Băng Đế

Chương 43: Trúc Cơ đại viên mãn




Sau khi Hư Tử Uyên rời đi, Tô Phong vẫn còng cảm giác lâng lâng mặc dù hắn biết trong truyện, Hư Tử Uyên là của Cổ Thần nhưng bây giờ vẫn chưa phải nên hắn phải tranh thủ. Mà từ khi hắn tới thế giới này, cốt truyện đã bị hắn làm đảo lộn nên hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Ban đêm khi đang tu luyện mười hai đường chân khí cường đại tương dung, Tô Phong chỉ cảm thấy tim nhói lên một cái, nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng da bị xuyên thủng.
Phụt...
Tô Phong há miệng, một đường khí tiễn bắn ra từ miệng, hóa thành thực chất, vù một tiếng, bức tường bị đường khí tiễn đâm thủng một lỗ lớn như nắm tay, khí tiễn ngưng băng mâu, xuyên qua lỗ thủng, bắn xa hàng chục trượng những nơi nó đi qua đều bị đóng băng.
- Hắc hắc cuối cùng cũng đột phá!
Tô Phong cười như một con điên, khiến chim chóc đâu phạm vi vài trăm mét quanh đấy bay toán loạn. Cũng không trách được hắn vui mừng như thế, Trúc Cơ đại viên mãn ngang bằng với Mênh Tuyền cảnh Linh Anh kì. Từ cổ chí kim, có lẽ hắn là người đầu tiên.
Một canh giờ sau, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện từ đằng Đông, Tô Phong mở trừng hai mắt, xung quanh hắn, đã có sáu miếng linh thạch bị hút cạn, lần này, thân thể hắn không còn cảm giác đói khát nữa mà là tràn đầy năng lượng.
Ra khỏi phòng, mất nửa canh giờ chăm sóc vườn hoa, Tô Phong nhìn lên đỉnh Bắc Bách Thảo Phong, đó là nơi Hư Tử Uyên sống.
Tô Phong đang nhìn lên cao thì đột nhiên trên trời lóe lên lục mang, một đường độn quang bắn thẳng về hướng Tô Phong, hai mắt Tô Phong nhất thời sáng rực, miệng cười rạng rỡ.
Độn quang đến rất nhanh, chớp mắt đã thấy đáp xuống trước mặt Tô Phong. Độn quang tiêu tán, thiếu nữ áo lục xuất hiện trước mắt, tóc cài một đóa an thần hoa, mặt như phù dung xuất thủy, lông mày như vẽ, Tô Phong nhìn mà không nỡ chớp mắt.
Trừ Hư Tử Uyên, còn cô gái nào có mê lực như vậy?
- Tử Uyên sư tỷ...
Tô Phong cười ngoác miệng.
Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười tươi tắn, liếc sang vườn linh dược, thấy vườn linh dược gọn gàng ngăn nắp, không có một tia lộn xộn, nói:
- Tô sư đệ, xong việc nhanh vậy sao?
Tô Phong gật đầu nói:
- Chỉ cần làm xong công việc mỗi ngày, kì thực cũng không có quá nhiều việc, chỉ là sửa sang một chút thôi.
- Tưới nước chưa?
Hư Tử Uyên hỏi.
- Tưới rồi...
Tô Phong gật gật đầu, hỏi:
- Tử Uyên sư tỷ đến đây có việc gì không?
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói:
- Không có việc thì không được đến sao?...
Tô Phong đang định nói "được" thì đột nhiên Hư Tử Uyên nhìn hắn giật mình thảng thốt:
- Tô sư đệ, mấy ngày trước đệ còn là Tiên Thiên cảnh tầng một tu vi, sao bây giờ đã Tiên Thiên cảnh tầng hai rồi?
Tô Phóngau khi đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, nâng tu vi bên ngoài lên Tiên Thiên cảnh tầng hai, hơn nữa, thời gian ở Hư Thiên Tông rất dài, cứ cách một khoảng thời gian, Tô Phong lại nâng tu vi lên một tầng, như vậy tu vi mặc dù có nâng lên, nhưng cũng không đến nỗi quá rõ ràng.
