Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 75: Núi lửa phun




Tiếng nói của nàng còn chưa dứt, bốn phía lại bắt đầu lay động, nước trong ao bắt đàu rít gào sôi trào, Hình Ngạo Thiên cau chặt mày, nắm chắt cổ tay của Hân Vũ, hô to một tiếng: "Chúng ta chạy mau!"
Hình Ngạo Thiên kéo tay Hân Vũ, bay nhay rời xa cái ao, nước ao phát ra tiếng ồ ồ, lớp sóng nóng hừng hực phun mạnh, sóng nước đã tuôn khỏi ao rồi ào ào chảy xuống mặt đất, trong nháy mắt, nước chảy đầy đất, truy đuổi theo cước bộ của bọn họ, ướt sũng qua mặt chân rất nhanh.
Nước ấm nóng phải hơn tám mươi độ, hai chân ngâm trong nước, giày cùng ống quần toàn bộ bị nóng bỏng đến phát đau, da thịt mềm hơn khiến Hân Vũ nhất thời cảm thấy đau đớn như kim đâm, Hình Ngạo Thiên thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, lập tức ôm nàng chạy tới phía trước.
"Ngạo Thiên, chúng ta như vậy thì không được đây, nước đọng dưới đất càng ngày càng nhiều, diện tích thân thể ngâm mình ở trong nước cũng càng lúc càng lớn, tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ bị nước nóng hấp chết!" Hân Vũ nhìn tình hình bốn phía, bọn họ nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này, nếu không nhất định sẽ bị hấp chín.
Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ, chạy thẳng về phía trước: "Hân Vũ, hiện giờ chúng ta chỉ có thể xông về phía trước, đường luôn như vậy, đi về phía trước có lẽ còn có hi vọng, nếu từ bỏ giữa đường, vậy một chút hi vọng cũng không có!"
"Ngạo Thiên, ngươi xem, phiá trước hình như có cái cửa thạch bích!" Hai mắt Hân Vũ sáng lên hướng về phía trước hô lớn, quả nhiên là trời thuận theo tâm nguyện của người, bọn họ có hi vọng rồi.
Hình Ngạo Thiên đẩy nhanh nội lực chạy về trước, đi vào thạch bích, hắn ngẩng đầu nhìn thạch bích nặng nề, tạm thời buông Hân Vũ, hai tay vận lực hướng về thạch bích đánh một tiếng nổ vang, thạch bích phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, từ nơi phát ra tiếng, một cái cửa đá chậm rãi mở ra, hai người lập tức trốn vào sau thạch bích sau đó lại dùng nội lực đẩy, cửa đá lại được đóng lại, đem nước ôn tuyền nóng rực ngăn ở bên ngoài thạch bích.
Sau vách đá trống trải vô cùng, thoáng như một đền thờ theo phong cách cổ xưa, trên vách tường có khắc các loại đồ án phật tượng, ở giữa có một bó đuốc khổng lồ.
Dư âm dao động lên cửa đá vừa mới qua, bó đuốc khổng lồ bắt đầu cháy lên, ngọn lửa đỏ rực phóng lên cao, nương theo sóng lớn cuồn cuộn lăn mình.
Đốm lửa bắn tung tóe, sóng lửa cuồn cuộn, nhát mắt, nham thạch đỏ rực bắt đầu bắn ra bốn phía, sóng lửa lăn đến, nhan thạch nóng chảy từ bó đuốc lăn xuống dưới, phát ra tiếng vang đùng đùng.
"Không hay, núi lửa sắp phun!" Hình Ngạo Thiên hô to, Hân Vũ lại càng kêu to hơn: "Chẳng lẽ chúng ta làm chấn động núi lửa, Ngạo Thiên, lam sao bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Sắc mặt Hình Ngạo Thiên cũng thay đổi, đã không còn vẻ thoải mái như vừa rồi, vẻ khẩn trương nói với Hân Vũ: "Hân Vũ, nhìn thấy thạch bích phía trước kia không? Nơi đó có thể ngăn chặn nham thạch nóng chảy, chúng ta đi về phía đó."
Ngón tay chỉ về đằng trước, nơi đó hẳn là đường hết của nham thạch, hiện tại là đường ra duy nhất, chỉ có thể thoát ra từ hướng kia, nhưng mà hai người muốn tới nơi đó, nhất định phải đi qua nơi giữ bó đuốc, giờ phút này, nhan thạch nóng chảy đã chặn đường đi của bọn họ, tiến thoái lưỡng nan, nên đi nơi nào đây?
