Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 79:




Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 79
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Báo thức vang lên lúc 6 giờ, hôm qua Úc Triệt không tắt vì sợ Lâm Tri Dạng không dậy nổi sau cuộc chơi hừng hực đêm qua.
Thực sự không bị mất ngủ.
Nằm trên chiếc giường từng khiến cô cảm thấy cô đơn, lạc lối và sợ hãi, cô không bị dày vò bởi đủ loại lo lắng nữa. Lâm Tri Dạng bên cạnh cô, thậm chí không cần tốn sức mà có thể dễ dàng vào giấc.
Cô vội tắt, Lâm Tri Dạng không bị báo thức làm phiền, vẫn ôm eo cô thở đều, ngủ ngoan.
Hương thơm từ làn tóc, Úc Triệt ngửi ngửi, không nhịn được nên hôn lên đầu em.
Có lẽ do thay đổi môi trường nên hôm qua Lâm Tri Dạng rất dịu dàng, em nhẹ nhàng đốt lửa, nhẹ nhàng trêu. Dịu dàng đến mức cô không thể thích nghi, chỉ trong một lúc là quân lính tan rã và liên tục đầu hàng.
Cho dù chỉ hồi ức một mình nhưng cũng đủ khiến Úc Triệt đỏ mặt, không dám nghĩ chi tiết.
Đối diện với Lâm Tri Dạng, cô không thể kiềm chế bản thân. Cô muốn Lâm Tri Dạng cho cô nhiều sự nồng nhiệt hơn, muốn đến gần Lâm Tri Dạng hơn. Song, sau khi bình tĩnh lại, người xấu hổ hơn cũng là cô.
Lâm Tri Dạng hư, thích trêu cô.
Bây giờ uống giường và đi ăn sáng thì hơi quá. Trời vẫn còn sớm, đủ để Úc Triệt tỉnh ngủ, ở cạnh Lâm Tri Dạng say giấc để nhớ lại từng khoảnh khắc họ đã bên nhau.
Cô thích Lâm Tri Dạng ngủ, trông ngoan ngoãn và dễ thương nhưng rất quyến rũ. Tuy vậy, vẫn không nhịn được việc kéo người thức, để em nói chuyện, để em trở lại làm cô bé đầy sức sống.
Nhưng nếu mặt trời nhỏ không đầy điện thì làm sao sáng và ấm lên được?
Phải để em ngủ ngoan.
6 giờ 25 phút, Úc Triệt không thể nằm nữa, đẩy tay Lâm Tri Dạng ra để chuẩn bị xuống giường rửa mặt.
Ai ngờ Lâm Tri Dạng vừa động đã tỉnh, ngái ngủ hỏi: "Chị đi đâu đó?"
"Chị dậy đã, em ngủ thêm đi." Úc Triệt nhẹ dỗ.
"Không muốn." Lâm Tri Dạng ôm người vào lòng, làm nũng: "Chị ngủ với em."
Vui vẻ vì lời ỷ lại, thật lâu không nỡ từ chối nhưng vẫn làm hỏng không khí: "Trong nhà không chỉ có hai mình, thức trễ không tốt."
Lâm Tri Dạng im lặng một lúc, cuối cùng nhận ra đây là Úc gia, không phải mái ấm tình yêu của mình và Úc Triệt.
Nhưng cô buồn ngủ.
Giọng nói mềm mại, trốn tránh trách nhiệm: "Tại chị, chị lấy hết năng lượng của em."
"Em nói nhảm?"
"Sao nhảm cơ?" Cuối cùng, Lâm Tri Dạng mở to mắt nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt nhưng mờ mịt trong bóng tối: "Em muốn một lần thôi, lúc em nghỉ ngơi chị quyến rũ em."
Úc Triệt phủ nhận: "Chị không."
Lâm Tri Dạng xoa mặt chị, ngón cái và ngón trỏ nhẹ chạm nơi môi nhưng gặp sự phản kháng.
Cười, dùng chất giọng đầy hấp dẫn pha chút khàn khàn: "Tối qua vui không chỗ chê, không gọi là quyến rũ sao?"
Cô biết tất điểm nhạy cảm và hứng thú của Úc Triệt. Vì ở Úc gia nên không muốn lăn lộn chị nhiều, nhanh chóng đưa người lên đỉnh núi, nghĩ rằng sẽ đi ngủ sớm.
Nhưng không biết đụng vào nút nào của Úc Triệt, hôn từ cổ tay xuống ngón tay cô, làm sự ẩm ướt trong mắt lan rộng để từng cái chạm của Lâm Tri Dạng.
Sự ngứa ngáy trên tay kéo ra nỗi rối loạn trong lòng, Lâm Tri Dạng nhớ lại vẫn mê man: "Chị là yêu tinh chăng?"
