Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 39: Ta mới không lạ gì




Hình Ngạo Thiên từ sau lưng nàng đi từng bước một tới gần, Hân Vũ chỉ lo ngắm bầu trời đầy sao, căn bản là không để ý phía sau có người tiếp cận nàng, mãi đến khi cánh tay tráng kiện của Hình Ngạo Thiên ôm cái eo của nàng thì nàng mới biết hắn đến.
"Làm sao ngươi lại tới đây nữa, không phải ngươi nói ngươi có hậu cung ba nghìn sao? Tại sao không thấy ngươi đi tới chỗ hậu cung ba nghìn đấy ngồi một chút, đừng chạy tới chỗ ta nữa, thật phiền!" Hân Vũ coi thường sự tồn tại của hắn, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Hình Ngạo Thiên bị lời của nàng chọc tức, cánh tay buộc chặt bên hông nàng, khiến thân hình hai người gắt gao dán lại với nhau, ghé vào bên tai của nàng, dùng một giọng điệu uy hiếp nói: "Vật cưng nhỏ, từ nay về sau ngươi cẩn thận nói chuyện, ta có thể khoan dung cho ngươi một lần, hai lần, nhưng tới lần thứ ba, thì ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội!"
"Ha, phải không? Vậy Vương thượng ngài là muốn giết ta?Hay là muốn ném ta vào đế lăng?" Hân Vũ nhướn mày hỏi hắn vấn đề này, bây giờ nàng sản sinh ra năng lực chống lại sự uy hiếp của hắn, hiện tại mặc kệ hắn uy hiếp cái gì, nàng đều cười châm biếm, điều này cũng làm hắn hết cách với nàng.
"Ngươi nữ nhân này, cố ý muốn đối đầu với ta có phải không?" Đem thân thể của nàng xoay qua đối mặt với mình, hắn đường đường là vua một nước, hiện tại lại có thể ngay cả một nữ nhân cũng không trị được, truyền ra ngoài, mặt mũi hắn còn gì nữa.
"Hừ —–! Ai bảo ngươi ngươi cứ muốn cầm tù ta ở trong cái lồng chim hoa lệ này, ta nói cho ngươi biết một lần, ta không thể thuộc về nơi này, ta không muốn cuộc sống như cái nhà giam, ta muốn trở về 2012 của ta!" Hân Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt hắn lướt qua rất nhiều cảm xúc, chẳng lẽ đây là tình cảm của đế vương sao?
"Vậy ta cũng sẽ nói cho ngươi biết một lần, hiện tại ngươi đã trở thành nữ nhân của ta, vậy đời này của ngươi, liền phải trải qua quãng đời còn lại ở trong vương cung này, chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện thần phục ta, ta có thể cam đoan đời này ngươi áo cơm không lo!" Lần đầu tiên, hắn lại phá lệ bàn điều kiện với một nữ nhan.
Hân Vũ dẩu cái miệng nhỏ nhắn nghiêng mặt đi, nàng mới không lại gì cái vinh hoa phú quý này? Nàng hiện tại chỉ thiếu nhân thứ, nhân thư vốn là vật mang nàng tới đây, chẳng lẽ bản nhân thư kia vẫn còn ở sở nghiên cứu sao?
Nghĩ lại một chút, bản nhân thư kia đã đem nàng tới năm ngàn năm trước, vậy nhân thư năm ngàn năm trước có thể ở trong vương cung, hay là ở một chỗ ngay bên cạnh nàng?
"Hình Ngạo Thiên không thích nàng trầm mặc không nói gì với mình như vậy, con ngươi tối đen như đêm, chăm chú nhìn nàng, một cánh tay rắn chắc càng mạnh mẽ gắt gao ôm nàng vào trước người, cúi đầu chậm tãi tới gần nàng, thẳng đến khi cả hai gắt gao kè cùng một chỗ.
Hân Vũ biết hắn sẽ lại như vậy, cánh tay chỉ theo phản xạ đẩy hắn, nhưng vẫn không có quá mức phản kháng hắn xâm nhập, bởi vì nàng biết, vô luận là nàng phản kháng như thế nào, kết quả vẫn sẽ bị hắn ăn sạch hết, thay vì tự làm mình bị thương không bằng tùy tâm đáp lại.
Trong miệng tất cả đều là hương vị của hắn, Hình Ngạo Thiên tham lam hấp thụ cam lộ trong miệng, hương vị của nàng thật đẹp, khiến cho hắn nếm thử một lần liền nghiện, giống như điên cuồng, môi lưỡi gắt gao đảo vòng quanh, hắn bá đạo khiến nàng khó có thể chống đỡ, tay lớn di chuyển trên than thể mềm mại của nàng, càng khiến cho nàng bất giác liên tục run rẩy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.