Nghe Phượng Hư nói như vậy, Niệm Băng và Ngọc Như Yên mới chú ý đến. Nham thạch núi lửa phát ra nương theo một màn Hào quang màu vàng nhạt bắn thẳng lên trời. Nhưng, cột lửa mà Nham thạch nóng chảy tạo thành lại giống như như tình cảnh Kim Sắc Phượng hoàng phong ấn núi lửa. Mặc dù đang điên cuồng phun ra, nhưng như có vật gì đó hạn chế nên không có một chút Nham thạch nóng chảy nào bắn ra bên ngoài. Giống như lời Phượng Hư Trưởng lão nói, nơi này của bọn họ mặc dù Hỏa nguyên tố rất dày, nhưng nhiệt độ cũng không tăng lên bao nhiêu. Không khí xung quanh mặc dù bị méo mó, nhưng nhiệt độ vẫn còn có thể chịu được. Phát hiện đó, khiến cho trong lòng Niệm Băng và Ngọc Như Yên lại dấy lên một tia hy vọng. Niệm Băng nói:
- Phượng Hư Trưởng lão, chúng ta bây giờ nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ đợi thế này sao?
Phượng Hư gật đầu nói: - Không sai, đúng là phải đợi. Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng, đây là một chuyên quan trọng mà Điển tích Phượng Hoàng chúng ta ghi lại. Mà tất cả những việc xảy ra trước mắt nói cho chúng ta biết, Núi lửa này không phải bộc phát bình thường, trong đó nhất định tồn tại bí mật. Cho nên chúng ta phải chờ đợi. Ta nghĩ lúc Núi lửa ngừng phun, thì chân tướng sự thật sẽ hiện ra trước mắt chúng ta. Chúng ta là hậu duệ của Phượng Hoàng, tổ tiên chúng ta sao lại vứt bỏ chúng ta đi chứ. Niệm Băng ngươi còn nhớ lời ngươi nói với ta khi vừa rời khỏi đến Phượng tộc không? Bây giờ nghĩ lại, lời ngươi nói rất có đạo lý. Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng, chắc gì đã là một chuyện xấu. Thậm chí còn có thể là cơ duyên của Phượng tộc chúng ta. Bây giờ cả Phượng Nữ và Lam Thần đều ở trong Phượng Hoàng Hỏa sơn đang mãnh liệt phun trào này. Nếu nguyên nhân là do Băng Phượng đưa đến, vậy có lẽ các nàng bây giờ đã có được năng lực chính thức của Tổ tiên. Cho nên chúng ta phải đợi, đây là biện pháp duy nhất.
Ngọc Như Yên trầm ngâm nói:
- Ta xông vào nhìn xem. Có lẽ, ta có thể giúp được bọn chúng điều gì đó.
Phượng Hư chặn lại nói:
- Không, ngươi không thể đi vào. Ta nói chỉ là suy đoán mà thôi. Nham thạch nóng chảy có nhiệt độ rất cao. Một khi ngươi đi vào phát sinh chuyện gì, vậy rất phiền toái. Yên Nhi, ngươi không được quên, Phượng Nữ và Lam Thần đều là con gái của ngươi. Huyết mạch hai người bọn họ tương thông với ngươi. Một người là Băng Phượng, một người là Hỏa Phượng. Với thực lực đạt đến Thất Biến của chúng mà nếu như không thể còn sống kiên trì đến lúc cuối cùng, vậy ngươi đi vào cũng chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Nếu bọn chúng tìm được cơ duyên, vậy ngươi đi vào rất có thể gây ảnh hưởng. Cho nên, chúng ta chỉ có thể đợi mà thôi.
Long Linh và Tích Lỗ đứng ở chân núi nhìn thấy mọi người trên không trung. Lúc này Long Linh là yếu nhất, nàng mất đi Băng Ma pháp, thì ngoại trừ có thể dùng Thiên Nhãn Huyệt quan sát ra thì không khác gì người bình thường. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể lo lắng chờ đợi. Tích Lỗ muốn đến giúp bọn Niệm Băng, nhưng bây giờ Long Linh đã mất đi Ma pháp, một khi Nham thạch phun ra xuất hiện biến hóa, nàng không có năng lực bỏ chạy. Niệm Băng đã giao cho mình bảo vệ vợ hắn, mình sao có thể bỏ chức trách được chứ? Nếu Long Linh xảy ra vấn đề gì, chẳng phải càng phiền toái hơn sao. Vì vậy, Tích Lỗ liền ở bên cạnh Long Linh, cùng nàng quan sát động tĩnh bên trên. Bởi vì những việc lúc nãy xảy ra quá nhanh, các loại Hào quang vô cùng đẹp mắt, nên bọn họ còn chưa phát hiện được Phượng Nữ và Lam Thần bị nham thạch ngập trời bao phủ.