Úc Triệt nghiêng mặt, tránh xa ai kia quấy rầy: "Chị không."
"Chị có."
"Không." Úc Triệt nhéo vào eo ai kia, lần này dùng sức, đẩy người xuống giường.
Lâm Tri Dạng dùng chăn che đầu, nằm đó cười, khi Úc Triệt trốn thoát lại bực, xoay người lại. Trông dũng cảm và cuồng nhiệt, Út Triệt nhảy xuống giường bằng hai bước lớn, kéo chăn bông ra khỏi ai kia: "Dậy."
Lâm Tri Dạng co rúm lại: "Ối, lạnh lẽo quá, em muốn ngủ."
"Chị thấy em tỉnh rồi, ngủ gì mà ngủ." Úc Triệt kéo chăn và gấp lại, đặt sang một bên.
Lâm Tri Dạng mất hết ấm áp, khóc rống: "Người đàn bà đanh đá."
Úc Triệt hả giận, "người đàn bà đanh đá" vẫn tốt hơn "yêu tinh", làm người ta nghe sẽ trêu chọc.
Úc Triệt dọn dẹp xong, xuống lầu mới 7 giờ 15. Giang Dung Tâm và Úc Hân đang cho ba đứa nhỏ ăn sáng, chuẩn bị đưa chúng đến trường.
Hôm nay là thứ Sáu, trong trường có hoạt động vào buổi chiều nên Úc Triệt cần tham gia. Cô dự định ăn sáng xong sẽ đi.
Ăn được nửa đường cháo, Lâm Tri Dạng phấn chấn bước xuống lầu, khác hoàn toàn với hình ảnh nằm dài trên giường mặc sự đời. Mặc chiếc áo len màu hồng mà Úc Triệt đã mua, dày dặn và vừa vặn. Tóc buộc cao trông tràn đầy năng lượng.
Nở nụ cười với mọi người trên bàn, ngồi cạnh Úc Triệt và tự múc cháo.
Nhìn lướt ngang là Giang Dung Tâm biết ai kia không trang điểm, thậm chỉ lông mày không thèm vẽ nhưng trông vẫn xinh.
"Chị hai, người trẻ thật quá khác, mặt mộc cũng đẹp vậy, ngưỡng mộ quá."
Úc Hân theo lời Giang Dung Tâm và nhìn Lâm Tri Dạng. Tuy trong lòng đồng tình nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ "Ừ."
Lâm Tri Dạng cười: "Chị nói giáo sư Úc ạ? Mặt mộc của chị ấy cũng rất xinh nha."
"Chị nói hai đứa, thôi." Giang Dung Tâm liếc.
Úc Triệt bóc vỏ trứng muối, bình tĩnh: "Chị dâu đừng để ý đến em ấy."
Lâm Tri Dạng "hừ", tiếp tục ăn cháo và Úc Triệt tự nhiên đặt quả trứng đã bóc vào đĩa của cô.
Hai người khẽ nhìn nhau, cười, sau đó nhanh tách ra.
Úc Hân đã ăn xong, bình tĩnh thưởng thức.
Là chị hai, dù không hiểu biết lắm về Úc Triệt đi chăng nữa, nhưng chung đụng ba mươinăm, chị vẫn cảm nhận được phần lớn cảm xúc của Úc Triệt.
Em thật sự thích Lâm Tri Dạng, thích đến mức thay đổi cả tính cách và thói quen.
Úc Hân im lặng thở dài, bị Giang Dung Tâm biết, sau lại tìm được cơ hội hỏi chị bị làm sao.
Úc Hân lắc đầu: "Không sao, chỉ thấy Úc Triệt thích người ta, sợ sau này em bị ăn hiếp."
Giang Dung Tâm cười: "Đó là chuyện của con bé, chúng ta không thể can thiệp. Hơn nữa, em tin tưởng mắt nhìn của em ấy."
"Ừ, đúng là chuyện của con bé."
Cho dù có bị bắt nạt hay sẽ thiệt thòi thì vẫn là lựa chọn của Úc Triệt. Em gái sẵn sàng chịu hậu quả vì lựa chọn của mình, vậy tại sao chị cứ phải buồn lo vô cớ?
Nếu Úc Hân có thể bình tĩnh như Giang Dung Tâm, có lẽ Úc Triệt chẳng phiền lòng vì chị hai như vậy.
Ăn uống xong xuôi, Úc Triệt dẫn Lâm Tri Dạng vào phòng làm việc gặp Úc An Tuần. Sáng sớm ông ăn xong là qua đây ngồi, nghe có người gõ cửa, mạnh mẽ bảo: "Vào đi".
Úc Triệt nói sắp đi, ông không giữ lại, tháo kính và nhìn Lâm Tri Dạng: "Úc Triệt đi, con làm freelancer thì vội làm chi?"
