Hân Vũ ôm một đống chiến lợi phẩm trở lại khách điếm, đi chơi một ngày, nhìn chung là thỏa thích rồi. Âu Dương Tề thấy nàng ý cười đầy mặt, vỗ vỗ vai của nàng nói ; "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
"Ừm, Tứ ca ca cũng vậy nha, theo ta một ngày, đêm qua lại không ngủ, có lẽ ngươi còn mệt hơn ta ấy!" Hân Vũ buông tay đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh hắn, đẩy hắn ra khỏi phòng mình, mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, nàng mới dỡ xuống nụ cười ngụy trang trên mặt.
Nàng không thể nhìn đám người Hòa Thái vì nàng mà chịu chết, nàng phải về cứu bọn họ, nàng nhất định phải về, tay che môi, cố gắng không để mình phát ra tiếng khóc, nàng không biết sau này vận mệnh sẽ như thế nào, nhưng nàng biết, nếu nàng ích kỷ rời đi như vậy, mấy sinh mạng sẽ vì nàng mà chết, một khi đã vậy, chết một người có thể đổi tính mạng của sáu người, tính ra nàng vẫn được lời.
Lau nước mắt, viết một phong thư để lại cho Âu Dương Tề, cho dù đối với chữ viết ở đây nàng không hiểu biết nhiều, nhưng cũng may trước kia ông nội đã dạy nàng một ít, trong khoảng thời gian này nàng cũng có học tập, lưu lại vài câu đơn giản cũng không phải vấn đề khó khăn.
Sắc trời dần dần ảm đạm, cũng nhanh chóng tối đen, Âu Dương Tề ở phòng bên sớm đá mệt mỏi nằm ngủ, Hân Vũ thu thập xong đồ đạc, gọi tiểu nhị chuẩn bị giúp nàng ít lương khô cùng xe ngựa, đưa cho hắn một thỏi bạc, bảo hắn phải giữ bí mật mọi chuyện, đặc biệt đối với Âu Dương Tề đi cùng nàng, tiểu nhị thấy Hân Vũ ra tay hào phóng như thế, trong lòng đã sớm nở đầy hoa rồi, muốn hắn làm gì cũng xong, chỉ cần có bạc là được.
Hân Vũ thay một thân nữ trang, bước ra khỏi cửa, vẫn là cách ăn mặc thành nam nhi vẫn an toàn hơn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đứng trước phòng Âu Dương tề một hồi lâu mới rời đi. Ngồi lên xe ngựa tiểu nhị đã chuẩn bị xong cho nàng từ sớm, không quay đầu rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Nhìn thấy người đánh xe là một vị lão bá đã khá tuổi, nàng vốn tưởng rằng bản thân tự đánh xe rời đi, không ngờ còn có người bằng lòng nhận việc này ; "Lão bá, ta thấy tuổi người cũng đã năm mươi rồi, sao lại còn đưa ta ngày đêm bôn ba như vậy?
Lão bá nhìn thấy Hân Vũ tuổi trẻ tuấn mỹ, bất đắc dĩ cười khẽ nói: "Đầu năm nay làm ăn không tốt, ở cái tuổi này của ta, rất nhiều người không bằng lòng mời ta làm, cuộc sống khó khăn không có cách nào, chỉ đành đi chuyến nào kiếm được hay chuyến đó, huống chi công tử ngài ra giá cao như vậy, lão già tôi đương nhiên muốn tìm cũng tìm không thấy."
"Thì ra là thế, vậy vất vả người hai ngày, đến khi tới Đô thành, ta nguyện ý trả ngài gấp đôi giá, chỉ cần ngài chạy nhanh, bởi vì chậm, ta sợ sẽ không thấy được huynh đệ tỷ muội nhà ta." Hân Vũ từ trong bao quần áo lấy ra một thỏi bạc đưa cho ông, nàng nhất định phải chạy ngựa không dừng vó, không thể để Âu Dương Tề đuổi kịp nàng, càng sợ nàng không kịp trở về cứu bọn họ.
"Thì ra tiểu công tử có chuyện gấp như vậy? Vậy người mau ngồi vào trong, để ta phóng hai còn ngựa này chạy mau, nhất định không cần hai ngày, chúng ta có thể tới Đô thành!" Vung roi lên, xe ngựa chạy về phía Đô thành của Phong thành quốc, Hân Vũ nhìn bầu trời đêm đầy sao, hai tay chắp lại cầu nguyện cho họ, tâm trong lặng lẽ cầu xin, nhất định bọn họ phải chờ nàng trở về.
Liên tiếp bốn ngày, đều không nhận được tin tức của Hân Vũ, tính khi của Hình Ngạo Thiên càng ngày càng nóng nảy, Lam Cẩm Nhi sau khi Hân Vũ trốn đi, lại càng khoan khoái, ít đi một cái đinh trong mắt, cũng giảm đi không ít chuyện, vốn tưởng rằng nàng ta rời đi, Vương thượng sẽ lại sủng ái nàng, khiến trong lòng nàng tràn đầy vui mừng ăn mặc thật đẹp muốn đi câu dẫn hắn, há lại biết tính khí hắn nóng nảy dọa người như thế, trực tiếp đuổi nàng khỏi Hưng Khánh cung, còn phạt nàng mười ngày không được ra khỏi cửa nửa bước, thật sự là trộm gà không được gòn mất nắm gạo, tức chết nàng!