Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 102: Cuối cùng cũng tới




"Vũ Hàm... Vũ Hàm..." Người chưa tới thanh âm mạnh mẽ đã truyền vào, Hân Vũ đứng một bên, nhìn thấy một nam nhân khí phái vương giả tiến vào!
"Tham kiến Vương thượng —-!" Lãnh Liệt lập tức hành lễ, nhưng trong mắt hắn dường như không nhìn thấy Lãnh Liệt, trực tiếp đi qua hắn bước thẳng đến trước giường.
Trước giường, Hình Ngạo Thiên vốn đãng chờ đợi ở trong này, Độc Cô Thác nắm chặt vạt áo của hắn, vung quyền lên đánh một cái lên mặt hắn: "Hình Ngạo Thiên, nếu Vũ Hàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Độc Cô Thác ta muốn người và cả Phong Thành quốc này chôn cùng!"
Dứt lời liền lập tức vọt tới bên cạnh Vũ Hàm, mười ngày ngắn ngủi không thấy, gặp lại thì Vũ Hàm lại hôn mê bất tỉnh ở trước mắt hắn, còn nhớ ngày nàng xuất phát, nàng từ cửa sổ lớn tiếng cam đoan với hắn, nàng nhất định sẽ trở lại.
Mới vừa rồi còn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, một nam nhân thiết huyết, vậy mà vừa đến bên cạnh học tỷ liền lập tức thay đổi thành một gương mặt khác, Hân Vxu biết đây là trượng phu của học tỷ, là nam nhân nagf yêu nhất, một ngày một đem chạy gấp tới, chỉ vì học tỷ là nữ nhân hắn yêu nhất, học tỷ thật hạnh phúc, nếu có thể đổi lại là mình, tâm cũng cam nguyện, chỉ cầu đổi được một người thực tâm như vậy.
Uông vũ Hàm ở trong cảnh mơ hồ, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mơ màng mở miệng khẽ lẩm bẩm: ‘Thác... Thác... Chàng ở đâu... ở đâu?"
"Ta ở đây, Vũ Hàm ta ở đây, đừng sợ, ta tới rồi, sau này ta sẽ không để nàng có cơ hội rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi nửa bước, cho dù nàng hận ta không cho nàng xuất cung, ta vẫn sẽ bất chấp!" Ôm lấy nàng vào trong người, lấy một bình sứ nhỏ từ trong vạt áo, đổ ra một viên thuốc màu đen đưa vào trong miệng nàng.
Giai Lạc đưa lên một ly trà, nhưng Vũ Hàm hoàn toàn không có tri giác, vẫn làm trà tràn ra, Độc Cô Thác đem số nước trà còn lại ngậm trong miệng, phủ lên môi nàng, đưa từng chút nước trà vào trong miệng để nàng nuốt vào.
Hân Vũ nhìn cử chỉ thân mật của họ rồi nhìn khuôn mặt ứ đọng kia của Ngạo Thiên, nàng biết giờ phút này hắn đang phẫn nộ, bảo hắn nhìn nữ nhân mình yêu cùng với người nam nhân khác thân mật như thế ở trước mặt hắn, là nam nhân đều sẽ không chịu nổi, huống chi là hắn.
"Uống hết rồi, Vương thượng chẳng lẽ chỉ có người tới sao? Kha Sắt đại phu tại sao không đi cùng người tới đây?" Diệp Đỉnh thấy cổ họng Vương hậu lên xuống biết vằng chỉ cần Vương thượng vừa đến, Vương hậu sẽ không còn việc gì.
"Ta vừa nhận được tín hàm của ngươi liền lập tức xuất phát, Kha Sắt đại phu do Viên Dã dẫn người lên núi mời, hiện tại cũng sắp đến rồi, chắc hẳn tối hay hoặc sáng sớm mai là tới!" Dộc Cô Thác đáp lại vấn đề của Diệp Đỉnh, nhưng tầm mắt luôn dừng trên mặt Vũ Hàm.
Thời gian qua đi từng chút, viên thuốc đã phát huy tác dụng, thân mình Vũ Hàm bắt đầu đổ mồ hôi, cử động trong lòng Độc Cô Thác, hai mắt hơi hơi mở ra, khoảng khắc nàng nhìn thấy người ôm mình chính là Độc Cô Thác thì cố hết sức mở lớn hai mắt, tưởng rằng mình đang hoa mắt.
"Báo bối, ta tới rồi, đừng sợ, có ta ở đây, nàng không có việc gì!" Độc Cô Thác cùi đầu khẽ hôn dưới môi nàng, để nàng cảm nhận được sự hiện hữu chân thật của mình.
"Thác... Chàng thật là Thác...?" Uông Vũ Hàm rõ ràng cảm nhận được nụ hôn của hắn, kích động khóc ồ lên, trong ngực hắn gọi tên hắn nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.