Kỳ thật khi nàng vừa tiến vào Đô thành, thì tin tức đã truyền đến bên tai Hình Ngạo Thiên, biết nàng đã trở lại, Hình Ngạo Thiên lập tức buông việc trong tay, tự mình xuất cung bắt nàng trở về.
Âu Dương Tu cũng nhận được tin báo từ hắn, mang theo người của mình, cùng hắn đi trước bắt người. Dọc đường lớn Hân Vũ chỉ nhìn thẳng phía trước, mỗi bước đi đều nặng nề, dường như phía trước chính là đường không thể về, càng tiến về phía trước, nàng liền cách cái chết gần hơn.
Trong đám người trên đường đột nhiên vang lên một hồi vó ngựa, Hân Vũ dừng bước chân, nhìn lão dân chúng phía trước cuống quít né sang hai bên, theo sau đó liền thấy được một hàng thiết kỵ chạy về phía nàng, một khắc này, lòng của nàng cũng đã chuẩn bị xong, trong miệng lặng lẽ lẩm nhẩm một câu: "Là hắn đến đây... Nàng cuối cùng cũng trốn không khỏi bàn tay hắn, không chạy khỏi vận mệnh trêu cợt!"
Hình Ngạo Thiên từ xa đã thấy được thân ảnh quen thuộc của nàng, vung roi da, để cho ngựa chạy tới đó nhanh hơn, thẳng đến khi cao cao tại thượng đứng trước mặt nàng. Trải qua hai ngày liên tục vội vã đi đường,trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Vũ hiện rõ vẻ tiều tụy, khiến Hình Ngạo Thiên lại càng phẫn nộ hơn, hảo hảo ở bên cạnh hắn hưởng hết vinh hoa phú quý nàng không chịu, tình nguyện biến bản thân thành bộ dạng thế này, cũng vẫn kiên trì rời khỏi hắn!
Vung tay dùng roi quấn chặt hông nàng, dùng sức kéo, liền đem nàng đưa vào trong lồng ngực của mình, ngửi tháy mùi hương quen thuộc, tim của hắn trong nháy mắt hình như bình tĩnh không ít, Hân Vũ bị hắn chặt chẽ giam cầm vào trong ngực, nhanh chóng chạy như bay trở về Vương cung, nàng nhìn không chớp mắt lên con đường rộng lớn, sợ rằng sau này không có cơ hội thấy lại.
"Vật cưng nhỏ, ngươi đúng là có gan chạy trốn, nhưng ta lời ta nói được nhất định sẽ làm được, nếu ngày mai ngươi vẫn chưa trở lại, ta sẽ đem chém đám phế vật kia, một người sống cũng không trông được, ta giữ bọn chúng lại có tác dụng gì?" Dán ở bên tai nàng, Hình Ngạo Thiên nói ra những lời rất lạnh, lạnh đến mức làm cho Hân Vũ bất giác run rẩy cả người.
Hắn muốn chính là phản ứng như vậy của nàng, hắn là vua một nước, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào ngỗ ngược, phản bội hắn, cửa cung mở ra, Hân Vũ nhìn thấy con đường cửa lớn đã từng làm cho nàng kích động, hiện giờ nàng lại phải trở về cỗ hoa lệ tù túng đấy!
Hình Ngạo Thiên mang theo Hân Vũ trở về cung trước, Âu Dương Tu vẫn đứng trên cửa thành lẳng lặng đợi Âu Dương Tề, hắn tin rằng Âu Dương Tề không lâu sau sẽ xuất hiện, càng nhận định hắn đến là vì đuổi theo Đỗ mỹ nhân kia, đệ đệ không có tiền đồ này, lần này sau khi hắn được hắn, hắn phải lập tức dẫn hắn về nước, để cho phụ vương định đoạt phương phát xử trí.
Hình Ngạo Thiên một mạch dẫn nàng tới địa lao, để nàng hảo hảo nhìn xem. nhìn xem đám cẩu nô tài bởi vì nàng mà bị giày vò vô ích, cửa sắt đại lao mở ra, trước mặt liền ập tới một mùi nấm mốc, ở nơi địa lao ẩm ướt âm u này, khó tránh có thể như vậy, điều này càng làm cho Hân Vũ liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh chẳng lành, bắt lấy cánh tay của hắn, thấp giọng cầu xin hắn: "Hiện tại ta đã trở lại, ngươi hãy bỏ qua cho bọn họ, cho bọn họ một con đường sống đi? Làm sau đều là lỗi của một mình Đỗ Hân Vũ ta, ngươi giết ta là được rồi, cầu ngươi đừng thương tổn bọn họ?"
Quay đầu lại nhìn nàng, đưa tay kẹp chặt cằm của nàng, gương mặt giống như Tu La nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi cho là ta còn có thể bỏ qua cho ngươi sao? Chẳng qua ta không phải bạo chúa, ngươi đã trở lại, ta tự nhiên sẽ thả bọn chúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó ta, bọn chúng đã bị dùng hình qua, xem như là trừng phạt bọn chúng, để cho bọn chúng thấy sau này khi làm việc, còn dám khinh xuất như thế nữa không?"