Sét đánh giữa trời quang, muôn vàn câu hỏi vì sao.
Lâm Tri Dạng cố gắng kiểm soát biểu cảm, lòng cô đang điên cuồng gào rống: Không, đi, cháu phải đi!
Úc Triệt không suy nghĩ, nhẹ từ chối: "Con không ở đây nên em ấy cũng ngại, thôi, con dẫn em về,"
Đối với người nhà vẫn trước sau như một, không từ bỏ bản thân để chiều lòng người khác.
Sau khi trải qua nhiều chuyện với Lâm Tri Dạng, cô còn coi đây là kim chỉ nam. Con người phải làm hài lòng bản thân trước rồi mới xem xét đến việc người khác vừa lòng hay không.
Bây giờ ba đòi giữ Lâm Tri Dạng lại, giống như ngày xưa ba đã từng làm. Ba cảm thấy rằng nếu con có thể ở lại thì tại sao phải đi?
Quan trọng hơn, miễn là Lâm Tri Dạng ở đây, sau khi cô làm xong việc sẽ đến. Cuối tuần của hai người sẽ chỉ để ở đây.
Úc Triệt không muốn.
Có những chuyện dù đã qua nhưng cô quên không được.
Dù họ chấp nhận Lâm Tri Dạng đi chăng nữa nhưng việc nào ra việc đó.
Hơn nữa, đến bản thân cô còn không muốn ở đây thì làm sao nỡ để Lâm Tri Dạng một mình?
Có lần một sẽ có lần hai, nếu bây giờ đồng ý thì sau này Lâm Tri Dạng sẽ thường bị kẹt ở chỗ này.
Đó không phải điều Lâm Tri Dạng có thể chấp nhận.
Làm sao một người lười biếng, tự do và vui vẻ có thể bị nhốt vào trong lồng? Tối qua bị kéo đi xem thời sự, tuy em không than phiền nhưng Úc Triệt đau lòng.
Không ai được làm Tri Dạng của giáo sư buồn.
Mặt Úc An Tuần tối sầm lại. Ông chỉ đùa Lâm Tri Dạng, nhưng Úc Triệt nghiêm túc làm ông hơi giận.
Chịu đựng: "Rồi, về đi."
Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn đặt tay xuống, cúi người: "Lần sau đến thăm bác nữa."
Úc An Tuần không để ý lời khách sáo: "Nhớ nói với ba mẹ cháu đến Hoài Thành ăn Tết."
"Dạ, cháu nhớ."
Việc lớn như vậy, cô đã nói từ lâu. Lâm Huy thì vui không tả xiết còn Kỷ Lan chắc đã may xong váy.
Còn mẹ ruột, người đang nghỉ dưỡng bên kia đại dương, nghe con gái bảo con và người yêu đã có thể gặp mặt phụ huynh cũng phấn khích không thôi, nói rằng lúc đó bà sẽ bay về.
Lâm Tri Dạng hoan nghênh: "Vất vả quý bà Tôn rồi."
Xe rời khỏi Úc gia, Lâm Tri Dạng thấy nhẹ hết cả người. Giờ nghĩ lại thấy sợ, suýt nữa chạy không thoát.
Sau đó, cô lo lắng: "Lúc nãy em phản kháng ba, có lẽ ông không vui. Nhưng thực ra đó là chuyện nhỏ, không sao đâu."
Che giấu suy nghĩ thật, muốn Úc Triệt yên tâm hơn. Cho dù ông quyết định giữ cô lại thì cô cũng không sao.
Úc Triệt nhíu mày, nghiêm túc: "Chuyện của em sao có thể coi là việc nhỏ chứ?"
Lâm Tri Dạng bất ngờ, mở miệng nhưng không biết nói gì. Giáo sư Úc quá bá đạo.
Chiếc xe đi qua con đường lần trước Lâm Tri Dạng đến tìm cô. Cô hãy còn nhớ cái đêm đó, đêm mà Lâm Tri Dạng mang hoa hồng đến cứu cô.
Linh hồn của cô là Lâm Tri Dạng trao.
Cô nói: "Em cứ làm chính mình khi ở bên chị, đừng kiềm chế."
"Chị thích em vì em là em, chỉ cần chị thích em là đủ. Em không cần làm họ hài lòng, để họ thích em mà tổn thương bản thân mình. Nghe rõ chưa?"
Hoá ra chị biết.
Chị biết cô việc cải trang trước mặt gia đình là vì được công nhận, quan trọng hơn là vì chị.
Ai bảo giáo sư Úc chậm chạp, lạnh nhạt vậy? Người ta chỉ không muốn thôi, khi chị muốn chân thành với người khác thì khó ai cưỡng lại nổi.
Lâm Tri Dạng im lặng một lúc, sau đó thấp giọng: "Chị đừng tốt với em như vậy được không?"
"Không thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.