Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 73: Nhân gian tiên cảnh




"Ta mệt lắm rồi, không có bản lĩnh thảo luận chuyện đó với ngươi, tự ngươi suy nghĩ đi!" Nhắm hai mắt lại, đem khuôn mặt của hắn ngăn trở bên ngoài, vừa rồi kích tính một phen, quả thật nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tới gần bên tai nàng, khẽ cắn vành tai của nàng, nói: "Vừa rồi biểu hiện của nàng ta rất hài lòng, hi vọng sau này nàng đều có biểu hiện như vậy, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta mang nàng đi ra ngoài du ngoạn."
Hân Vũ nhắm chặt hai mắt, coi như không nghe thấy gì, nhưng hắn nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn, không biết có phải cố ý lừa nàng hay không. Nhân thư cũng đã thử ba lượt đều không được, rốt cuộc là lỗi do đâu, trong chốc lát nàng vẫn không tài nào tìm ra đáp án được, quên đi, vẫn nên ngủ một giấc trước rồi tính, có lẽ ngày mai hắn thực sự đưa nàng đi ra ngoài du ngoạn một lần, vận động đầu óc, may ra có thể nghĩ được đáp án thì sao?
Mộ Nguyệt một mình ở trong cấm địa bắt tay nghiên cứu vấn đề trong Nhân thư, bà đã nhiều ngày tìm đọc không ít sách cổ có liên quan, nhưng những ghi chép về Thượng cổ thần gián đã ít lại càng thêm ít, có cũng chỉ là chứng minh truyền thuyết không thể thực hiện, những ghi chép đúng về Nhân thư lại chỉ có vài đôi câu.
Cất sách đi, xem ra muốn phá giải bí mật của Nhân thư thì không thể nhanh chóng được, còn phải xem nha đầu Hân Vũ kia có phát hiện gì. Hôm đó nhìn thấy vết bớt hình trăng khuyết sau vai phải của nàng, bà đã bấm đốt ngón tay tính ra thân thế của nàng, trên đời này chuyện gì không tưởng cũng có thể phát sinh, nha đầu Hân Vũ kia không phải là một chuyện ngoài ý muốn đó sao?
Sáng sớm Hình Ngạo Thiên đã lôi Hân Vũ khỏi chăn mền, bằng hai ba động tác đã mang nàng đi ra ngoài. Hai người cùng cưỡi ở trên lưng ngựa, bước chậm trên con đường nhỏ trong núi, Hân Vũ đem toàn bộ sức nặng tựa vào người hắn, không biết là do ngủ quá nhiều, hay là nàng quá mệt mỏi, cả người cảm giác rã rời giống như chưa tỉnh ngủ.
"Vương vĩ đại, hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?" Lười biếng nhìn lên bầu trời, không thể không nói, phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp. bốn phía cũng rất yên tĩnh, có lẽ đây chính là nguyên nhân làm nàng buồn ngủ đi.
Hình Ngạo Thiên nhìn nàng một cái, xé xuống một góc áo bịt kín hai mắt của nàng, Hân Vũ cả kinh, vội đưa tay muốn lấy mảnh vải xuống, Hình Ngạo Thiên đã nhìn thấy cử động của nàng, vội ngăn lại động tác của nàng, cánh tay nhốt chặt thân thể nàng, khiến nàng không thể cử động.
"Ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích, ta sẽ mang đến một nơi nhất định nàng sẽ thích!" Nếu hắn đã nói như vậy, Hân Vũ liền nghe lời nhắm hai mắt lại dựa vào hắn, con ngựa chạy như bay, nàng chỉ cảm thấy gió thổi qua bên tai, thân thể nhẹ nhàng như gió, theo hắn cùng nhau chạy về phía trước.
Một lát sau, trước mắt đập tới một trận khí nóng, bên tai ầm một tiếng, Hình Ngạo Thiên cởi bỏ mảnh vải che kín hai mắt nàng, nói: "Hân Vũ, bây giờ mở to mắt ra nhìn xem, nhìn xem nơi này đẹp không?"
Hân Vũ chậm rãi mở to mắt, lập tức bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, kìm lòng không được bật thốt lên tán thưởng: "Đẹp quá, thật sự rất đẹp."
Thật sự là không khác gì động thiên, một nhân gian tiên cảnh tuyệt mỹ, không ngờ nhân gian còn có chỗ tuyệt diệu như vậy, thật sự là khéo lóe tuyệt với, thần bút của tự nhiên.
Thấy nàng cao hứng như thế, Hình Ngạo Thiên xuống ngựa ôm nàng xuống, vẻ mặc đắc ý nói: "Hân Vũ, hảo hảo thượng thúc một chút cảnh đẹp của nơi này, xem xem nàng còn có thể tìm được bao nhiêu chỗ tuyệt với thế này."