Thời gian từng phút một trôi qua, nhưng Nham thạch phun ra càng lúc càng mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên dần. Mà màu vàng trong Nham thạch cũng bắt đầu mạnh lên. Niệm Băng phát ra một cái Hỏa Ma pháp, thử thăm dò một chút tình huống của Nham thạch bây giờ. Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, Hoả Ma pháp cấp chín Hỏa thần tả thủ mà mình phát ra ở một nơi dày đặc Hỏa nguyên tố này đã tăng lên đến cấp mười, nhưng khi nó vừa tiếp xúc với Nham thạch thì đã bị tan biến đi. Nếu trước kia ai nói Hỏa Ma pháp của Niệm Băng sẽ bị hòa tan, hắn nhất định cho là đang nói đùa. Nhưng bây giờ sự thật lại xảy ra trước mắt. Tử Sắc Chân hỏa có nhiệt độ cao nhất trong Hỏa hệ Ma pháp, nhưng còn kém rất nhiều lần so với ngọn lửa màu vàng này. Đây chẳng lẽ là Phượng Hoàng Chân hỏa sao? Phượng Hoàng rốt cuộc là sinh vật gì? Dựa theo lời mà lúc trước Long Vương nói với mình, khi Phượng Hoàng còn sống, có thực lực tương đương với Long Thần, đều là cấp mười bốn. Mặc dù Phượng Hoàng chỉ có một nhưng thực lực của nó lại giống như Cự Long, trở thành Sinh vật mạnh nhất trên thế gian. Cấp mười bốn, Ngọn lửa cấp mười bốn có thể đạt đến cường độ thế này sao? Nếu nói như vậy, Bốn Chân Thần như Tạp Áo có thực lực cấp mười sáu sẽ khủng bố đến mức nào.
Trong thời gian này sau khi giết chết hai tên Thần Nhân, thực lực lại nhờ Tây Kinh Huyệt mở ra mà tăng lên khiến cho Niệm Băng rất tự tin vào mình. Nhưng lúc này đối mặt với Phượng Hoàng Chân hỏa, hắn lại một lần nữa cảm giác được chênh lệch giữa mình và người mạnh nhất là một khoảng trống không thể vượt qua. Ma pháp, Ma pháp của mình phải làm thế nào mới đạt đến cấp mười bốn? Tạp Áo từng nói với hắn, nếu hắn có thể hoàn toàn mở ra cả Bảy khiếu huyệt, hơn nữa có ba Hoàng Cực Huyệt, cùng với có thể hoàn toàn điều khiển hai loại năng lượng Sinh và Tử trong cơ thể, sử dụng được chúng, thì thực lực của hắn sẽ đạt đến cấp mười sáu, tức là Chân Thần. Mở ra bảy Khiếu huyệt, Niệm Băng nghĩ cũng không quá khó khăn lắm. Dù sao Thiên Nhãn Huyệt của mình đã mở ra, Hoàng Cực Huyệt khó khăn nhất cũng đã mở ra. Mà Lệ trung huyệt và Tây Kinh Huyệt đã đạt đến trung kỳ. Chỉ còn Tây Kinh Huyệt và Phương Giáp Huyệt chỉ còn đợi ngày để mở ra mà thôi. Trong bảy Đại Khiếu huyệt, thì Địa Linh Huyệt và Thính Vân huyệt có hiệu quả tương đối nhỏ cũng không quá khó khăn. Nhưng bây giờ, vấn đề lớn nhất chính là mi tâm của mình khiến cho Hoàng Cực Huyệt và Thiên Nhãn Huyệt dung hợp, nếu không thể giải phóng được Thiên Nhãn Huyệt, để Tinh thần lực của mình hoàn toàn phóng thích, có lẽ cả đời mình cũng không thể nào điều khiển được hai loại năng lượng Sinh và Tử trong cơ thể, hơn nữa cũng sẽ rất khó để tiếp tục mở ra Hoàng Cực Huyệt khác. Nhưng tình huống của mình bây giờ ngay cả Tạp Áo cũng không có cách gì, mình có thể làm được gì chứ?
Tu luyện, chỉ có không ngừng tu luyện và nghiên cứu, mới có thể lĩnh ngộ được mọi thứ. Niệm Băng phát hiện được khiếm khuyết của mình, lập tức cao hứng muốn bế quan khổ luyện. Tuy nhiên, tâm trạng hắn giờ rất xấu, mặc dù tu luyện rất quan trọng, nhưng tính mạng của Phượng Nữ và Lam Thần càng quan trọng hơn. Chỉ khi nào hai nàng hết nguy hiểm, Niệm Băng mới an tâm phát triển được.
