Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 70: Xoay chuyển vận mệnh




Gió lớn quét bên trong mật thất khiến đồ vật đổ nhào rơi xuống đất, Mộ Nguyệt chống trượng, nhìn biến hóa xung quanh, đặc biết là Nhân thư đang mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhân thư phát huy tác dụng của nó.
Hân Vũ một mực nhắm chặt hai mắt lại, nàng đã chờ mong giờ khắc này đã lâu, đang lúc lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị quay trở về thì ánh sáng vàng từ Nhân thư phát ra dần dần biến mất, gió nổi lên bốn phía cũng dần yếu đi, Mộ Nguyệt nhìn hiện tượng quái dị này, mày cau chặt, vừa rồi không phải Hân Vũ đã mở được Nhân thư ra rồi sao, vì sao Nhân thư lại đột nhiên thu hồi lại toàn bộ thần lực vậy?
"Tại sao có thể như vậy.... Tại sao có thể như vậy...?" Khi Hân Vũ cảm giác được xung quanh gió đã ngừng thì mở hai mắt ra, nhìn thấy mình vẫn ở nguyên tại chỗ, khổ sở ôm Nhân thư quát to lên.
Mộ Nguyệt cầm lấy Nhân thư, nhưng bên trong không có một chữ nào, vừa rồi rõ ràng Nhân thư có phản ứng, nhưng vì sao đột nhiên lại biến mất? Trong chuyện này rốt cuộc là ở đâu có vấn đề? Hân Vũ là người có thể mở nhân thư ra, điểm này tuyệt đối không sai!
‘Hân Vũ đừng buồn, chúng ta tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ, nhất định là có đoạn nào đó xảy ra vấn đề, con cần tỉnh táo lại, hảo hảo ngẫm lại con đã làm mà xuyên qua đến đây, hôm nào chúng ta lại thử tiếp, ngày hôm nay con hãy về nghĩ lại được không?" Đặt Nhân thư lại chỗ cũ, Mộ Nguyệt đỡ Hân Vũ tâm thần hoàng hốt, đi bước một rời khỏi cấm địa trở về phòng.
Long Trạch trước mặt thấy hai người đi tới, nhìn thấy trên mặt Hân Vũ còn lộ nước mắt, nhất định là vừa rồi nàng lại xảy ra chuyện gì: ‘Mộ Nguyệt trưởng lão, xin hỏi Đỗ mỹ nhân làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi hàn huyên tán gẫu chuyện nhà cùng lão thân, sầu não nhất thời, này mới nhịn không được phát tiết ưu thương trong lòng, để nàng nghỉ ngơi một đêm là được!" Tầm mắt Long Trạch luôn tập trung trên gương mặt của Hân Vũ, nếu Mộ Nguyệt trưởng lão cũng mở miệng như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều làm gì, nhường đường để hai người trở về phòng.
Chờ sau khi hai người vừa rời khỏi, Long Trạch lập tức dùng bồ câu đưa tin, đem tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Hình Ngạo Thiên. Nhìn vào tin tức mấy ngày liền Long Trạch truyền về, hình như vật cưng nhỏ của hắn đã xảy ra một vài chuyện hắn không biết, xem ra hắn vẫn nên tự mình đi một chuyến thì tốt hơn, thuận tiện xem xem Nhân thư rốt cuộc là thứ thần vật thế nào?
Sáng sớm, ngoài Long Trạch ra ba tâm phúc khác tất cả đều tề tụ ở trong Ngự Thư phòng, Hình Ngạo Thiên từ trên cao nhìn xuống nhóm người, khí thế vương giả nói: "Ta phải xuất cung một chuyến, chậm thì bảy tám ngày, lâu thì nửa tháng, việc chính vụ trong triều không cần ta nói nhiều, toàn quyền do Bá Nghị một mình gánh vác, Tử Hách, Huyền Vũ, hai người các ngươi phải thường xuyên lưu ý nhất cử nhất dộng của đám người Tả Tướng trong triều, toàn lực hiệp trợ Bá Nghị xử lý triều cương, khi quan trọng, cũng có thể vận dụng binh mã trong tay các ngươi!"
"Vương, chẳng lẽ người không mang theo một trong hai người chúng ta để bảo hộ ngài sao?" Tử Hách đối với quyết định của hắn có chút bất ngờ, trước giờ bất kể đi đến đâu, bên cạnh Vuong nhất định không thể thiếu thân ảnh huynh đệ bọn họ.
