Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 19: Lăng mộ kinh hoàng 8




"Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tại sao bọn chúng bị đánh đều không chết?" Hân Vũ cuộn tròn người ngồi xổm xuống tránh ở phía sau đám người Huyền Vũ.Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở đây, chẳng lẽ nơi này chính là nơi táng thân của nàng sao?
"—–cứu mạng—–!!!" Một cái tay xương trắng bất ngờ chui vào từ khe chân của Huyền Vũ, bắt lấy châm Hân Vũ, muốn lôi nàng đi.
Hình Ngạo Thiên nghe thấy tiếng nàng kêu cứu, phi thân đến trước người nàng chém nát cái tay xương đang bắt lấy chân nàng, rồi ôm nàng vào lòng. Cái tay xương kia một sau một lát lại kết hợp cùng một chỗ, vốn định tiếp tục tấn công tiếp nhưng sau khi cảm giác được hơi thở của Hình Ngạo Thiên thì bất ngờ thối lui.
Yếu không địch lại mạnh, ngàn vạn xác chết bức về phía bọn họ, Hân Vũ chứng kiến cảnh tượng như vậy, hốc mắt ướt đẫm vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn. Nơi này thật đáng sợ, thật khủng khiếp, nàng không dám tưởng tượng ra cảnh khi bị mấy xác chết này bắt được. Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Hình Ngạo Thiên cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng, càng ôm nàng chặt hơn!
"Cực Tinh thần biến, Tinh di nhật hoán, Lục thức luân chuyển, lôi động cửu thiên, Huyền thiên đạo tôn, Cửu phương thần lôi, tụ hợp về thân thể của ta, lập tức tuân lệnh —– diệt!" Đúng lúc Hân Vũ tuyệt vọng, một tiếng nói vang dội truyền đến, Mộ Nguyệt trưởng lão xuất hiện đúng lúc,mọi người liền nhìn thấy ánh mặt trời.
Hai tay Mộ Nguyệt giao nhau, hai ngón cái nối liền cùng một chỗ, tám ngón tay khác đan xen vào nhau, kết thành "đại minh vương ấn" đem chân khí trong cơ thể thúc dục toàn bộ, tụ tập năng lượng mạnh nhất của bản thân, miệng đọc câu thần chú rất nhanh.
Sau đó hai tay khẽ lật, một ánh sáng màu tín cực mạnh thoát ra khỏi cơ thể, bao trùm cả người bà, trong một sát na, một đám tử khí ngưng tụ ở phía trên mộ thất, xoay quanh đỉnh đầu bọn họ. Tử khí tích tụ càng lúc càng nhiều, trên không trung đột nhiên hạ xuống vô số tia chớp hình cầu chói mắt, giống như những hạt mưa bắn về đám xác chết.
Oanh! oanh! oanh! oanh!
Những tia chớp hình cầu uy lực cực kì cường hãn, khiến cho toàn bộ mộ thất rung chuyển, những xác chết phát nổ chân tay bị cụt bay toán loạn xung quanh, chỉ trong giây lát, toàn bộ oán linh giật mình, sau đó thét chói tai, giống như thể bị phỏng lủi hết xuống mặt đất.
Hân Vũ nãy giờ rúc vào trong ngực Hình Ngạo Thiên không dám nhìn, vừa rồi thấy cảnh chân tay bị cụt bay xung quanh vô cùng kinh sợ, nàng càng bám chặt lấy áo hắn,chờ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc mới dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Mộ Nguyệt cứu giá chậm trễ, mong vương thượng thứ tội!" Sau khi đem toàn bộ xác chết giải quyết, Mộ Nguyệt đi đến trước mặt Hình Ngạo Thiên. Khi nhìn thấy Hân Vũ trong lồng ngực của hắn thì không khỏi nhíu mày.
"Mộ Nguyệt trưởng lão không cần đa lễ, cũng may ngươi đến kịp lúc, bằng không lần này ta rất khó thoát thân" Đối với vị trưởng lão lớn tuổi trước mắt này, Hình Ngạo Thiên vẫn tỏ ba phần kính nhượng.
Long Trạch cũng thu lại kiếm bảo vệ bên cạnh Hình Ngạo Thiên, vừa rồi hắn cũng nghĩ rằng bọn họ nhất định sẽ bỏ mạng ở nơi này, sự xuất hiện của bà ngay lập tức khiến một đám người ở trong mộ thất hưng phấn không kìm được.
"Vương thượng, việc khẩn cấp trước mắt là phải rời khỏi nơi này đã, lão thân chỉ tạm thời ngăn chặn được bọn yêu nghiệt này, nếu không nhanh rời đi, chở sợ bọn chúng ngửi được hơi thở người sống sẽ đột phá phong ấn lao đến. Hiện giờ lão thân không có nội lực mạnh mẽ có thể phong ấn bọn chúng lần nữa!" Vì an toàn của mọi người, bà ngay lập tức đưa ra đề nghị.
Hân Vũ vừa nghe đến việc có thể rời đi, lập tức lấy lại tinh thần, kéo áo trước ngực hắn nói "Đúng, đúng, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta đã không chịu nổi nữa rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.