Chờ đợi là một nỗi khổ rất dài lâu, không nói đến Niệm Băng và Ngọc Như Yên mà ngay cả Phượng Hư cũng dần dần sốt ruột. Núi lửa trước mặt thật là kỳ quái, nhưng lão đã không thể khẳng định trong núi lửa này có huyền bí. Lão đang cẩn thận nhớ lại tất cả những gì đã được ghi trong Điển tịch Phượng Tộc. Nhưng trong những điều ghi lại, lại không có biện pháp xử lý chuyện xảy ra trước mặt. Đợi, chỉ có thể đợi mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thời gian từng phút một trôi qua, Niệm Băng, Ngọc Như Yên và Phượng Hư đã lui về phía sau trăm trượng. Nhiệt độ xung quanh miệng núi lửa thật sự quá cao, dường như là Phượng Hoàng chân hỏa không ngừng phóng thích.
Một lúc lâu sau khi núi lửa phun nham thạch, cường độ phun ra đã dần chậm lại. Nhưng màu sắc của nó lại xuất hiện biến hóa. Từ màu đỏ kim, biến thành hai màu Hồng và Lam lóng lánh. Mà nhiệt độ cũng bắt đầu hoàn toàn phát ra, khiến cho ba người Phượng Hư và Ngọc Như Yên đều cảm giác được, ở trong Khí tức nóng rực này, Cửu Ly Đấu khí của bản thân càng thêm ngưng thật. Nhưng bọn họ bây giờ quan tâm đến sự an toàn của Phượng Nữ và Lam Thần hơn. Trong lòng Phượng Hư, an nguy của Phượng Nữ và Lam Thần còn có quan hệ đến tương lai của Phượng tộc. Nếu Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng là sự thật thì sẽ có thể mang đến cơ hội cho Phượng Tộc. Như vậy sẽ có tác dụng rất lớn đến việc phát triển của Phượng tộc. Vấn đề lớn nhất của Phượng tộc bây giờ chính là người có huyết mạch Vương tộc càng lúc càng ít. Một khi trong tương lai không xa mà hoàn toàn biến mất, thì cũng có nghĩa là Phượng tộc cũng hoàn toàn biến mất. Dù sao, Phượng Hoàng Cửu biến mới là năng lực chính thức của Phượng tộc.
Ngọn lửa màu vàng phun ra từ Phượng Hoàng Sơn lúc này đang duy trì một trạng thái bão hòa. Mỗi lần hào quang lóe lên, đều khiến cho nhiệt độ bên ngoài xuất hiện ba động. Sóng nhiệt cuộn lên trong không trung, khiến cho phạm vi hơn mười dặm xung quanh không có một đám mây nào, mầu trời màu lam bị ngọn lửa màu vàng biến thành màu vàng lam đẹp đẽ, như là đang biểu thị cái gì đó. Niệm Băng rất nhiều lần muốn dựa vào Ma pháp lực của mình ngưng tụ Ma pháp nguyên tố từ phương xa chống lại núi lửa phun ra. Nhưng hắn liên tiếp thử dò xét mấy lần, nhưng không có một chút cơ hội thành công nào. Đúng như hắn phán đoán, khi Phượng hoàng chân hỏa được phun ra toàn lực, cường độ đã đạt đến cấp mười bốn. Cho dù hắn và Tích Lỗ liên thủ, phát động công kích mạnh nhất cũng không thể nào làm cho ngọn lửa dừng lại. Huống hồ, bọn họ còn có điều e ngại, một khi uy lực công kích quá lớn, phá hỏng kết cấu của Phượng Hoàng sơn, rất có thể làm cho phạm vi Núi lửa phun trào mở rộng. Khi đó thật khó mà giải quyết được, vì vậy, dù Niệm Băng có nóng lòng đến mức nào vẫn phải tiếp tục chờ đợi.
Một canh giờ, lại một canh giờ nữa trôi qua. Từ sáng sớm đến tối đêm, ngọn lửa màu vàng vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy sắp biến mất. Cho dù lúc trước sử dụng Thất Cấm Thất Tuyệt Chú, Niệm Băng cũng không cảm thấy mệt mỏi như bây giờ. Không chỉ mỏi mệt về thân thể, mà còn đến từ tinh thần, hối hận, đủ loại tâm trạng không ngừng kích thích. Hắn chỉ có thể cố gắng tỉnh táo, đè nén xúc động muốn nhảy vào trong Phượng Hoàng Sơn.
