Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 123:




Hàn Tử Hân đưa Tử Kỳ về nhà trong sự tức giận tột độ.
- "Thiếu gia, cậu làm gì vậy? Cậu buông tôi ra. Cậu làm tôi đau đấy."
*oa oa oa
Hưng Hưng nhìn thấy mẹ về thì bắt đầu khóc đòi cô khiến Hàn Tử Hân tỉnh táo lại một chút. Lúc này anh mới buông tay cô ra. Tử Kỳ lập tức chạy tới ôm tiểu Hưng và nhẹ nhàng dỗ dành:
- "Ôi, mẹ đây. Con chắc nhớ mẹ lắm đúng không? Để mẹ cho con ăn nhé!"
Nói rồi Tử Kỳ không thèm để ý đến vẻ mặt của anh mà lập tức bế Hưng Hưng lên phòng cho thằng bé bú. Hàn Tử Hân cũng đi lên theo cô rồi sau đó đứng ở giữa cửa, khoanh hai tay lại nhìn cô không dứt.
Tử Kỳ đương nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh này, cô liền quay lưng lại với anh rồi nhẹ nhàng tháo hai cúc áo ra để cho Hưng Hưng bú.
Hưng Hưng được nằm trong vòng tay mẹ và ăn no thì nhanh chóng ngủ say. Hàn Tử Hân vẫn kiên nhẫn đợi cho tới khi cô đặt thằng nhỏ ngủ trong nôi rồi mới bước tới kéo cô đi về phía phòng mình, anh nói:
- "Chúng ta còn có chuyện cần giải thích. Hôm nay em phải nói rõ cho tôi quan hệ giữa em và kẻ kia."
- "Thiếu gia! Tại sao tôi lại phải giải thích với cậu về các mối quan hệ của mình chứ?"
- "Vì em là mẹ của con trai tôi."
- "Tôi là mẹ của Hưng Hưng nhưng không có nghĩa là tôi làm việc gì cũng phải báo cáo cho cậu biết. Tôi cũng có cuộc sống riêng tư của mình chứ?"
Tuy cô và Sở Nghị Thanh chẳng có chuyện gì cả nhưng cứ nghĩ đến việc anh không tôn trọng đời sống cá nhân của mình lại khiến cô tức giận.
- "Có phải mấy hôm nay em lạnh nhạt với tôi là vì sự xuất hiện của tên kia không?"
Hàn Tử Hân tức giận quát thẳng vào mặt cô. Cứ nghĩ đến cái nắm tay giữa cô và tên kia là anh lại sôi máu và anh biết rằng mình đang ghen thật rồi.
- "Không phải. Tôi và anh ấy chỉ mới gặp lại nhau thôi"
- "Vậy là em thừa nhận em và hắn gặp nhau có chủ đích đúng không?"
- "Tôi không hề nói vậy. Thiếu gia, thực sự tôi đã chịu đựng hết nổi rồi. Tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa cả. Tôi sẽ rời khỏi đây và trả lại tự do cho cậu."
Tử Kỳ nói rồi xoay người rời đi. Thế nhưng Hàn Tử Hân lại nhanh chóng chặn cô lại, anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi hỏi:
- "Nếu tôi không để em đi thì sao?"
- "Thiếu gia! Tôi xin cậu đấy. Cậu có biết rằng mỗi ngày ở bên cạnh cậu tim tôi đều rất đau hay không?"
Tử Kỳ bắt đầu khóc nức nở. Cảm xúc mà cô giấu trong lòng bấy lâu nay không thể giãi bày như muốn tuôn trào hết ra.
- "Tại sao? Chẳng lẽ có thứ gì tôi không cho em được hay sao?"
- "Có đấy. Nếu bây giờ tôi nói cậu cho tôi tình yêu của cậu, cho tôi trái tim của cậu thì cậu có đồng ý không? Phải, tôi thừa nhận là tôi thích cậu nhưng tôi biết giới hạn của mình. Nếu cậu không thể yêu tôi thì tại sao cậu còn quan tâm tôi đến vậy, chu đáo với tôi như vậy. Cậu không yêu tôi nhưng cậu lại cứ khiến tôi ảo tưởng...Trái tim tôi rất đau...ưm..."
Tử Kỳ vừa khóc vừa tự đánh vào ngực mình nhưng Hàn Tử Hân lại ngăn cô lại rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Tử Kỳ khựng lại một chút rồi liền đẩy anh ra. Lúc này cô cần tỉnh táo lại.
- "Tử Kỳ, nếu anh nói anh cũng yêu em thì sao? Em sẽ không rời đi nữa chứ?"