Hân Vũ mỉm cười gật đầu, nhìn bốn phiá, bốn phía ngón núi kéo dài nhấp nhô lên xuống nối liền nhau, ở giữa hình thành một thung lũng khoảng mười dặm, ở giữa thung lũng có một ao nước thiên nhiên, hơi nước mờ ảo, mặt nước dày lên thành tầng nhiệt màu trắng, nước tuôn ra từ đáy áo, phát ra những tiếng ào áo tuần hoàn.
Hân Vũ ngưng một lúc mới hiểu được,nơi này hắn là một miệng núi lửa, nước nóng hình thành từ thiên nhiên, mà nước ở đây hơn hẳn nước ở Ôn Tuyền, còn nóng hơn so với Ôn Tuyền, nước ấm cao như vậy, khiến không khí ở thung lũng đều ấm áp, nhiệt độ không khí ở nơi này cùng nhiệt độ không khí ở bên ngoài ước chừng có thể hơn kém đến hai mươi độ.
Bởi vậy, bên ngoài là thu ý tiêu điều, nơi này lại ấm áp như xuân, nhìn cảnh giác bên cạnh ao, thật sự là thảo trường oanh bay, trăm cây sum xuê, chim hót hoa nở, hơi nước trắng ngàn quẩn quanh lấy các loại cây cỏ, giống như tiên khí lượn lờ trên Dao Trì.
"Đây đúng là một nơi tốt, nơi này còn có một hồ nước nóng lớn như vậy!" Hân Vũ cao hứng phấn chấn tán thưởng, hoàn toàn đã bị cảnh đẹp nơi này thu phục.
"Truyền thuyết nơi này là đất của Hỏa thần, bởi vì nắm giữ liệt hỏa hạ phàm,cho nên, toàn thân hắn phả ra hỏa khí, để tiêu trừ hỏa khí nóng rực này, hắn dựng lên một ao hồ thiên nhiên ở nơi này, đến đêm trăng tròn, Hoả thần liền ở đây chơi đùa giải nhiệt, nơi này mới có thể xinh đẹp như vậy, nghe nói, nước ở nơi này còn có thể trị bách độc, trị bách bệnh, da dẻ trơn bóng, Mộ Nguyệt trưởng lão từng dẫn ta tới đây, cho nên ta nhớ kỹ chỗ này!" Hình Ngạo Thiên ôm lấy eo nàng, đặc biệt ôn nhu giảng giải.
Hân Vũ cười thầm, ở xã hội hiện đại nàng học giỏi, đương nhiên biết lai lịch địa nhiệt, chẳng qua, truyền thuyết thường làm cho lòng người có một câu chuyện đẹp, hàm súc hướng tới một điều nào đó tốt đẹp, cho nên, nàng cũng không phản bác lời của hắn, chỉ tiếp tục đánh giá cảnh đẹp bốn phía.
Sườn núi cách đó không xa, một rừng đào màu hồng chiếu vào mắt, khiến Hân Vũ kinh ngạc hô lên: "Ngươi mau nhìn, ngươi mau nhìn, nơi đó có một rừng đào!"
"Đi, ta mang nàng đi xem!" Hình Ngạo Thiên ôm ngang nàng, thả người thi triển khinh công đi về phía rừng đào.
Trong nháy mắt,bọn họ liền rơi vào bên trong rừng đao, hoa nhiều như biển, cảnh sắc như xuân, gió mát thổi nhẹ, cánh hoa rơi chầm chạm, vừa mới đi qua cảnh sắc tiêu điều khắp nơi, sau đó lại rơi vào khung ảnh tuyệt mỹ, từ tâm tình nặng nề đến vui tươi.
Hân Vũ hoàn toàn say mê giữa cảnh đẹp nơi đây, quên hết sự khó chịu lúc trước, nằm ngửa ở trong lòng Hình Ngạo Thiên, trên mặt của nàng lộ nụ cười ngọt ngào làm say lòng người, nụ cười tinh khiết nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một tiên tử bay xuống thế gian!
Nụ cười của nàng toàn bộ thu vào trong mắt Hình Ngạo Thiên, thực giống như đã rung động mấy đời, chưa từng nghĩ tới nụ cười của nàng có thể làm hắn vui vẻ say mê như thế, nếu như có thể tương bạn như thế, làm sao lại không động lòng vui vẻ chứ?
Hình Ngạo Thiên đứng dậy chậm rãi đi, dưới chân giẫm phải hoa đào bay xuống, đi vào sâu trong rừng hoa đào, Hân Vũ đưa tay, nhặt lất một đóa hoa đào rơi chậm chậm trong lòng bàn tay, rồi lại hổi đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống!
Đi không xa, bọn họ đi vào một chỗ sâu trong rừng đào, trước mắt hiện lên hai nhà gỗ đơn sơ, Hình Ngạo Thiên dắt Hân Vũ đi vào một trong hai căn nhà gỗ, vô cùng sơ sài, trừ một cái giường gỗ ra, không còn vật phẩm nào 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.