Màn đêm buông xuống, ngọn lửa màu vàng càng thêm rõ ràng trong không trung. Khi đám người Niệm Băng, Ngọc Như Yên và Phượng Hư đã đợi đến mức tinh thần và thể xác sắp suy kiệt hoàn toàn thì ngọn lửa màu vàng phát ra từ Phượng Hoàng sơn rốt cuộc đã xuất hiện biến hóa. Ngọn lửa màu vàng mênh mông đột nhiên dừng lại một chút. Ngay sau đó, nham thạch và kim quang không phân biệt được ngưng kết rất nhanh trong không trung. Một con Phượng Hoàng màu vàng khổng lồ chiếm cứ cả đỉnh ngọn núi lửa xuất hiện. Hỏa Vũ rộng lớn đến mấy trăm trượng mỗi lần di chuyển khiến cho thân thể nó cao lên vài phần. Phượng Hoàng giương cánh, tiếng Phượng kêu đánh vào trong trái tim bọn người Niệm Băng. Mà đúng lúc này, khi con Phượng Hoàng màu vàng bay lên trời, nó hóa thành một cỗ Kim quang khổng lồ bay lên không trung. Kim quang trên không trung càng lúc càng nhỏ, không biết bởi vì khoảng cách quá xa, hay là bởi năng lượng đang không ngừng giảm bớt. Niệm Băng trong lòng rất khẩn trương, lập tức kêu Áo Tư Tạp trợ giúp đuổi theo Kim Phượng Hoàng. Nhưng là tốc độ phi thăng của Kim Phượng Hoàng thật sự quá nhanh, cho dù nó toàn lực đuổi theo, nên dành phải trơ mắt nhìn con Phượng Hoàng khổng lồ biến mất vào không trung.
Phượng Hư trầm tư nhìn cảnh kỳ dị này, thì thào tự nói:
- Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng. Phượng Hoàng đã thăng, nhưng mà điều này rốt cuộc mang đến cho Phượng Tộc chúng ta cái gì?
Lúc này, tâm trạng lão đã thoải mái hơn một chút. Dù sao sáu chữ từ xưa truyền lại này, cũng không khiến cho Phượng Tộc bị hủy diệt. Khi Niệm Băng bỏ qua việc đuổi theo con Kim Phượng Hoàng khổng lồ trên không trung, chuẩn bị xem rốt cuộc ở miệng núi lửa là cái gì, thì tiếng Phượng minh đột nhiên trở nên rõ ràng. Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy con Kim Phượng Hoàng kia đang bay trở lại, dùng tốc độ nhanh gấp hai lần khi bay lên không trung trở về. Đột nhiên cảm nhận nhiệt độ cực cao táp vào mặt buốt rát, không đợi Niệm Băng phân phó, Áo Tư Tạp đã dùng tốc độ nhanh nhất của nó có thể huy động được lao khỏi lộ tuyến mà Kim Phượng Hoàng trở về.
" Xích" Thanh âm giống như tiếng Nước lửa gặp nhau vang lên khi Kim Phượng Hoàng bổ nhào vào miệng núi lửa. Trong nháy mắt, Kim quang hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hai màn hào quang một Lam một Đỏ hiện lên. Chỉ có điều, hai màn hào quang này không phi thăng lên, mà là ngưng kết thành hai con Phượng Hoàng khổng lồ một Lam một Đỏ, đều tự chiếm lấy một nửa phạm vi của miệng núi lửa. Nhìn thấy cảnh này, trái tim Niệm Băng run lên. Khí tức Băng và Hỏa kia khiến cho hắn rõ ràng cảm nhận được hai người vợ thân yêu của mình còn tồn tại. Tinh thần lực sinh ra trong Thiên Nhãn Huyệt đã nói cho hắn biết tất cả. Niệm Băng chưa bao giờ cảm thấy mình lại hưng phấn đến thế, vui vẻ đến thế. Tất cả những điều chờ đợi giờ đã đạt được. Hắn rơi lệ khi nhìn thấy hai Phượng Hoàng khổng lồ lóe ra màn hào quang chói mắt trên miệng núi lửa. Cười, trong mắt Niệm Băng hiện lên một tia Thần Quang mãnh liệt, hai tay đặt trước ngực, hắn lần đầu tiên phát hiện mình sẽ sinh ra cảm giác tín ngưỡng. Hắn đang cảm ơn trời, cảm ơn trời đã để hai người vợ thân yêu của mình trở về, trong giây phút này, tất cả những điều xung quanh đều tốt đẹp.
