, không đòi không quấy mẹ phải làm món này món kia cho mình. Lớn hơn một chút, cậu ta nhanh chóng nhận ra mẹ mình không có tài nấu nướng nên dứt khoát tự lực cánh sinh. Bây giờ nấu cơm đã không còn là vấn đề với Giang Ngữ Minh, cậu hoàn toàn có thể dựa vào công thức trên mạng mà cho ra lò một mâm cơm ngon lành nóng sốt.
Ngày xưa Giang Ngữ Minh có thể lọt vào mắt xanh của Hồ Lại tuyệt đối không chỉ nhờ mỗi ngoại hình đẹp trai sáng láng của mình. Ban nãy vừa trông thấy mẹ, cậu ta đã biết có gì đó không đúng.
Thẩm Chứng Ảnh bước ra khỏi nhà mãi mãi chỉ có hai phong cách, theo cách nói của Giang Ngữ Minh, thứ trên người mẹ mình khi lên giảng đường không khác gì trang phục của nữ tu trong nhà dòng, muốn quê mùa bao nhiêu là quê mùa bấy nhiêu; còn khi đi đến những nơi khác, cũng đừng mơ mẹ anh ta sẽ quay ngoắt 180 độ, ăn mặc lộng lẫy hoa hòe hoa sói, trang điểm lồng lộn hẳn lên, nhưng chí ít thì trông cũng được, giản dị nhưng vẫn có goût.
Nhìn quần áo hiện giờ trên người mẹ là biết ngay đây là đồ mặc đi dạy, nhưng hôm nay mẹ mình đâu có tiết.
Là một người con trai tốt luôn biết quan tâm đến gia đình, Giang Ngữ Minh thả túi đồ ăn trên tay xuống bàn, đeo sau lưng Thẩm Chứng Ảnh hỏi: "Mẹ, thế tối qua mẹ không về nhà hay là sáng nay ra ngoài sớm rồi bây giờ mới về?"
"Mẹ đi cùng với ai vậy? Giảng viên Tôn sao? Nhưng chẳng phải cuối tuần nào chồng cô ấy cũng giữ rịt vợ một bước không rời ư? Vậy là mẹ đến nhà cô Tôn à?"
"Nếu không phải giảng viên Tôn thì là ai cơ? Nam hay nữ, con có biết người đó không?"
"À mà mẹ đã ăn sáng ăn trưa gì chưa?"
Thẩm Chứng Ảnh thiếu ngủ, cộng thêm việc lý giải không ra thái độ bịn rịn lưu luyến của Hồ Lại đã đủ làm cô đau đầu, giờ lại còn bị con trai tra tấn bằng hàng đống câu hỏi, câu này vừa xong thì đã lại tuôn ra câu khác. Thẩm Chứng Ảnh phát cáu: "Hỏi gì mà hỏi lắm thế?"
Thẩm Chứng Ảnh ly hôn xong thoát được vòng vây kiểm soát của mẹ chồng, ngay cả bố mẹ ruột không phải lúc nào cũng nói này nói nọ được vì cô dọn ra ở riêng. Bây giờ thì hay rồi, cậu quý tử của cô muốn leo lên đầu quản lý ngược lại bà mẹ này. Đúng là con trai thông minh quá chưa chắc đã là một điều tốt, đặc biệt là những lúc như thế này, vừa nghe Giang Ngữ Minh hỏi cô Thẩm đã hiểu ngay thằng bé đang sinh nghi chuyện gì.
"Con chỉ quan tâm mẹ thôi mà. Nếu cả đêm con không về, mẹ cũng sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi đúng không?"
Ném giỏ xách lên bàn, mở tủ kéo lấy một bộ quần áo ra, Thẩm Chứng Ảnh mới đáp: "Anh muốn tôi trả lời câu nào trước?"
Không một giây do dự, Giang Ngữ Minh vội hỏi: "Nam hay nữ?"
"Nữ, là một cô gái lớn hơn anh một chút".
Rõ ràng có thể cảm giác được con trai mình thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy đáp án này. Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, hỏi: "Hài lòng rồi chứ?"
Cũng không thể nói là hài lòng, nhưng khi biết không phải mẹ mình đi với ông nào cả đêm thì trong lòng Giang Ngữ Minh mới thoải mái hơn một chút. Xét từ góc độ lý trí, cậu ta hy vọng mẹ mình có thể tìm được ai đó xứng đáng để xây dựng tổ ấm mới. Có điều nếu thực sự có một ngày tình thương mà mẹ từng dành toàn bộ cho mình vơi đi, Giang Ngữ Minh vẫn sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Biết là mâu thuẫn, nhưng có người con nào lại muốn san sẻ mẹ của mình cơ chứ.
Thẩm Chứng Ảnh muốn đi tắm, nhưng Giang Ngữ Minh cứ đứng lỳ một chỗ chặn đường, không nói không rằng nhìn cô chằm chằm như thể đang chờ mẹ mình tự miệng nói tiếp. Cậu ta biết hầu hết bạn bè của mẹ, chưa kể từ xưa đến nay giữa hai mẹ con không có bí mật gì lớn nên lúc này Giang Ngữ Minh nhất quyết không buông tha.
Thẩm Chứng Ảnh suy nghĩ một chút, "Cô gái này là người liên lạc của bên đơn vị mà tôi hợp tác. Một bà bạn cũ nhờ mẹ anh tham gia hỗ trợ dự án mới của công ty bà ấy, vì đã cam kết bảo mật thông tin nên cũng không tiện nói nhiều. Sao, còn muốn biết cái gì nữa? Có phải bây giờ mỗi ngày tôi ăn uống tiêu tiểu thế nào đều phải báo cho anh không?"
