Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 72: Dục vọng trần trụi




Hình Ngạo Thiên đột nhiên khác thường, khiến Hân Vũ vô cùng nghi hoặc, hắn làm sao vậy? Nhìn ánh mắt của hắn lúc này làm cho nàng cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên nhớ lại đêm đó lúc hắn gọi tên một nữ nhân khác chính là lấy ánh mắt như thế này nhìn nàng, chẳng lẽ hắn lại đem nàng xem là người khác sao?
"Ta là Đỗ Hân Vũ, không phải Vũ Hàm của ngươi, ngươi nhìn cho rõ chút đi!" Hân Vũ đẩy hắn, ghét nhất bị người ta coi là thế thân, Đỗ Hân Vũ nàng chỉ làm chính nàng, không muốn bị người khác lấy ra làm đồ thay thế.
"A..." Hình Ngạo Thiên giật mình hoàn hồn, mỗi lần nàng dịu dàng ngoan ngoãn, hắn luôn nhìn thấy bóng dáng Vũ Hàm giữa lúc hoảng hốt, ba năm, hắn thủy chung vẫn không bỏ được đoạn duyên phận lúc trước kia.
"Lời ta vừa rói ngươi nghe rõ chưa? Ta muốn tự do, ta không muốn làm ái phi của ngươi, chẳng lẽ nữ nhân trong hậu cung của ngươi chưa đủ nhiều sao?" Hân Vũ thấy hắn khôi phục thần trí, lại lặp lại lời mới nói rồi, nàng nên vì bản thân tranh chủ chút tự do cho cuộc sống sau này.
"Có làm ái phi của ta hay không, điều nay không thể theo nàng muốn được, quyết định của ta tuyệt đối không thay đổi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không quá can thiệp vào tự do của nàng, nhưng nàng tuyệt đối không thể rời khỏi Vương cung nửa bước, trừ phi là ta mang nàng xuất cung!" vừa rồi thất thần nhưng hắn tìm lại tráng thái rất nhanh, nghiêng người ôm lấy nàng, đối với nàng, hắn đã định rồi.
"Nói cũng như chưa nói —- Hừ!" Hân Vũ lại bắt đầu duy trì sự trầm mặc, nhiều ngày không chạm đến nàng, hiện tại lại mờ ám sát lại nhau như thế, sao có thể không khiến hắn tâm động chứ.
Dục vọng trắng trợn này, nàng không phải không thấy, nhưng nàng không biết phải ứng phó với hắn như thế nào, vừa rồi nàng đã nghĩ thông phải giả vờ khuất phục hắn, làm cho hắn cảm giác không còn dục vọng muốn chinh phục với mình nữa, vậy nàng mới có cơ hội rời đi, nhưng nàng phải phụ họa hắn như thế nào đây? Chẳng lẽ chính nàng phải thoát y đi lên giường của hắn, nàng vẫn không làm được chuyện bán đứng tự tôn như vậy!
"Vũ Nhi của ta, nhiều ngày không gặp, ta rất nhớ nàng...’ Đúng lúc nàng đang do dự, Hình Ngạo Thiên đã đánh úp về phía nàng, nhu tình hôn lên canh môi nàng, bàn tay to lớn cũng bắt đầu cởi áo nàng, hành động ôn nhu của hắn khiến nàng có chút được sủng mà lo sợ, nhưng một mặt ôn nhu như nước này, không thể không nói, thật giống như một loại cổ độc, khiến thân thể nàng dần dần mềm yếu thở gấp dưới thân thể hắn!
"Ừm.... ừm..." Hai thân thể nóng như lửa dây dưa cùng một chỗ, quần áo lặng lẽ nằm trên mặt đất, đại chưởng của Hình Ngạo Thiên không buôn tha bất cứ một nơi nào trên thân thể nàng, đến chỗ nào, da thịt vốn trắng nõn của Hân Vũ đều hiện lên một tầng đỏ ửng.
Hai người cao thấp đối lập, ánh mắt ôn nhu chạm lên Hân vŨ, mỗi chỗ mỗi chỗ trên thân thể đều bị hắn liếm nhiệt, dưới bụng trong lúc vô tình, liền cảm thấy từng đợt khô nóng đánh úp nàng, khiến nàng kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy nam nhân trên người.