Ánh hào quang của hai con Phượng Hoàng dần dần mờ nhạt đi. Phượng Hoàng sơn đã dần trở lại bình tĩnh, nếu không phải dung nham xung quanh vẫn xuất hiện màu đỏ sậm trong màn đêm đen, thì dường như chưa bao giờ xảy ra Núi lửa phun. Dù sao, lúc này Phượng Hoàng sơn cũng không gây bất cứ tổn hại gì cho xung quanh. Khi hai màn hào quang Hồng Lam rốt cuộc mờ nhạt hẳn, Niệm Băng và Ngọc Như Yên hầu như đồng thời nhào vào bên trong núi lửa. Mà Phượng Hư Trưởng lão thì đang quỳ xuống ở bên cạnh miệng núi lửa, từ từ bái lạy miệng núi lửa. Trong mắt lão ngập tràn nước mắt, lão đang cảm tạ trời cao, đồng thời lão cũng cầu nguyện cho các tiền bối Băng Phượng hy sinh vì sáu chữ Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng. Chấp nhất và ngu xuẩn đó khiến cho Phượng tộc đã bỏ qua mấy lần cơ hội để trở nên cường thịnh. Bây giờ, lão không cần nhìn vào bên trong miệng núi lửa, cũng đã rõ ràng cảm nhận được, mùa xuân của Phượng Tộc đã đến.
Hai thân ảnh Phượng Hoàng lẳng lặng đứng ở trên đỉnh miệng núi lửa. Phượng Hoàng màu lam, bộ lông vũ toàn thân giống như Lam bảo thạch trong suốt động lòng người. Đôi mắt màu Lam tràn ngập vẻ lạnh lùng. Thân thể dài năm trượng đứng ở nơi đó, Phượng quan trên đầu khẽ run lên, khí tức thánh khiết, cùng với Phượng vũ không ngừng lóe ra hào quang màu Lam, nhìn thật động lòng người. Phượng Hoàng màu đỏ, có một đôi mắt màu đỏ đầy uy nghiêm. Thân thể của nàng tương đương với Phượng Hoàng màu Lam, nhưng lông vũ trên người hoàn toàn như Hồng bảo thạch, lóng lánh hào quang ánh sáng ngọc. Khí tức trên người Lam Phượng Hoàng lạnh như băng, hoàn toàn trái ngược với khí tức Hồng Phượng Hoàng. Khác nhau, hai năng lượng khác hẳn nhau, nhưng giờ phút này hai loại năng lượng lại đang thân mật ở cùng một chỗ. Hào quang Lam Hồng giao nhau phát sáng. Hai Phượng Hoàng nhìn chăm chú vào nhau, đều mở rộng cánh Phượng của mình. Hai tiếng Phượng minh phát lên cao, trong không trung kết hợp với nhau. Ngọc Như Yên giữ chặt lấy Niệm Băng đang muốn xông tới, nghẹn ngào cất tiếng:
- Phượng Hoàng bát biến, Phượng Hoàng hóa thân.
Phượng Hoàng lục biến thành như Phượng, thì chỉ có được huyết mạch Vương tộc Phượng Hoàng, dùng năng lượng tinh thuần đem Ngũ thải hỏa diễm chuyển hóa thành hình Phượng Hoàng, cũng lấy loại hình này bộc phát ra lực công kích mạnh hơn nhiều. Mà Phượng Hoàng Thất biến Phượng Hoàng Chân thân, lại là do Ngũ Thải Hỏa diễm biến thành, thân hình mở rộng. Khi đó, mới là chính thức dẫn động Phượng Hoàng chi lực. Vì vậy, Phượng Hoàng thất biến cũng là một cửa ải khó phá nhất trong Cửu biến. Nhưng hai biến này mặc dù cũng có thể biến thành hình dáng Phượng Hoàng, nhưng thủy chung vẫn là Phượng Hoàng do năng lượng tạo thành. Nhưng mà, Phượng Hoàng bát biến trước mặt này lại là do Thân Như Phượng biến thành Thân Hóa Phượng. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Giờ phút này, hiện ra trước mặt Niệm Băng và Ngọc Như Yên chính là hai con Phượng Hoàng hoàn toàn là thực thể, không phải là tồn tại do năng lượng hóa thành, mà là Phượng Hoàng thật sự.
Hai màu Hồng Lam dần dần mờ nhạt, khí tức xung quanh người hai Phượng Hoàng cũng đã dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hai nàng cơ hồ đồng thời nhìn về phía Niệm Băng và Ngọc Như Yên. Cánh chim khổng lồ vỗ nhẹ, hai cánh dài năm trượng dựng lên. Ngay sau đó, hai màn hào quang lại hiện ra, chỉ có điều, hào quang lúc này dang dần thu nhỏ lại. Lúc hào quang cao bằng người bình thường thì Niệm Băng đã thấy được hai thân thể mềm mại thánh khiết. Trong màn Lam quang, Lam Thần toàn thân loã thể mỉm cười nhìn Niệm Băng. Trên mặt nàng, không thấy một cảm giác ngượng ngùng nào cả, mà tất cả là tình cảm sâu đậm. Da thịt trắng nõn bao phủ trong màn hào quang màu Lam, như Băng Nữ chi thần từ trên trời giáng xuống. Trong màn hào quang nhàn nhạt, tình trạng của Phượng Nữ cũng như Lam Thần, nàng đang nhìn chăm chú Niệm Băng. Nụ cười của nàng cũng rất động lòng người, trong màn hào quang màu đỏ, da thịt của nàng như được phủ lên một lớp phấn hồng, khí tức ấm áp làm trái tim Niệm Băng ấm lên.