Giang Ngữ Minh quẹt mũi, "Cái đó thì không cần". Thấy nội dung mẹ nói đều nhất quán với nhau không có gì khả nghi. Lúc này Giang Ngữ Minh mới né sang một bên.
Thẩm Chứng Ảnh trừng mắt nhìn Giang Ngữ Minh, "Anh muốn tạo phản đúng không? Anh nói xem, anh quen hết cô này tới cô khác nhưng tôi có bao giờ hỏi nhiều như vậy không?"
"Đó là bởi vì mẹ không nhớ bất kỳ ai trong số bạn gái cũ của con, thậm chí tên cũng không nhớ nổi. À, nói đúng hơn là quá lười để nhớ".
"Anh đi cả đêm không về tôi cũng chưa từng hỏi anh đi đâu".
"Ơ hay, mẹ, từ khi lên cấp hai con đã bắt đầu sống trong ký túc xá trường".
"Tôi cũng không hỏi anh cảm giác gặm mút bạn gái ngay trong trường là như thế nào, có phải kích thích lắm không?"
Câu này dạo gần đây là đòn sát thủ của Thẩm Chứng Ảnh, dùng để đối phó với Giang Ngữ Minh cực kỳ tốt, nói lần nào Giang Ngữ Minh lại xấu hổ lần ấy.
"Mẹ!"
"À, phải rồi, thế mông bạn gái anh có mềm không? Mẩy hay không mẩy?"
"Giương cờ trắng đầu hàng, giương cờ trắng đầu hàng. Mẹ cứ nói thế, con nào dám tạo phản gì cơ chứ, con chỉ lo lắng cho mẹ thôi. Hiện nay lừa đảo nhiều như nêm, ngày xưa bước mười bước còn gặp được người này kẻ nọ, còn bây giờ rặt một lũ khốn nạn".
"Hừ. Lo cái thân anh đi, nhớ phải..."
"Biết rồi, biết rồi, sử dụng biện pháp tránh thai".
Kể từ khi Giang Ngữ Minh được giáo dục giới tính, cậu ta nhận ra mẹ mình dù có nói đông nói tây ở đâu rồi cũng vẫn quay về nhắc nhở mình phải phòng tránh thai tới nơi tới chốn.
Giang Ngữ Minh không nhịn được, hỏi: "Có phải ngày xưa cha bất cẩn khiến mẹ có thai nên mới dẫn tới con là sản phẩm vỡ kế hoạch của hai người đúng không? Vì thế mẹ mới ghi hận tới tận bây giờ".
"À, cái này thì không phải, mẹ luôn muốn tốt nghiệp xong là kết hôn rồi có con luôn. Yên tâm, con hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hai chúng ta". Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm Chứng Ảnh không khỏi có chút cảm thán, vỗ vỗ vai con trai mình, "Thấm thoát mà con trai tôi đã lớn đùng thế này rồi".
"Dĩ nhiên rồi. Con của mẹ hơi bị văn võ song toàn luôn. Này nhé, con sắp sửa học lên thạc sĩ rồi, sức lực nếu có ai nhờ đi đập ăn trộm cũng không phải là vấn đề, chưa kể còn xuống được bếp lên được giường. Ấy đâu, nhầm nhầm, lên được bồn cầu. À mà mẹ, tên công ty đối tác của mẹ là gì vậy, có đang tuyển người không? Du Tử Toàn nói với con rằng bây giờ tìm việc khó khăn, phụ nữ càng thê thảm hơn. Nhà tuyển dụng luôn ưu tiên cho nam, thà tuyển anh nào trình độ kém hơn một chút còn hơn là nhận nhân viên nữ".
"Hai đứa đã đến mức giới thiệu việc làm cho nhau rồi à?" Mới quen được bao lâu đâu chứ.
"Không hẳn, bọn con mới quen nhau đây thôi, nhưng tìm việc đâu phải là chuyện nhỏ, thân là đàn ông con cũng trăn trở vấn đề này lắm. Không phải mẹ thường bảo phái nữ hay phải chịu nhiều thiệt thòi, có thể giúp được gì cho họ thì giúp sao, nên nếu được thì con dự định hỗ trợ cho em ấy". Giang Ngữ Minh không nghĩ sâu đến như vậy, chẳng qua chỉ là giới thiệu chỗ làm thôi mà, không đến mức giới thiệu xong sẽ bị trói lại bắt ép kết hôn. Cho dù Dư Tử Toàn đồng ý, mình cũng chưa sẵn sàng.
"Để hôm nào mẹ hỏi thử xem bên đó có tuyển người không, nhưng mà mẹ nghĩ Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân quy mô lớn như vậy thì lúc nào cũng có nhu cầu tuyển dụng. Đầu tiên cứ chuyển hồ sơ lý lịch cho bộ phận nhân sự của bên kia trước đã, bảo con bé gửi hồ sơ sang đây".
"Gì cơ? Mẹ mới bảo công ty đó tên gì?"
"Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân, là một công ty lớn bên lĩnh vực công nghệ. CEO Dương Hồi cực kỳ bản lĩnh, hẳn con từng nghe tên bà ấy rồi phải không?"
===
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Ngữ Minh: Tại sao mí mắt của mình lại giật?
Hồ Lại: Tại sao mí mắt của mình lại giật!
Mở hố mới rồi, xin cảm ơn mọi người.
Ngày mai hoặc ngày kia, tôi sẽ mở một v-text để mọi người đăng ký tham gia một sự kiện xổ số trúng 100%, 50 người sẽ được rút thăm để nhận được 5000 Tấn Giang tệ.À, nhân tiện giới thiệu luôn, truyện tiếp theo sẽ có motif yêu cha không bằng yêu con "Mẹ kế khuyên lui công lược" id 5244049. Các bạn quan tâm có thể thêm vào danh sách trước nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.