Hình Ngạo Thiên vẫn không nhúc nhích một chút nào, Hân Vũ nhớ tới hắn bá đaọ, nhớ tới hắn điên cuồng, nhớ tới nhu tình hiếm có của hắn, trên đoạn đường này, hắn như một luồng gió xuân, khi làm lòng nàng ấm áp, khi lại mang hi vọng đến cho nàng.
Tâm càng chua xót, Hân Vũ dùng sức đem mặt mình áp lên mặt hắn, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, chớp mắt trở nên lạnh lẽo: ‘Hình Ngạo Thiên, Hình Ngạo Thiên, chàng mau tỉnh lại được không, ta có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với chàng, dấu vết trên vai ta không phải người khác lưu lại, là chàng, là chàng lưu lại, sao chàng nhanh quên như vậy chứ?"
Hít hít cái mũi, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hắn, lại tiếp tục nói: ‘Kỳ thật ta cùng Tứ ca ca không có gì, chúng ta chỉ đỗi đãi như huynh muội, cũng nói cùng đi chu du khắp nơi, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ lập tức thề, sau này ta không trốn nữa, thật sự không trốn nữa, cả đời đều cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chàng."
Nhìn hoàn cảnh hàn khí bức người bao bốn phía, Hân Vũ lau lau nước mắt, muốn ôm hắn rời đi, nhưng thực sự nàng không còn một chút khí lực nào, cả người mềm như bùn, chỉ còn lại tiếng thở dốc chứng minh nàng còn sống.
"Vua của ta, Hân Vũ không còn khí lực mang chàng đi ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?" Ngón tay chạm lên môi Hình Ngạo Thiên, môi lạnh như băng, tiếp tục chuyển qua mũi hắn, cảm thấy hơi thở mỏng manh.
Tim ầm một tiếng vỡ ra, Hân Vũ thử ngồi dậy, dùng sức đập lên thân thể Hình Ngạo Thiên, nói: "Hình Ngạo Thiên, chàng mau đứng lên, thật là tàn nhẫn, chàng còn tàn nhẫn hơn cả ác ma, sau chàng có thể cứ như vậy chết ở trước mặt ta? Vì sao lại như vậy? Ta không muốn chàng chết... Không muốn..."
Đau đớn cào xé con kim tràn đầy thân thể, nước mắt ào ào chảy ra, rơi lên băng, Hân Vũ dùng thanh âm chỉ có mình mới nghe thấy được nói: "Vua của ta, Hân Vũ mệt mỏi quá, thật sợ, Hân Vũ thật sự không kiên trì nổi, nếu chết thì cùng chết đi, chết ở trong hầm băng ngàn năm này, vĩnh viện làm bạn."
Cơn lạnh ùa đến, Hân Vũ cuộn tròn, chậm rãi dựa sát vào Hình Ngạo Thiên, tới gần, gần chút nữa... Dùng sức ôm lấy hắn, đem đầu mình chui vào trong ngực của hắn, cúi xuống người hắn nức nở khóc, ý thức dần dần mơ hồ, Hân Vũ cũng bỏ qua toàn bộ ý trí đấu tranh muốn sống sót của mình,từ từ nhắm hai mắt lại.
"Hân Vũ... Hân Vũ..." Đây là tiếng gọi phía chân trời xa xôi sao? Hân Vũ cuộn người lại một chút, càng nhích đến gần tay hắn hơn, tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn vô lực không thể nhấc lên.
"Hân Vũ... Mau tỉnh lại... Mau tỉnh lại đi Hân Vũ..." từng tiếng gọi của Hình Ngạo Thiên bức thẳng vào trong lòng của nàng, chẳng lẽ thực sự là Hình Ngạo Thiên đang gọi nàng sao?
Ngón tay lạnh buốt cứng như tượng, Hình Ngạo Thiên cười nhạt, dùng ngón tay cứng nhắc vuốt qua sợi tóc trên trán nàng, đoạn đường này hắn đều dùng thân thể của chính mình che chở cho nàng, khi tránh nét nham thạch cùng hàn băng, lại càng không tiếc hy sịnh tánh mạng của mình cũng muốn bảo vệ nàng chu đáo, hắn vốn đã kiệt sức, vừa rồi vật lộn với đám nhện đen, đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực, thấy hai mắt Hân Vũ chậm rãi mở ra nhìn về phía hắn, đầu vừa lệch, hắn lại không kiên trì nổi hôn mê bất tỉnh.