"Không cần, lần này ta chỉ đến Nam Bình Sơn, ở đó có Long Trạch, các ngươi dùng nhiều lót lòng, thay ta trong coi giang sơn này là được!’ Hình Ngạo Thiên ngồi ở trên ghế rồng, ngẩng đầu nhìn ba ai tướng trung thành này, nếu không có bọn họ bên cạnh, hắn nào dám tùy tiện xuất cung,chỉ sợ khi trở về, giang sơn đã đổi chủ.
"Chúng thần nhất định sẽ tận tâm tận lực giữ gìn triều cương!" Ba người bọn họ đồng thanh hô trước mặt hắn, điều này càng cho hắn yên tâm khi giao giang sơn xã tắc cho bọn họ quản lý.
Hình Ngạo Thiên tự mình chọn lựa hai mươi đại nội thị vệ võ công cao cường, cùng hắn xuất phát đi đến tổng đàn Thánh Nguyệt giáo ở Nam Bình Sơn, ngựa không dừng vó đi đường tắt chạy một ngày một đêm, hai ngày liền đi tới biên cảnh, nhưng hắn không vội vã đi vào Nam Bình Sơn, mà đi đến quân đội canh giữ biên cảnh đột ngột kiểm tra trước, rồi sau đó đến Nam Bình Sơn.
Hân Vũ từ sau lần thất bại đó, hôm sau lại xin Mộ Nguyệt mang nàng đi tới đó một chuyến nữa, nhưng kết quả còn tệ hơn lần trước, bởi vì Nhân thư kia căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, xong rồi, chẳng lẽ nàng thật sự không về nhà được sao?
Qua hai lần thất bại, Hân Vũ rút ra một kết luận, chẳng lẽ Nhân thư này cũng phải xem tinh tượng? Hoặc ngày, canh giờ không đúng, tổng kết lại nàng lại lựa chọn một ngày cùng ngày nàng xuyên việt đến đây, lại cầu xin Mộ Nguyệt mang nàng tới cấm địa, mọi người nói quá tam ba bận, nếu lần này nàng lại thất bại, vậy thì ước vọng về nhà, chẳng khác nào như một bọt nước.
Cẩn thận cầm Nhân Thư sáng bóng, trong lòng cầu nguyện kỳ tích phát sinh, tay nhỏ run rẩy mở ra bản Nhân thư này lần thứ ba, nhưng hi vọng của nàng lại dập tắt, trên Nhân thư vẫn không có nửa chữ, cũng không có nổi lên biến hóa gì. Hân Vũ ngã ngồi dưới đất, lúc này đã không tìm thấy phương hướng của mình, sau này nàng nên làm gì bây giờ? Ai có thể nói cho nàng biết sau này nàng nên làm gì bây giờ?
Ba lượt đều thất bại, vì sao lại như vậy? Hân Vũ trốn ở trong phòng không chịu ra, cảm xúc vô cùng mất mát, mặc kệ Mộ Nguyệt khuyên như thế nào, bộ dạng nàng vẫn hờ hững như cũ.
Hình Ngạo Thiên ở trong quân doanh lại nhận được mật hàm của Long Trạch, sau khi xem hết nội dung trên thư, liền đi suốt đêm đến tổng đàn Nam Bình Sơn, nữ nhân này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao tâm tình của nàng biến hóa lớn như vậy?
Hân Vũ tiều tụy nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, nhưng hai mắt lại mở ra nhìn lên mạn giường. Nàng tự hỏi mình đã ở trong phòng mấy ngày rồi, vì sao Nhân thư không có phản ứng? Vì sao không thể đưa nàng về nhà chứ? Hiện tại trừ mấy vấn đề này ra, bất cứ chuyện gì nàng cũng không muốn nghe, nàng phải về nhà, nhất định phải về nhà...
"Lão thân tham kiến Vương thương —-!" Hình Ngạo Thiên đột ngột xuất hiện, khiến Mộ Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mới đầu bà còn chưa tin, sao Vương thượng lại đích thân đi vào Nam Bình Sơn, nhưng khi nàng đi ra ngoài nghênh đón trông thấy người thì không thể không nói, nha đầu kia đã trói buộc Vua của bọn họ rồi.
"Mộ Nguyệt trưởng lão không cần đa lễ, ta lần này cải trang đến đây, mục đích chỉ vì đón ái thiếp hồi cung, nhưng vì sao không thấy nàng ra ngoài nghênh đón vậy?" Liếc mắt dò xét một cái, không nhìn thấy người tâm niệm đâu.
"Vương thượng theo lão thân, nha đầu kia đã mấy ngày nay tâm tình không được tốt lắm, cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, Vương thượng tới vừa đúng lúc, tin rằng nha đầu nhất định sẽ nghe lời của người" Mộ Nguyệt thấy bộ dạng hắn gấp gáp, cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn, dẫn hắn đi vào trước phòng Hân Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.