Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 84:




Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 84
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Đêm hôm ấy, sau khi ăn lẩu xong, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày.
Vào ngày cuối cùng của năm, nếu có tuyết lớn thì năm tới sẽ là một năm tốt lành.
Lâm Tri Dạng vừa buông đũa đã nhìn thấy ảnh Mạnh Dữ Ca gửi qua: "Hai người đó đi xem phim giao thừa. Chị muốn đi không?"
Úc Triệt rung động: "Có phim gì em."
Lâm Tri Dạng tìm lịch chiếu, ngồi đó đọc từng cái và càng đọc càng thấy nhàm. Đến cô còn không hứng thú thí nói chi đến Úc Triệt.
"Bỏ đi, hai mình về nhà xem phim đón năm mới."
Và rõ ràng Úc Triệt hài lòng, hai người nắm tay nhau ra khỏi quán lẩu.
Đường trơn nên họ đi rất cẩn thận. Đặt biệt là Lâm Tri Dạng, liều mạng đi giày vải, đến trơn nên cứu trượt tới trượt lui, hầu như là được Úc Triệt ôm cả chặn đường.
Nhưng trông không có gì không ổn.
Cũng như họ, có rất nhiều người bám lấy nhau, thậm chí còn có người bị trượt, được đỡ đứng lên nên không quan tâm tới người khác.
Gió tuyết kéo dài, đông như gấp đôi hè.
Những bông tuyết lạnh lẽo mềm mại rơi xuống từ trời xanh, phân bố không đều và trải rộng khắp thành phố: Dây thép cứng nhắc và bê tông, ánh đèn neon sặc sỡ cùng đèn đường lộng lẫy, tiếng ồn ào của xe cộ và người đi đường...được ôm trọn lấy, bao bọc bởi một vùng trắng xoá và sạch sẽ.
Con người biết cách thổi hồn vào những khoảnh khắc vô vị, nên cho dù là ngày đông lạnh lẽo, ảm đạm, tuyết phủ trắng xoá thì cũng bị tan đi bởi kỳ vọng của năm mới.
Chỉ còn lại lời ca, tiếng cười, thành phố ngập tràn rộn ràng và lãng mạn.
Những con phố tấp nập, người đi kẻ lại không ngớt, xe cộ dừng lại bên đường.
Người phụ nữ tóc đen buộc cao, mặc một chiếc áo khoác đen sẫm dài đến mắt cá chân, bên trong là váy len màu trắng nhạt để giữ ấm người, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu xám.
Người được cô ấy cẩn thận đỡ cao hơn và dường như không sợ lạnh. Trong đêm đông buốt giá nhưng vẫn chỉ mặc chiếc áo len mỏng, bên ngoài là chiếc áo khoác lớn màu xanh đậm.
Quần dài giúp đôi chân thon thả, cô ấy mang đôi giày vải trắng trắng.
Hai người chật vật lên xe, cả đôi đều run rẩy, cảm thấy buồn cười vì sự bối rối trước đó nên đùa giỡn với nhau vài câu.
Chỗ đậu xe khá chật nên Úc Triệt không chần chừ, lấy xe chạy đi. Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, mọi thứ yên bình và tĩnh lặng.
Cô đã trải qua ba mươi đêm giao thừa, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy Tết có ý nghĩa. Đó không chỉ là một trang mới trên lịch, không chỉ là lễ hội để mọi người vui vẻ, mà còn là tình yêu và hy vọng.
Là biểu tượng của tương lai tươi sáng.
Đèn xanh suốt cả chặng đường, khi đến giao lộ mới chuyển sang đỏ.
Cả hai đều nhẹ nhõm.
Theo cách nói mê tín của Lâm Tri Dạng: Nếu lái xe gặp đèn xanh cả chặng đường, không gặp đèn đỏ thì sẽ không lãng phí may mắn của cuộc đời.
Chờ đèn đỏ cũng là cách để tích luỹ vận may khác cho bản thân.
Úc Triệt nghe, không bình luận nhưng thực sự cô cũng tin.
Lâm Tri Dạng đặt tên lên vô lăng, so với lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình thì tay Úc Triệt lạnh hơn nhiều.
Úc Triệt bất lực: "Sao mặt ít vẫn không sợ lạnh? Không giống con gái chút nào."
Lâm Tri Dạng cười: "Đây là thành kiến về giới tính? Không sợ lạnh là không phải con gái hả? Phải như tảng băng mới chứng minh mình yêu đuối?"
"Em nói chị như tảng băng và đang chứng minh mình yếu đuối."
"Em không."
"Em có."
"Chị vô lý nữa!"
Hai người chị một câu, em một câu, cãi nhau. Về đến nhà, Úc Triệt chạy đi tắm nước nóng ngay. Khi ra ngoài, Lâm Tri Dạng đã dọn xong chăn nệm và mở điều hoà ở nhiệt độ vừa phải.
"Chị nằm xíu đi, em tắm xong rồi xem phim với chị." Thời tiết này, nằm trên giường xem thoải mái hơn.
Kết quả: khi Lâm Tri Dạng vui vẻ ra ngoài thì Úc Triệt đã ngủ say, hơn nữa ngủ rất ngon.
Lâm Tri Dạng cười, nhẹ ngồi bên cạnh, đắp chăn cho chị.
Nhìn chị ngủ, nhớ lại quá khứ.
Giao thừa năm kia, cô và Úc Triệt đến khách sạn, phát sinh quan hệ.
Men say dâng lên não, thật cũng không phải say mà do dũng cảm kết hợp với hứng khởi mạnh mẽ.
Ánh mắt lạnh lùng của Úc Triệt không thể ngăn cản cô. Lúc cởi quần áo, Lâm Tri Dạng thầm nghĩ mình sẽ chịu trách nhiệm.
Sau đó, Úc Triệt nhắm mắt, không nhìn cô nữa.
Lúc ấy Lâm Tri Dạng không hiểu tại sao, nhưng Úc Triệt dường như rất tin cô.
Dù rằng không phải là người lịch sự gì cho cam, cởi hết quần áo làm chị run cả lên; dù rằng sấn say làm bậy, không kiểm soát được sức nên làm chị đau; dù rằng họ không ai biết ai và là lần đầu làm chuyện đó.
Những phản ứng của Úc Triệt vô cùng ngây thơ, trong sáng, nhưng trong suốt quá trình chị vẫn không phản kháng hay chán ghét, chị chỉ cau mày và cắn chặt môi chịu đựng mọi thứ.
Khi cô hôn chị, chị nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Úc Triệt rất chậm, cả về cảm xúc lẫn thể chất. May thay, Lâm Tri Dạng rất kiên nhẫn.
Đêm đó, họ cực kỳ ăn ý với nhau.
Sau đó, khi ôm chị ngủ, Lâm Tri Dạng tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được tình yêu đích thực mà bản thân mong đợi đã lâu.
Là người theo chủ nghĩa lãng mạn, cho rằng người ta ngủ với mình là vì trong lòng có mình.
Nhưng sau đó, mọi việc không suôn sẻ như cô nghĩ.
Bây giờ cô biết Úc Triệt có lý do riêng của mình, khi nhớ lại, cô không chỉ cảm thấy buồn vì mình mà còn đau lòng cho Úc Triệt.
Úc Triệt là đồ ngốc.
Đêm giao thừa năm ngoái, không lâu sau khi chia tay, cô đã đón giao thừa cùng Mạnh Dữ Ca và bạn bè.
Cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng cô hoàn toàn không bình thường. Úc Triệt, Úc Triệt, Úc Triệt, cứ mãi nghĩ về Úc Triệt.
Nghĩ về lần đầu tiên gặp nhau và sự kết thúc của hai người.
Tưởng rằng kết thúc mối quan hệ này chỉ là kết thúc tình yêu mình không có được, mà nếu nuối tiếc thì sẽ làm cô đau cả một đời.
Đó là thời điểm khó khăn nhất của cô.
Và năm nay.
Mạnh Dữ Ca có tình yêu của mình, đã bước ra khỏi sương mù thuở xưa.
Cô và Úc Triệt cũng được hồi sinh.
Chị dẫn cô đến lớp, đưa cô đến căn tin, mang cô về văn phòng nghỉ trưa, dắt tay cô đến quán lẩu ăn tối, dìu cô qua băng tuyết rồi yên bình ngủ cạnh cô.
Những khó khăn, đau khổ xưa kia như trải đường cho hạnh phúc. Đó là thủ thuật thường được sử dụng trong phim để tăng cảm giác hứng thú.
Xem phim gì vào giao thừa? Ngày nào cũng là ngày kỷ niệm, tối nào cũng có thể xem phim.
Lâm Tri Dạng tắt đèn và ôm người trước mặt thiếp đi.
Gió bắc thổi cả đêm ngoài cửa sổ, những bông tuyết bị gió đung đưa và đọng lại trên kính. Một đêm ngon giấc.
Thức dậy, Úc Triệt thấy hối tiếc: "Hai mình không cùng nhau đếm ngược đến năm mới rồi ước nguyện cho năm sau."
Lâm Tri Dạng cười thầm rằng giáo sư Úc như một cô bé, bắt đầu quan tâm đến mấy lễ như như này.
"Chị ước gì trong năm mới thì nói với em, em giúp chị thực hiện hết. Có được không?"
Cách nói như ngậm đường trong miệng, muốn làm người ta ngọt ngào đến chết. Úc Triệt được dỗ vui, ôm người cọ cọ: "Không, dù sao chị làm không được thì em cũng sẽ làm cho chị mà."
*
Khoảng thời gian sau ngày đầu năm mới như dành để chuẩn bị Tết Nguyên Đán. Công việc ở trường của Úc Triệt ngày càng nhiều. Hầu như hôm nào cũng phải ở đó từ sáng đến tối, hơn nữa còn phải tăng ca vào cuối tuần.
Tất nhiên Lâm Tri Dạng sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng sợ vợ yêu mệt, vì vậy cung cấp thêm dịch vụ massage vào buổi tối.
Úc An Tuần biết Úc Triệt bận nên đến bây giờ mới gọi điện thoại cho Lâm Tri Dạng, kêu người về ăn cơm.
Làm sao Lâm Tri Dạng dám trái lời, ngoan ngoãn lái xe về Úc gia. Cô đã vượt qua nỗi sợ, tin rằng sống sót qua tai nạn sẽ mang lại may mắn nên không cần phải quá lo.
Khác với cô, dù Úc An Tuần cố gắng chăm sóc mình đến đâu cũng không thể về trạng thái trước đây. Ông dần không thể làm quá nhiều việc, lực bất tòng tâm và bắt đầu uỷ thác cho cấp phó đi làm.
Vì thế, ông rảnh, ở nhà không có chuyện gì làm nên thích kéo Lâm Tri Dạng qua luyện thư pháp chung.
Thư pháp của Lâm Tri Dạng không chỉ đẹp mà trông còn chín chắn, điềm tĩnh và hiếm thấy ở giới trẻ. Đúng thật là "nét chữ nét người", nhưng thái độ và cảm giác cô mang lại khi viết chữ rất khác biệt. Thấy vậy, Úc An Tuần sẽ hỏi cô một số vấn đề trong lúc viết.
Đối với Lâm Tri Dạng, luyện thư pháp là chuyện tốt, cô có thể nung nấu tình cảm với cha vợ, này vui hơn so với xem thời sự.
Úc An Tuần đã hiểu rõ, khi nào muốn phạt người ông sẽ bắt ngồi xem tin tức.
Họ thường luyện viết, tưới hoa hoặc chơi cờ, thậm chí ra sân phơi nắng khi trời đẹp. Dường như hai người đã bước vào trạng thái dưỡng lão.
Úc An Tuần nhận thấy Lâm Tri Dạng quá ngoan, hoàn toàn khác biệt so với mấy đứa bé của nhà họ Úc.
Sự ngoan ngoãn của Lâm Tri Dạng là có chủ ý, cô ước gì mình có thể nói thẳng: Con giả bộ đó, con lấy lòng thôi, xin đừng làm khó làm dễ con nữa.
Thật thì cô không sợ Úc An Tuần. Cô vui tươi, thoải mái, ai cũng tiếp được.
Không thể không hờn dỗi sự cổ hủ của Úc An Tuần, khi Úc An Tuần nghiêm túc nhìn là cô làm nũng: "Ôi, chúng ta nói chuyện mà. Cụ lãnh đạo, bác không cho nhân dân phản ánh vấn đề sao?"
Em bé làm nũng sao đành xuống tay?
Úc An Tuần không thể làm gì, dần dần, ông có bình tĩnh thể chấp nhận bất cứ điều gì Lâm Tri Dạng nói.
Càng kỳ lạ hơn là Úc Thành, Úc Hân và kể cả Úc Thiên, Lục Thần, ai cũng sợ ông, không dám quá chủ động.
Nhưng khi có Lâm Tri Dạng cạnh bên thì họ luôn thoải mái, thậm chỉ còn gần gũi với ông hơn.
Đôi lúc Lâm Tri Dạng sẽ gọt táo và nói với Úc Thiên: "Mang cho ông ăn."
Úc Thiên vui mừng khi được gọi, hạnh phúc mang táo lên phòng sách: "Ông nội, dì bảo ông ăn."
Hoàn toàn không có sự ngại ngùng khi bên ông như trước.
Họ bắt đầu gọi Lâm Tri Dạng là "dì Lâm", dần dần quen thuộc, cảm thấy cách gọi này không đủ thân thiết. Nhưng cũng không thể gọi là dì nhỏ, nên cứ bỏ qua, chỉ gọi là "dì".
Ngay cả Úc Thành cũng dám trêu tức Lâm Tri Dạng trước mặt ông. Anh thường mắng người ta nhưng nói không lại, thế là cầu xin giúp đỡ: "Ba, con bé này xấu quá."
Điều này khiến Úc An Tuần nhớ đến năm xưa, khi Úc Thành vẫn còn là bé con, thích mách người lớn nhất.
Luôn gọi "ba", "mẹ", thích cha mẹ bảo vệ, cảm giác được yêu thương.
Đã nhiều năm không thấy Úc Thành ỷ lại.
Và chỉ cần Lâm Tri Dạng không ở đó, họ sẽ quay về sự kính trọng, sợ ông ở nhà thường, giận chó đánh mèo.
Úc An Tuần phải thừa nhận, vì như thế mà ông bắt đầu thích sự xuất hiện của Lâm Tri Dạng.
Úc Triệt cứ chán nản, con cần một người thế này để soi sáng đường đi. Từ góc độ này, hai đứa là cặp đôi hoàn hảo.
Lần này ông đã đúng.
Sau kỳ nghỉ đông, Úc Triệt không thể nghỉ ngơi trong tuần đầu, như thường lệ, cô có cả tá việc cần xử lý.
Ngoài việc giúp đỡ mấy chuyện cần thiết, Lâm Tri Dạng sẽ không phiền chị. Mấy việc như nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa gì đó cũng tự mình làm hết.
Có vẻ mấy việc lặt vặt ngày càng nhiều, lúc nào cũng phải trả lời điện thoại công việc, cứ ngồi đó nhéo mày suốt.
Mãi cho đến khi Úc Triệt bận xong, tìm được thời gian để ăn Úc Triệt thật kỹ mới giúp đỡ đi phần nào phiền muộn.
Úc Triệt nằm trong lòng, mệt đến buồn ngủ, Lâm Tri Dạng đột nhiên lên tiếng: "Mẹ em về nước, để gặp chị."
Tỉnh cả ngủ, Úc Triệt mở mắt, hồi hộp: "Mẹ sẽ thích chị không?"
"Chắc chắn sẽ." Khẽ cắn vành tai: "Không ai không thích giáo sư Úc cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.