Theo nham thạch nóng phun ra, cả mặc đất lay động, vang lên dữ dội, đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc,bó đuốc nổ tung, nham thạch nóng chảy không còn có gì ngăn cản, bắt đầu trút xuống, như một con cự long đỏ rực, cuồn cuộn đánh về phía bọn họ.
Trong nháy mắt, cả phòng màu đỏ, một vùng nham thạch nóng, thân thể tưởng chừng như cũng bị hòa tan, mắt thấy nham thạch nóng đã vọt tới dưới chân bọn họ, nham thạch này mà đụng vào thân, không chết thì mất, Hân Vũ cắn răng nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên.
"Không hay, nham thạch sắp bùng nổ, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài trước khi nó nổ." Nói xong một phen ôm lấy Hân Vũ, đem nàng để ngang trước người của mình, dùng sức vận khởi khinh công, thả người xông về phía trước, cùng nham thạch tranh đoạt thời gian, muốn tiến lên trong thời gian ngắn nhất, sóng nhiệt đập lên thân thể, Hân Vũ cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Nâng mắt hướng về ánh mắt của Hình Ngạo Thiên, Hân Vũ từ trong ánh mắt của hắn chụp được một chút thống khổ, sắc mặt có phần trắng bệch, trong lúc tung nhảy, đã xông tới đằng trước nham thạch, bỗng Hân Vũ chấn động hô: "Hình Ngạo Thiên, ngươi làm sao vậy?"
Ánh mắt Hân Vũ dừng ở trên hai chân hắn, giày chân trái đã trở nên loang lổ không rõ, bị nham thạch đốt một mảng lớn, sợ tới mức nàng kinh hoảng ôm chặt hắn.
"Không sợ, vừa rồi lúc mượn lực vận công, không cẩn thận đụng phải nham thạch, không có chuyện gì, chúng ta không còn thời gian, nhất định phải nắm chắc!"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ vang dữ dội, cả miệng núi lửa bạo phát, bó đuốc đã không thấy đâu, chỉ có liệt diễm hừng hực cùng nham thạch nóng chảy đang dâng lên, thiêu đốt, thành từng vùng biển lửa.
Liệt diễm bay múa, trong nháy mắt đốt lấn cả ngọn lửa chung quanh,giống như con thú bị kích động, lan nhanh về phía bọn họ, không khí cũng phát ra hơi nóng, cả phòng giống như lò lửa, trên thân hai người thấm đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm như gặp mưa.
Thân thể mềm nhũn, Hình Ngạo Thiên như con diều rơi trên mặt đất, hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy Hân Vũ, hít thở không thông, nhiệt độ cao đến không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt Hân Vũ đỏ tía, nàng dùng sức thở hổn hển, hô hấp tưởng chừng như sắp ngừng đến nơi.
Hân Vũ vô lực tựa vào người hắn, nàng cảm giác mình sắp chết, như một đóa hoa dại, hơ trên ngọn lửa nóng rực, nháy mắt liền khô héo!
"Hân Vũ, Vũ Nhi của ta, nhất định phải kiên trì, chúng ta có thể lao ra, chúng ta phải sống!" Hình Ngạo Thiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy tới phía trước, thân thể lảo đảo vài cái, hắn thầm cắn răng, lập tức đứng vững hai chân, nhịn xuống đau đớn dưới chân, chạy như bay về phía trước, ngọn lửa bốc lên không trung, đã hình thành một con hỏa long, khí thế như sấm sét xông lên đỉnh thạch thất, tảng đá bắt đầu nổ, rơi xuống răng rắc.
Bọn họ bị thế lửa đuổi theo, nham thạch cuồn cuộn ở phía sau, quần áo bắt đầu phát ra mùi cháy xém, trước mắt giống như hiện lên vô số sao, cả người hư mềm không có chút khí lực, muốn ngã xuống!
Hân Vũ suy yếu liếc mắt nhìn Hình Ngạo Thiên: "Hình Ngạo Thiên, Vương vĩ đại, hình như ta không được rồi, ngươi vẫn nên đi một mình thôi, không cần lo cho ta, ta thật sự đi không nổi nữa!"
"Hèn nhát, hiện tại so nàng có thể nói những lời này, chẳng lẽ nàng không thấy ta vì nàng mà bị thương sao? Nàng lại còn có mặt buông tha, ta lệnh cho nàng lập tức tỉnh lại, có nghe hay không, nếu nàng không đi, vậy hãy để chúng ta cùng chết tại đây đi!" Lời của hắn vô cùng kiên định, trong mắt cũng tràn ngập niềm tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.