Không khí ở năm ngàn năm trước thực là tốt, không một chút ô nhiễm, ngay cả lá cây cũng xanh hơn so với hiện đại, có phải mình rất khoa trương rồi không, ha ha...!
Vốn định đi dạo ở ngự hoa viên một chút, nhưng nhìn thấy cung nữ thái giám người đến người đi dường như đang rất bận rộn, nàng liền lượn sang đường vòng vào một vườn nhỏ, đúng lúc chỗ này có một bàn đu dây, vẻ mặt tươi cười chạy đến, nghĩ đến việc nàng đã bao nhiêu năm không đu dây, chắc từ từ sau khi tốt nghiệp tiểu học?
Trăng sáng trên không, Hân Vũ ngồi một mình trên dây đu dưới tàn cây, đêm này nàng mặc áo trắng tinh khiết, váy trên dây đu theo gió lay động phiêu đãng, tựa như một tiên tử lén hạ xuống phàm trần, mà một hình ảnh khiếp người này,vừa vặn được thu hết vào mắt một người.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Nam nhân bị huyễn cảnh trước mắt thu hết tâm hồn, thân hình cao lớn không cẩn thận thay đổi vị trí, một hòn đá nhỏ từ trên núi giả rơi xuống phát ra tiếng vang, kinh động đến tiên tử trên dây đu.
"Ai.... là ai ở đó...?" Hân Vũ còn tưởng rằng nơi này chỉ có một mình nàng, nhưng hòn núi giả phát ra tiếng động, nói cho nàng biết nơi này nhất định còn có người thứ hai tồn tại.
"Tiên tử chớ sợ, chỉ là tại hạ cảm thấy nhàm chán, liền tìm chỗ thanh tịnh ở trên núi giả uống rượu, không ngờ tiên tử lại ở đây?" Nam tử cầm vỏ chai rượu mới vừa uống xong, hướng về phía nàng lắc lắc, mới tùy tay ném xuống.
"Tiên tử...?" Hân Vũ ngẩn người, sau đó liền cười lên ha hả, lần đầu tiên nghe thấy có người gọi nàng là tiên tử đấy, thật sự là vừa buồn cười lại đắc ý, chẳng lẽ nàng thật sự xinh đẹp như vậy sao... Ha ha ha!
"Mong rằng cô nương thứ cho tại hạ lỗ mãng, chỉ là thấy dáng vẻ cô nương phiêu đãng trên dây đu, quả thật rất đẹp, giống như tiên tử trên trời hạ phàm, cho nên mới mạo phạm tới cô nương!" Đi bước một tới gần nàng, vừa rồi ở trên núi giả, nhưng thật ra không thấy được rõ dung mạo của nàng, lúc này tiếp xúc gần gũi, quả nhiên là đẹp đến xuất trần.
Ngũ quan hoàn mỹ giống nhue được điêu khắc lên, mái tóc dài, còn hơi xoăn, như vậy khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ, nữ tử tóc dài không phải đều để rủ thẳng xinh đẹp sao? Vì sao tóc của nàng không giống như bình thường, mái tóc dài cuộn sóng hiếm có, mà màu tóc của nàng còn hơi ánh lên sắc hạt dẻ, đúng là hiếm thấy!
Hân Vũ chú ý tới hắn đang nhìn mái tóc dài của mình, cũng đúng, nơi này là năm ngàn năm trước, không có uốn điện cũng không có nhuộm tóc, tất cả đều tinh khiết tự nhiên như vậy, nhìn thấy nàng tóc quăn có màu hạt dẻ, đương nhiên sẽ cảm thấy tò mò.
"Ngươi nhìn đủ chưa? Đầu ta có cái gì kỳ quái sao? Ta cũng sinh ra từ trong bụng mẹ, đâu có phải sinh ra từ trời, chỉ là mẹ ta nói, ta mỗi năm lớn dần, càng lớn sẽ càng thay đổi từng chút một, đến nỗi biến thành bộ dạng này thôi. Ta nghĩ có thể biến thành một người tóc vương đen thui giống như mọi người chứ!" Hân Vũ cảm giác mình đúng là chúa kể chuyện, lời nói dọc chưa tính toán đã nói ra như thế, nhìn dáng vẻ nam nhân này, hẳn là tin đi.
"Ha ha ~~~ Nhưng cô nương như vậy quả thật rất đẹp, lại càng không giống với người bình thường, làm cho người ta liếc mắt một cái đã cảm thấy mới mẻ." Nam nhân đối với nàng có thể khen không dứt miệng, mỹ nữ hắn gặp qua nhiều không kể xiết, đặc biệt giống như nàng, thật đúng là người đầu tiên.
Hân Vũ đột nhiên dùng ánh mắt đề phòng đánh giá hắn, đêm hôm khuya khoắt lại ở chỗ này,hắn rốt cuộc là ai...?