- Thần Thần, Phượng Nữ.
Niệm Băng rốt cuộc không đè nén được tâm trạng kích động nữa, ôm lấy Phượng Nữ và Lam Thần vào trong ngực. Hai thân thể mềm mại động lòng người trong ngực hắn đang nhẹ run lên. Hắn căn bản không muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thầm nghĩ phải thật quý trọng hai báu vật trong lòng ngực, thật thương yêu các nàng, không thể để hai nàng rời đi mình dù chỉ chốc lát. Hai cơ thể khoả thân hoàn mỹ cũng không làm cho Niệm Băng dấy lên dục vọng. Lúc này, tình cảm trong lòng hắn đã hoàn toàn áp lấy hết các tâm trạng khác.
Thật lâu sau, ba người từ từ tách ra. Niệm Băng lấy hai chiếc áo vải trong Không gian giới chỉ ra, khoác lên thân thể mềm mại động lòng người của các nàng. Lúc này, Ngọc Như Yên mới tiến lên, mà Tích Lỗ và Long Linh cũng đã từ dưới chân núi đi lên. Chính là bởi vì cảm nhận được bọn họ đi đến, nên Niệm Băng mới phải rời khỏi sự ấm áp mà hai nàng mang lại.
- Mẹ.
Phượng Nữ và Lam Thần cùng thời nhào vào ngực mẹ, không riêng gì Niệm Băng kích động, các nàng cũng kích động. Được sống lại làm người khiến cho trong lòng hai nàng tràn ngập cảm giác khó tả, nếu nói như không sợ, thì không có khả năng. Ngọc Như Yên ôm hai con gái của mình, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nàng lo lắng không kém gì Niệm Băng. Hai người con gái có thể nói là tính mạng của nàng, nhìn thấy hai con bình yên, Ngọc Như Yên cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Phượng Hư đã ngừng cầu nguyện, bước vào bên trong miệng núi lửa. Nhìn thấy ba người Ngọc Như Yên, Phượng Nữ và Lam Thần, hắn rốt cuộc lần đầu tiên cảm giác được, Tộc quy của Phượng Tộc đã nên sửa đổi.
Cái ôm thắm thiết Ngọc Như Yên chuyển đến Long Linh. Ba nàng ôm nhau mà khóc, thời gian ở gần nhau ba nàng đã sớm sinh ra tình Tỷ muội. Gần nửa canh giờ trôi qua, mọi người mới dần bình tĩnh lại được. Không đợi mọi người hỏi, Lam Thần và Phượng Nữ đã nói ra những chuyện đã xảy ra. Nghe xong hai nàng nói, mọi người mới chính thức hiểu được ý nghĩa của việc Băng Phượng hiện, Phượng Hoàng thăng. Khi Lam Thần mất đi sự khống chế chính mình, nàng phát hiện, Băng Ma pháp lực của mình đã xảy ra biến dị. Băng lại bốc cháy, đây là điều mà trước kia chưa bao giờ nàng nghĩ đến. Nhưng sự thật lại là như vậy, cũng bởi vì Ma pháp lực trong cơ thể nàng có biến dị, mới xảy ra biến hóa sau này. Khi nàng hoàn thành thất biển, trong tiếng gọi của Phượng Nữ, Lam Thần mới hiểu, ngọn lửa màu lam đang cháy trong cơ thể mình lại là Âm Hỏa. Âm Hỏa cũng không phải là Âm U Chi Hỏa, mà Thuần Tịnh chi hỏa. Lúc nàng không biết vì sao xảy ra chuyện này thì Phượng Hoàng sơn đã bộc phát. Phượng Hoàng Chân hỏa khổng lồ khiến cho Lam Thần nghĩ đến tính mạng của mình đã đến giờ phút cuối cùng, nhưng nằm ngoài ý liệu của mình, nàng lại không cảm thấy nhiệt lượng xung quanh truyền đến, ngược lại lại tiến vào một không gian màu vàng trống trải. Sau khi nàng tiến vào không gian không lâu, Phượng Nữ cũng đã lao đến. Nàng từ nhỏ tu luyện chính là Phượng Hoàng Hỏa diễm, Cửu Ly Đấu khí trong cơ thể nàng rất tinh thuần, nhưng khi nàng đã tiến vào không gian, thì cả hai tỷ muội đều cảm giác được một loại khí tức khác thường, như là hai người vốn là một thể vậy. Bất luận là người này có cảm giác gì, thì người kia cũng có thể dễ dàng cảm nhận được. Ngay cả động tác của thân thể và vẻ mặt cũng hết sức giống nhau.