Lời nói của anh khiến cho Tử Kỳ bất giác cứng đơ cả người, tim cô cũng vì thế mà đập loạn.
- "Thiếu gia, mong cậu thận trọng lời nói của mình. Cậu đừng nghĩ cậu nói như vậy thì tôi sẽ tin. Xin cậu làm ơn đừng biến tôi thành con rối trong tay cậu nữa."
- "Nếu em không tin thì để anh chứng minh cho em thấy!"
Dứt lời, Hàn Tử Hân liền áp sát Tử Kỳ vào cánh cửa rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô. Tử Kỳ ban đầu còn chống cự nhưng sau đó cô lại bị anh làm cho mềm lòng. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh khiến cho cả cơ thể cô tê dại mà không để ý tay anh từ bao giờ đã lần mò vào trong áo cô mà nghịch ngợm.
Sau đó Hàn Tử Hân bế cô vứt lên giường lớn rồi đưa tay cởi áo sơ mi của mình. Cả cơ thể rắn chắc tuyệt đẹp hiện lên trước mặt cô. Lần trước trời tối nên cô không có cơ hội nhìn rõ chúng. Rất nhanh, Hàn Tử Hân mê hoặc cô bằng cơ thể quyến rũ rồi cúi xuống hôn lên cổ cô và cả xương quai xanh của cô. Cả căn phòng bắt đầu vang lên những âm thanh ám muội.
- "Tử Kỳ, anh thật sự yêu em. Lần này anh không say, anh hoàn toàn tỉnh táo."
Hàn Tử Hân khẽ thì thầm bên tai cô.
Tử Kỳ bị lời nói của anh làm cho trái tim cô một lần nữa tan chảy. Nhận thấy cô không còn kháng cự nữa, Hàn Tử Hân bèn đưa tay từ từ cởi từng cúc áo của cô ra và sau đó cởi luôn cả áo bra ra. Bầu ngực căng tròn thơm mùi sữa đập thẳng vào mắt anh. Hàn Tử Hân đưa tay sờ lên ngực cô và bắt đầu xoa nắn. Chịu một áp lực mạnh, bầu ngực cứ thế mà tiết ra những chất lỏng màu trắng đục. Thấy thế, Hàn Tử Hân liền ngậm chặt nhũ hoa của cô ở trong miệng rồi cắn mút, tham lam uống cạn dòng sữa ngọt dịu của cô.
- "Thật ngọt, Tử Kỳ à."
Nhũ hoa bị Hàn Tử Hân cắn ban đầu có chút đau nhưng sau đó là một cảm giác khoan khoái. Tử Kỳ đưa tay vòng ra sau cổ anh như muốn tận hưởng cảm giác ấy sâu hơn.
Trêu đùa ngực cô chán chê, Hàn Tử Hân liền đưa tay xuống kéo khoá váy của cô. Dưới lớp váy màu đen là chiếc quần chíp đã bị ướt đẫm một mảng. Có vẻ vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi của anh, cô liền nhổm dậy nhưng lại bị Hàn Tử Hân chặn lại.
- "Em...em phải sang xem con dậy chưa."
- "Chuyện đó cứ để bảo mẫu lo đi. Anh không muốn không gian của chúng ta bị phá vỡ."
Dứt lời Hàn Tử Hân lại tiếp tục công việc của mình.
Và sau đó, giữa bọn họ trải qua một trận hoan ái triền miên. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này khi cả hai đều dành cho nhau những tình cảm sâu đậm.
- "Tử Kỳ, anh yêu em, mãi mãi."
Hàn Tử Hân nói rồi liền đặt lên trán cô một nụ hôn rồi ôm cô thật chặt trong lòng.
Hai tháng sau, Hàn Tử Hân đưa Tử Kỳ và Hưng Hưng sang nước ngoài thăm ông bà nội. Tử Kỳ vẫn không mấy tự tin về bản thân nhưng không ngờ bố mẹ anh lại rất vui vẻ khi nhìn thấy cô.
Sau khi nhận được sự chấp nhận và chúc phúc từ ba mẹ anh, Hàn Tử Hân sắm sính lễ và mang đến nhà chính thức hỏi cưới Tử Kỳ.
Một tháng sau, hôn lễ của Hàn Tử Hân và Tử Kỳ được tổ chức, Vương Phong Thần và Tĩnh Anh cũng được mời đến tham dự. Hôm đó Yến Nhi được mời làm nhân vật xách váy cùng cô dâu bước ra lễ đường.
Cuối cùng, sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, hiểu lầm thì Vương Phong Thần với Châu Tĩnh Anh, Hàn Tử Hân và Tử Kỳ đã có thể ở bên nhau, bên những đứa con xinh đẹp của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.