Tô Phong cười nói:
- Đệ nói rồi, ta rất có thiên phú mà, mấy ngày trước ta trùng kích Tiên Thiên cảnh tầng một, mới hôm qua thôi, cuối cùng cũng bước vào Tiên Thiên cảnh tầng hai.
- Ồ...
Hư Tử Uyên gật gật đầu, nói:
- Xem ra đệ đúng là có chút thiên phân, hư viêm quyết thì sao? Đệ tu luyện thế nào rồi?
- Cũng tàm tạm.
Tô Phong giơ tay, một đóa hỏa diễm trong suốt như hư vô nổi lên giữa lòng bàn tay, đóa hỏa diễm lúc thu lại chỉ còn mấy thước, lúc lại hóa nở ta bằng một bàn tay.
Hư Tử Uyên nhìn xong gật đầu nói:
- Mấy tháng thời gian mà luyện được như vậy, cũng không tệ, thấy đệ có thiên phú như vậy, để ta dạy đệ pháp quyết cao hơn của Hư Viêm quyết, đệ thấy thế nào?
- Thực sự?
Tô Phong mặc dù không quá coi trọng Hư Viêm quyết, nhưng câu nói này vẫn được thốt ra từ tận đáy lòng.
Hư Tử Uyên nheo mắt cười, nói:
- Ta đã lừa ai bao giờ chưa?
- Cảm ơn sư tỷ.
Tô Phong hơi cúi người, cười nói.
Ba ngày vừa rồi, lúc nào Hư Tử Uyên cũng nghĩ đến những gì Tô Phong nói, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy hiếu kì và thích thú. Cho nên, trời vừa sáng, nàng đã tìm đến vườn linh dược.
Lần này không phải đến hái thuốc, mà là tìm Tô Phong nói chuyện. Thấy Tô Phong luyện Hư Viêm quyết cũng không tệ, liền thuận miệng nói luôn sẽ dạy hắn.
Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên, việc dạy Tô Phong phát triển quá tự nhiên, giống như trước đây nàng đã từng dạy hắn vậy, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.
Hư Tử Uyên từ nhỏ đã sống trong Bách Thảo Phong, chưa từng rời Hư Thiên Tông bao giờ, nên rất hiếu kì về những chuyện bên ngoài. Còn Tô Phong mặc dù chưa đi nhiều nhưng tri thức của hắn cũng chẳng ít.
Hai người nói chuyện với nhau, ban đầu còn là Hư Tử Uyên chủ đạo, nhưng, dần dần, tất cả đều là Tô Phong nói, Hư Tử Uyên chỉ biết tròn mắt nghe Tô Phong kể về thiên kì bách quái ở thế giới bên ngoài.
Thấy Hư Tử Uyên toàn tâm toàn ý lắng nghe mình nói chuyện, Tô Phong rất vui vẻ.
Hư Tử Uyên của bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, tâm tính cũng hiếu động hơn một chút, rất quan tâm đến thế giới bên ngoài.
- Có cơ hội, thực sự rất muốn được đi ra ngoài.
Đây là câu mà Hư Tử Uyên thường nói nhiều nhất trong truyện khi Tô Phong đọc qua.
Bình thường lúc nào Hư Tử Uyên cũng mỉm cười, như không bao giờ biết phiền não, chỉ lúc nói ra câu này, ngữ khí mới có chút u buồn.
Người khác chỉ biết nàng là một thiên tài, có tu vi Tiên Thiên tầng chín, lại là một đan dược sư thất phẩm, đệ tử thân truyền của Bách Thảo Phong thủ tọa Hoàng Dược Tiên, một cô gái đẹp tựa Tiên Thiên...
Nhưng không ai biết, trong người nàng có huyền âm tuyệt mạch, mặc dù cửu âm chi thể giữ được tính mạng nàng nhưng, đến năm ba mươi ba tuổi, ba tháng ba ngày ba khắc, cửu âm chi thể sẽ xuất hiện một lần biến hóa lớn, lúc đó, cửu âm chi thể và huyền âm tuyệt mạch mất cân bằng, sẽ chẳng còn gì ngăn cản huyền âm hàn khí tàn phá cơ thể nàng nữa, và cái chết là kết cục tất yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.