Một con Kim Phượng Hoàng xuất hiện trong không gian màu vàng. Kim Phượng Hoàng là do năng lượng hóa thành. Trong nháy mắt, trong đầu Phượng Nữ và Lam Thần đều có thêm một đoạn ký ức, ký ức từ thời Viễn cổ. Thì ra, khi Thần Di Đại chiến diễn ra thì Phượng Hoàng cũng giống như Long Tộc, đều là một phần tử của Di Thất Đại Lục. Mà Phượng Hoàng lại càng là tín ngưỡng của loài người trên Di Thất Đại Lục. Khi chiến tranh bộc phát, duy nhất Phượng Hoàng có thể chống lại đám Chủ Thần cường đại. Dưới sự chỉ huy của Phượng Hoàng, Liên quân nhân loại, Tinh linh, Ải nhân tộc phát động công kích mãnh liệt. Mà trong trận chiến tranh này, Phượng Hoàng đã phát huy toàn bộ thực lực nên đã tạo ra một thời kỳ chiến thắng cho Di Thất Đại Lục có. Ưu thế lớn nhất của Phượng Hoàng không phải là thực lực, mà là tấm thân Bất Tử. Mỗi một lần ngăn cản đám Chủ Thần mà bỏ mình, đều dựa vào Dục hỏa mà sống lại. Dùng sức của chính mình, ngăn cản ba gã Chủ Thần đang giúp đám Thần Nhân Thần Chi đại lục, phải tiêu hao rất lớn, nhưng cho dù là tấm thân bất tử có mạnh đến mấy, cũng là do năng lượng tạo ra. Khi năng lượng của Phượng Hoàng lại một lần nữa tiêu hao quá nhiều, đã đến mức không thể hồi sinh thêm lần nữa. Khi đó Phượng Hoàng đã giết chết một tên Chủ Thần. Phượng Hoàng biết, mình không thể nào tiếp tục chiến đấu như thế, vì vậy đã lựa chọn rời đi. Chết có thể mang đến quang vinh, nhưng mà nếu thật sự chết đi, thì Di Thất Đại Lục nếu có thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cho nên nó rời đi, lựa chọn hy vọng có một mồi lửa của Di Thất Đại Lục được lưu lại. Phượng Hoàng lấy hình thái giả chết rời khỏi chiến trường, đi đến Ngưỡng Quang Đại lục. Rất nhanh, nó tìm được một ngọn nút lửa đang phun trào trong Lãng Mộc Đế quốc. Nó đưa huyết mạch của mình truyền xuống cho Nhân loại ở đây, cũng lưu truyền phương pháp tu luyện của mình. Sau đó, nó mang theo năng lượng còn lại của mình tiến vào trong lòng núi ngủ say. Mà những Nhân loại được nó truyền dạy, chính là đời trước của Phượng tộc.
Giấc ngủ của Phượng Hoàng là một quá trình tu luyện, khi nó ngủ ở trong núi lửa khoảng một ngàn năm, phát hiện mình không thể nào khôi phục được năng lực vốn có. Tinh thần lạc ấn của nó ở tại Di Thất Đại Lục đã bị phá hỏng trí mạng trong trận quyết chiến đó. Nó chỉ có thể giữ lại ý thức và Phượng Hoàng Chân hỏa của mình. Nó đang đợi, đợi Tộc nhân có huyết mạch của mình để có thể bồi dưỡng ra một Phượng Hoàng mới thay thế mình. Mà Phượng Hoàng mới này chính là Băng Phượng trong phượng tộc.Nhưng nó đâu có biết rằng, Điển tích của Phượng tộc được viết ra dựa trên ký ức của nó lưu lại, lại có sự hiểu lầm. Nên đến vạn năm sau, tâm nguyện của nó mới được chính thức hoàn thành.