"Hình Ngạo Thiên —- Hình Ngạo Thiên —- Hình Ngạo Thiên —-!" Hân Vũ khẩn trương kêu, nhưng hắn không tỉnh lại nữa, rõ ràng thấy hắn đã tỉnh nhưng vì sao lúc này lại ngất xỉu chứ?
Bọn họ không thể chết ở đây được, tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại trong hầm băng được, nhất định phải đi ra ngoài. Lòng đã định, nàng cởi áo ngoài xuống, dùng chủy thủ trong tay cắt, kết thành một mặt vải, một bên luồn qua trên lưng Hình Ngạo Thiên, một bên nắm trong tay.
Hân Vũ loạng choạng đứng dậy, kéo nhanh mảnh vải trong tay, di động từng bước một về phía trước, mặt băng bóng loáng khiến nàng đứng không vững, lúc nào cũng có có khả năng ngã sấp xuống, nhưng mặt băng cũng trợ giúp nàng, chỉ cần hơi dùng sức, thân thể Hình Ngạo Thiên sẽ trượt trên mặt băng.
Một bước, hai bước, ba bước...
Hầm băng rộng vài chục trượng, lúc này như dài ngàn dặm, Hân Vũ khom lưng, giống như người kéo thuyền bên bờ sông Volga, trả giá bằng toàn bộ sức lực, đổi lấy hi vọng sống.
Gần, gần, càng lúc càng gần, hi vọng sống sót ở ngay phía trước, Hân Vũ hưng phấn, nước mắt ào ào chảy xuống, cuối cùng nàng không có nuốt lời, cuối cùng cũng có thể mang theo hắn rời khỏi đây.
Ngã rồi đứng lên, đứng lên lại ngã, mấy lần giãy dụa, hơi lạnh biến mất, cả người tràn ngập mồ hôi, mồ hôi hòa cùng quần áo lạnh, dán chặt lên người, mùi vị này thập phần khó chịu, nhưng nàng không quản nhiều việc như vậy được, ý nghĩ duy nhất chính là, mang theo hắn đi ra ngoài!
Giống như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, Hân Vũ cuối cùng cũng kéo được Hình Ngạo Thiên tới cái động, ngay khi nàng bước tới động, hơi rét lập tức tan đi rất nhiều, cuối cùng nàng không kiên trì nổi, bỗng ngã trên mặt đát.
Mồm thở hổn hển, quay lại nhìn sắc mặt Hình Ngạo Thiên vẫn đang trắng bệch, thân thể cuộn tròn một chỗ, trên tay xuất hiện sắc xanh tím, ánh mắt rơi trên chân của hắn, cái tất nàng làm cho hắn đã mất đi, chỉ còn lại một cái vớ giày không nhìn rõ màu sắc.
Trong lòng cả kinh, Hân Vũ lập tức leo đến bên cạnh hắn, dùng sức kéo tất của hắn, một cái chân cứng ngắc bầm tím hiện ra trước mắt nàng, đau lòng đến thở không nổi, Hân Vũ liền nhấc chân kia lên, đem hai chân của hắn bỏ vào trong ngực của mình.
Cơn lạnh như văng lập tức tiến vào lục phủ ngũ tạng, Hân Vũ đột nhiên rùng mình một cái, nàng dùng thanh âm gần như khàn khàn nói với chính mình: "Đừng sợ, đừng sợ, hắn cũng đã như vậy vì ngươi."
Dựa vào thạch bích, cảm thụ khí lạnh dần tan đi, Hân Vũ vô lực nhắm mắt lại, đợi khi nàng tỉnh lại, chân Hình Ngạo Thiên đã khôi phục độ ấm bình thường,nhưng vẫn còn chưa tỉnh.
Sau một giấc ngủ ngắn, Hân Vũ đã không phục rất nhiều thể lực, nàng sờ sờ mặt và tay của Hình Ngạo hiên, vẫn lạnh thấu xương, vội vàng đứng dậy, liền kéo Hình NgạoThiên vào sâu trong sơn động.
Bốn phía tối đen, Hân Vũ nhớ tới vừa rồi trên người hắn có một viên Dạ Minh Chau, ngập ngừng cúi xuống, nắm tay luồn vào trong ngực của hắn, quả nhiên mò được một viên Dạ Minh Châu.
Ánh sáng huỳnh quang của Dạ Minh Châu chiếu sáng hết thảy chung quanh, ngắm nhìn bốn phía, ngoài thạch bích cùng mặt đất đã được đám nhện đi đến bóng loáng ra, xem ra trừ bỏ chỗ trú ra, nơi này không tìm được thứ gì có thể giúp bọn họ, vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình.