Khúc Nguyên Vũ nói hết câu này đến câu khác, âm lượng càng lúc càng cao.
Mặc dù bây giờ ông ta đã tóc bạc trắng, ngoài tám mươi tuổi nhưng câu nào cũng rất mạch lạc có tình có lý.
Mọi người im lặng.
Đến khi ông ta nói xong, trong phòng như vẫn còn vọng lại giọng nói của ông ta.
Trong toà án không có bất kỳ một âm thanh nào.
Không ai dám nói, chỉ chờ phán quyết cuối cùng của thẩm phán.
Thẩm phán nhìn tài liệu trong tay, lại nhìn mấy nhân chứng đang đứng trước mặt.
Ông ta giơ tay, gõ chiếc búa trong tay xuống.
“Theo những bằng chứng hiện có, nếu bệnh của Khúc Chấn Sơ thật sự đe doạ đến cuộc sống của người khác thì theo quy định, anh ấy phải tiếp nhận điều trị.”
“Bây giờ tôi tuyên bố.”
Ông ta vừa giơ tay thì An Diệc Diệp đã vội bước lên.
“Không được! Khúc Chấn Sơ không gây hại cho bất kỳ ai, các ông không được đối xử với anh ấy như thế!”
Khúc Nguyên Vũ giễu cợt: “Cậu ta nhốt tôi và cô lại là đã đe doạ nghiêm trọng đến sự an toàn cho tính mạng của chúng ta!”
Thẩm phán gật đầu và nói thẳng: “Tôi tuyên bố đưa Khúc Chấn Sơ vào bệnh viện Cận Thâm chờ chẩn đoán và điều trị.”
Nói xong ông ta gõ chiếc búa trong tay, tuyên bố kết quả phán quyết đã được thành lập.
Chẳng mấy chốc có người đi tới đưa Khúc Chấn Sơ đi.
An Diệc Diệp vội chắn trước mặt họ.
“Không được!”
Cảnh sát phía trước còn chưa làm gì, Khúc Chấn Sơ đã bước lên đặt tay lên vai An Diệc Diệp, kéo cô lại.
An Diệc Diệp vừa định lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã ôm cô vào lòng.
Cô sững sờ một lúc, lời đến bên miệng cũng dừng lại.
Đã bao lâu rồi Khúc Chấn Sơ không ôm cô?
Nhưng sao lại là lúc này?
Mắt An Diệc Diệp ươn ướt, suýt thì bật khóc.
Khúc Chấn Sơ dường như nhìn ra cảm xúc của cô bèn vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
“Anh sẽ không sao đâu.”
Giọng anh rất kiên định khiến người ta không tự chủ được muốn tin.
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.
“Em không muốn anh vào đó, anh hoàn toàn không làm hại ai mà.”
Cô giữ chặt áo Khúc Chấn Sơ.
“Em không cho anh đi.”
Khúc Chấn Sơ bật cười, ánh mắt dịu dàng âu yếm, anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
“Mấy ngày tới ở nhà họ Nguyễn đừng chạy lung tung, một thời gian nữa anh sẽ ra đón em.”
An Diệc Diệp chớp mắt, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
“Thật sao?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Không được khóc. Anh không làm hại ai, nhưng người duy nhất anh làm hại lại chính là em.”
An Diệc Diệp lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, anh chưa bao giờ làm hại em cả…”
Cô còn muốn nói thêm nhưng cảnh sát đã bước tới.
Khúc Chấn Sơ buông tay cô ra, dặn dò lần nữa: “Ở nhà họ Nguyễn, đừng đi lung tung.”
Nói xong anh quay người đi ra ngoài cùng cảnh sát.
An Diệc Diệp đuổi theo vài bước thì bị người chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khúc Chấn Sơ bị đưa lên xe.
“Thế nào?”
“Lúc đầu khi cậu ta đưa tôi vào nhà thương điên, có nghĩ rằng mình cũng có ngày phải vào đó không?”
Nghe thấy giọng nói này, An Diệc Diệp quay ngoắt đầu lại, nhìn Khúc Nguyên Vũ đang đắc ý phía sau.
An Diệc Diệp nắm chặt tay, hung dữ lườm ông ta.
“Ông vẫn luôn cố tình giả điên!”
Khúc Nguyên Vũ cười bảo: “Nếu khi đó tôi không giả điên, tôi có thể sống được tới bây giờ không?”
Ông ta lắc đầu.
“Lúc ấy Khúc Chấn Sơ không dịu dàng như bây giờ.”
Nói xong ông ta quan sát An Diệc Diệp từ trên xuống dưới: “Xem ra cô có ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta.”
An Diệc Diệp nhìn ánh mắt ông ta, lùi về sau một bước.
Khúc Nguyên Vũ lập tức bật cười.
“Yên tâm, cô là người nhà họ Nguyễn, dù tôi có điên thật cũng sẽ không động vào cô.”
Khi ông ta nói thì một chiếc xe từ từ dừng lại bên lề đường.
Cửa xe mở ra, Khúc Diên Nghị bước xuống.
Cậu ta mặt mày rạng rỡ nhìn An Diệc Diệp rồi bước tới trước mặt Khúc Nguyên Vũ, hơi khom người xuống.
“Ông nội.”
Khúc Nguyên Vũ nhìn cậu ta, mỉm cười hài lòng.
“Diên Nghị, cháu đã giúp ông giải quyết được một rắc rối lớn. Nếu trong vòng ba tháng cháu không có được tập đoàn M.I thì ông sẽ thất vọng với cháu lắm đấy.”
Khúc Diên Nghị tràn đầy tự tin.
“Ông yên tâm, cháu đã có kế hoạch rồi.”
Cậu ta cười bảo: “Mẹ cháu đã chuẩn bị cơm nước ở nhà chào đón ông rồi đấy ạ.”
Khúc Nguyên Vũ cười hài lòng, bước tới.
Khúc Diên Nghị cố ý đi chậm hơn một bước, tới trước mặt An Diệc Diệp.
Cậu ta cười bảo: “Thế nào? Nếu bây giờ cô quyết định rời xa Khúc Chấn Sơ, đi theo tôi thì tôi vẫn có thể cân nhắc đấy.”
An Diệc Diệp nhìn cậu ta với ánh mắt kinh tởm.
“Cậu đã biết âm mưu của Khúc Nguyên Vũ từ lâu rồi!”
Khúc Diên Nghị bật cười: “Ông ấy là ông nội tôi, tôi là cháu trai duy nhất của ông ấy, đương nhiên tôi phải biết chứ.”
An Diệc Diệp bất mãn: “Nhưng Khúc Chấn Sơ cũng là cháu trai ông ta!”
Nghe thấy câu này, khuôn mặt Khúc Diên Nghị chợt vặn vẹo.
Cậu ta chế nhạo: “Loại con hoang đó không phải.”
Cậu ta hất An Diệc Diệp ra rồi quay người lên xe, nghênh ngang rời đi.
An Diệc Diệp đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Người ra khỏi toà án vừa nhỏ giọng bàn tán, vừa về phía An Diệc Diệp.
Cô có thể nghe rõ họ đang nói về chuyện của Khúc Chấn Sơ.
Lúc này quản gia và Chiết Lam cũng đi tới, sốt sắng hỏi: “Cô chủ, bây giờ phải làm sao?”
Nhìn những gương mặt bối rối trước mắt, An Diệc Diệp đành phải cố gắng bình tĩnh lại.
“Quản gia, ông về lâu đài trước đi, ổn định tâm lý cho mọi người, nếu có ai muốn đi thì đừng ngăn cản họ.”
“Chiết Lam, anh đến công ty đi, kế hoạch tôi nói với anh lúc trước không cần thay đổi, cho dù Khúc Chấn Sơ tạm thời không về được thì tập đoàn cũng không được sụp đổ.”
“Tôi sẽ không để bất cứ ai lấy đi đồ của Khúc Chấn Sơ!”
Chiết Lam vội gật đầu, nhìn quản gia rồi quay đầu lại nhìn.
“Vậy cô thì sao?”
An Diệc Diệp hơi nhíu mày.
“Cho tôi chút thời gian, tôi cần bình tĩnh để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.”
Cả hai gật đầu đã hiểu.
“Cô không cần quá áp lực đâu, tôi tin cậu chủ nhất định có thể chuyển nguy thành an.”
An Diệc Diệp cố nặn ra một nụ cười nhạt.
“Tôi biết, tôi cũng hy vọng vậy.”
Đến khi quản gia và Chiết Lam đều rời đi, An Diệc Diệp quay lại thì thấy bà Nguyễn và An Hồng Ngọc vẫn chưa rời đi mà ở một bên đợi cô.
“Mọi người muốn khuyên con từ bỏ sao?”
Không ngờ lần này bà Nguyễn lại lắc đầu.
“Bà muốn nói với con rằng thời gian này con có thể điều tra, có thể di chuyển nhưng nhất định phải ở nhà họ Nguyễn.
Vừa rồi Khúc Chấn Sơ cũng đã nói con không được tuỳ tiện ra ngoài đi lại. Bây giờ Khúc Nguyên Vũ đã về, trước đây Khúc Chấn Sơ đối xử với ông ta như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không cam chịu dừng lại.
Thời gian này con nhất định phải ở nhà họ Nguyễn, bà sẽ cử hai vệ sĩ đi theo con mọi lúc, con phải tự bảo vệ mình.”
Bà kéo tay An Diệc Diệp, nói: “Bởi vì bây giờ con là điểm yếu duy nhất của Khúc Chấn Sơ.”