Năng lượng của Băng phượng là Chí Âm Chí hàn, nhưng khi giá lạnh đạt đến cực điểm sẽ có biến hóa. Mà dưới loại chuyển biến này, Âm hỏa mà Băng phượng sinh ra mới có thể kế thừa năng lượng của Phượng Hoàng. Khi núi lửa phun trào đại biểu cho Phượng Hoàng Niết bàn, câu thông với Linh hồn của Phượng Hoàng, sẽ chính thức có được Phượng Hoàng chân hỏa. Phượng Hoàng vốn không ngờ rằng mình lại phải chờ đợi lâu như thế. Năng lượng nó tích súc được còn khổng lồ hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Nhưng năng lượng này nếu do một Nhân loại thừa nhận, kết cục xảy ra chuyện gì nó không thể nào biết trước được. Nhưng Tinh thần Lạc ấn đã bị thương, nó chỉ có thể đánh cuộc một phen. Nhưng, càng làm cho hắn không ngờ đến chính là, khi Băng phượng kia bị mình khống chế, thì lại xuất hiện một Hỏa Phượng có huyết mạch tinh thuần. Phát sinh tình huống này, Phượng Hoàng rất là vui mừng, nên mới đưa Chân hỏa của mình truyền đều cho hai tỷ muội Phượng Nữ và Lam Thần khiến các nàng đạt đến Bát biến. Đây còn là do các nàng hiện thời chưa hấp thu được hoàn toàn Phượng Hoàng Chân hỏa. Phượng Hoàng đã để lại Chân hỏa trong cơ thể hai nàng, một khi thời cơ thành thục, lực lượng các nàng có thể đạt đến Cửu biến thì hai Phượng Hoàng mới sẽ được sinh ra. Mặc dù các nàng có huyết mạch của Nhân loại, nhưng các nàng vẫn là Phượng Hoàng, điểm này không có vấn đề gì.
Nghe xong Lam Thần và Phượng Nữ kể lại, Ngọc Như Yên cười, Phượng Hư cũng nghiêm túc quỳ xuống:
- Phượng tộc Trưởng lão Phượng Hư, cung nghênh hai vị Tộc trưởng. Ta thay mặt Phượng tộc, xin mời hai vị tộc trưởng chủ chủ trì đại cuộc Phượng tộc chúng ta.
Phượng tộc từ khi bắt đầu xuất hiện, thì vị tộc trưởng chính là Phượng Hoàng. Tất cả mọi người trong Phượng tộc đều tin rằng Phượng Hoàng là bất tử. Cho nên vạn năm này, bọn họ vẫn đợi, đợi Tộc trưởng của mình quay trở về. Mà lúc này, Lam Thần và Phượng Nữ đã trở thành Phượng Hoàng mới. Phượng Hư hơi nuối tiếc trong lòng, đồng thời cũng rất hưng phấn. Có hai vị cường giả này, mùa xuân của Phượng tộc rốt cuộc đã đến.
Phượng Nữ tiến lên một bước nâng Phượng Hư dậy:
- Trưởng lão, ngài đừng như vậy. Thực ra, cả chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chúng ta đều còn trẻ, đại cục của Phượng tộc cần có kinh nghiệm của ngài để chủ trì
Phượng Hư mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Không, ta đã quá già. Người già đầu óc sẽ chậm chạp. Thông qua đại điển Phượng Hoàng niết bàn lần này, ta hiểu rằng, Phượng tộc chúng ta nên thay đổi. Mà thay đổi này phải do hai vị Tộc trưởng hoàn thành. Bất kể hai người thay đổi tộc quy của Phượng tộc, ta vẫn sẽ ủng hộ các ngươi. Vì tương lai mấy ngàn Tộc nhân của Phượng tộc, xin hai vị Tộc trưởng đáp ứng.
Vừa nói, ánh mắt lão nhìn Niệm Băng cầu khẩn. Lão biết, hai người Phượng Nữ và Lam Thần có chịu ở lại hay không, có quan hệ trực tiếp với Niệm Băng.
Niệm Băng không lên tiếng, nhìn về phía Phượng Nữ và Lam Thần, nói:
- Các nàng có quyền lựa chọn vận mệnh của mình. Phượng Hư Trưởng lão nói rất đúng, bây giờ Phượng tộc quả thật cần các nàng. Phải có cường giả như các nàng mới có thể làm cho Phượng tộc phát triển. Trận chiến giữa ta và Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự còn một thời gian nữa. Trước tiên chúng ta cứ ở lại Phượng tộc đi, đến lúc đó các nàng có lựa chọn như thế nào, ta sẽ nghe các nàng.
Đại điển Phượng Hoàng Niết bàn, đại cục đã định. Niệm Băng biết, mình sắp phải đối mặt với thời kỳ rất khó khăn. Thật ra trong lòng hắn muốn Phượng Nữ và Lam Thần lưu lại, thậm chí cả Long Linh. Nói như vậy, khi hắn làm chuyện gì, sẽ không có nhiều điều phải lo ngại. Mặc dù Lam Thần và Phượng Nữ đạt đến Bát biến nên lực chiến đấu tăng nhiều. Nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn Huyệt quan sát đã có kết luận. Các nàng bây giờ, vừa mới tiến vào Bát biến, thực lực mới đang tiếp cận cấp mười ba. Nếu gặp phải rất nhiều cao thủ Thần Chi đại lục thì sẽ rất nguy hiểm. Huống hồ, Tà Nguyệt phải thực hiện nghi thức triệu hồi Di Thất Đại Lục, khi đó phát sinh biến hóa gì, căn bản không ai có thể nói rõ được.