Hình Ngạo Thiên yêu thương si mê liếm lấy thân thể nàng, nhiều ngày với nỗi khổ tương tư, điều duy nhất hắn muốn là nàng phải bồi thường cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Vũ đỏ hồng...#đã che chắn#
Hình Ngạo Thiên ở trong thân thể Hân Vũ từ từ khơi dậy ngàn tầng dục vọng, nhất thời khiến nàng có chút nhộn nhào, có chút mất phương hướng của chính mình, ngay sau đó còn kéo nàng ra khỏi chăn, để nàng vòng chặt qua cổ hắn, hắn không muốn chờ đợi nữa, mạnh mẽ trừu động ở trong thân thể nàng!
Trên giường, hai thân thể trần truồng đang vong tình quay cuồng, hai tay đăn chặt nhau, môi kề nhau, thân thể đã sớm dung hợp cùng một chỗ, trong người có ta, trong ta có người, hai chân dưới thân cong lên, trên thân lay động kịch liệt, bày ra một bức họa hoàn mỹ.
"Ừm.... Ta thật khó chịu... Ta sắp được rồi... A..." Hân Vũ nhìn như thống khổ khó nhịn khẽ lẩm bẩm, hai má đỏ bừng,chau mày, hai mắt híp lại, một bộ dạng thống khổ kì thực là phiêu phiêu dục tiên.
Nhìn thấy người dưới thân vong tình rên lên, Hình Ngạo Thiên không kìm được cũng đẩy nhanh tốc độ, một bàn tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem nàng cố định dưới thân mình, đầu lưỡi lại tiến vào trong miệng của nàng, khát vọng muốn ở trong miệng nàng càng nhiều.
"A... ừm..." Hân Vũ sau một trần thở gấp, đột nhiên cắn bờ môi hắn, mười ngón tay cắm vào trong làn da ở hông của hắn, hơi thở đột nhiên ngưng lại, ngực còn đang kịch liệt phập phồng, sau một lát, thở hổn hển, chậm rãi mở hai mắt, trong mắt tràn đầy tình ái say đắm!
Ngạo Thiên dục tính tăng vọt, lúc này liền giống như bị núi lửa vây quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho hắn càng ngày càng mẫn cảm, cuối cùng, đê đập rốt cuộc không ngăn được hồng thủy dũng mãnh tiến đến,sau khi hắn phóng ra ở trong nàng, lập tức toàn thân mềm nhũn, thân hình dày rộng vô lực gục trên người Hân Vũ!
"Thật nặng, mau xuống khỏi người của ta, ta sắp thở không nổi nữa rồi..." Nghe người dưới thân buồn bực kêu lên, Hình Ngạo Thiên nhận thấy tư thế lúc này của bọn họ, rút ra, xoay người ngã sang bên cạnh nàng.
Sau cuộc mây mưa, hai người đều mệt mỏi, khí lực đều dùng ở lần liều mạng vừa rồi, giờ phút này im lặng năm trên giường, nhìn lẫn nhau,không ai nói, chỉ nhìn thẳng đối phương như vậy.
"Nhìn ta mãi như vậy, chẳng lẽ nàng không biết mệt sao? Vẫn nên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, mấy ngày liền ta chạy một mạch, thân thể cũng có chút mệt mỏi, muốn yên tĩnh nghỉ một lúc!" Nói xong liền hôn lên trán nàng, ôm nàng ở trong khuỷu tay, đại chưởng giảo hoạt còn cố ý vuốt lưng trần bóng loáng của nàng.
‘Ta mới không nhìn ngươi, ta chỉ đang nghĩ một vấn đề mà thôi!" Hân Vũ khinh thường nhìn hắn, tuy rằng ngoại hình hắn rất tuấn tú, nhưng nàng không có hoa si đến vấn đề đó.
"Ồ...? Hiếm khi nghe nàng nói đang suy nghĩ chuyện gì, có phải đang suy nghĩ phương pháp chạy trốn không?" Hình Ngạo Thiên mười phần đùa cợt nhìn nàng, trong cái đầu này của nàng rốt cuộc là chứa những gì, hắn đường đường là một quân vương lại bị nàng đùa giỡn đến xoay vòng vòng 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.