Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 89: Dùng lạnh lùng đáp lại




"Thiếp có thể nói không cần sao?" Uông Vũ Hàm suy nghĩ, cố ý thu lại hứng thú của hắn.
Độc Cô Thác trừng hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: "Không thể?"
"Nếu không thể, thiếp đây liền miễn cưỡng ở lại cạnh chàng thôi!" tránh khỏi tay hắn,lại đem hai má vùi vào trong ngực của hắn.
Hai người ôm nhau cùng một chỗ, hồi lâu sau, Uông Vũ Hàm thấy hắn hình như đã trấn định lại, vẫn còn chưa chịu hết hi vọng, lại một lần nữa nhắc tới đề tài vừa rồi.
"Thác, chàng đã để ý thiếp như vậy, chàng để cho thiếp đi vài ngày đi, van cầu chàng được không?" Uông Vũ Hàm ôm chặt lấy hắn, còn cố ý lay thân hình cao lớn vài cái.
Độc Cô Thác chau mày, sắc mặt nhất thời đại biến, thanh âm đột nhiên cũng trở nên có chút khàn khàn, hỏi nàng: "Vì sao nàng năm lần bảy lượt muốn quay lại Phong thành, nàng muốn ra ngoài giải sầu, đi đâu cũng có thể vì sao nhát định phải là Phong thành? Chẳng lẽ nàng thật sự yên tâm giao Triệt Nhi cùng Tuyết Nhi cho bà vú chăm sóc sao, bọn chúng hiện tại chẳng qua mới là hai đứa trẻ hai tuổi!"
Vũ Hàm nghe hắn trả lời như thế, cũng không thèm nói gì, buông tay ôm cánh tay hắn ra, thản nhiên nói một câu: "Thiếp đi xem Triệt Nhi cùng Tuyết Nhi, chàng có việc thì đi mau lên!"
Khoảng khắc thấy nàng buông tay xoay người rời đi, Độc Cô Thác thiếu chút nữa liền thỏa hiệp đáp ứng nàng, nhưng suy nghĩ kĩ lưỡng, nếu tên Hình Ngạo Thiên kia còn chưa từ bỏ ý định đối với Vũ Hàm. vậy lần này Vũ Hàm đi, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Hắn nghĩ thông suốt, mặc kệ Vũ Hàm giận hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không nhượng bộ thỏa hiệp với nàng, huống chi, nếu các nàng đi, ít nhất thì cũng phải xa nhau nửa tháng, hắn có thể chịu nỗi khổ tương tư như vậy sao?
Uông Vũ Hàm bộ dạng rầu rĩ không vui đi vào Nghi Hòa cung, nhìn thấy hai đứa con lúc này đang chơi đùa, thấm thoát, đã qua ba năm.
Nàng vốn cho là Thác đã bỏ xuống mọi chuyện trong quá khứ rồi, nhưng không ngờ hắn vẫn nhớ sâu như vậy, xem ra mong muốn lần này thất bại rồi, bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía hai tiểu tử kia!
Chân trời dần dần hiện lên ráng chiều chạng vạng, Độc Cô Thác trở lại Phượng Loan cung, lại ngạc nhiên không thấy thân ảnh Vũ Hàm, chẳng lẽ nàng còn tức chuyện hôm nay sao?
"Người đâu, Vương hậu đâu rồi, đã đến giờ dùng bữa sao không thấy các ngươi chuẩn bị đồ?" Độc Cô Thác nhìn đại điện vắng vẻ, nơi không có Vũ Hàm, đi tới chỗ nào hắn cũng cảm thấy không hứng trí nổi.
Tử Nhan vội vàng chạy đến bẩm báo: "Vương thượng, Vương hậu còn ở Nghi Hòa cung, lúc đi còn bảo Tử Nhan trở về truyền lời, nói đêm nay sẽ không hồi cung, nương nương muốn ở Nghi Hòa cung làm bạn với Triệt thái tử và Tuyết công chúa, mời Vương thượng người nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Cái gì — tối nay nàng không quay về sao?" Độc Cô Thác vừa mới chuẩn bị uống hết một ngụm trà, liền bị lời của Tử Nhan chặn cứng lại.
"Bịch...!" Độc Cô Thác đặt chén trà xuống, giống như một trận gió, bước nhanh rời khỏi Phượng Loan cung, chờ lúc Tử Nhan ngẩng đầu lên đã không thấy tăm hơi thân ảnh của Vương thượng.
Đêm nay Uông Vũ Hàm đích thân chăm sóc hai người con, cho đến khi bọn chúng ngủ, nàng cũng mệt mỏi nằm bên giường. Thời điểm Độc Cô Thác đi vào Nghi Hòa cung thấy bên trong im ắng, không có chút âm thanh, nhẹ giọng đi đến trước phòng ngủ, nhìn vào bên trong thấy Vũ Hàm nằm bên giường, hắn thật không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt.
Tiến đến vỗ về hai đứa con đang ngủ say, không nói hai lời, một tay ôm lấy Vũ Hàm đang nằm bên giường, động tác mạnh như vậy, đương nhiên sẽ đánh thức nàng, nhìn thấy nam nhân của mình, Vũ Hàm vẫn duy trì vẻ lạnh lùng sau giờ ngọ kia, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Vũ Hàm, nàng làm sao vậy, vì sao mệt nhọc cũng không chịu hồi cung nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn giận ta sao?" Độc Cô Thác ôm nàng từ từ đi trên hành lang thật dài, hắn biết lúc này nàng không ngủ được, nhưng lại cố ý đi chậm lại, muốn nói chuyện cùng nàng.
"Không có, thiếp mệt, đi nhanh chút được không?" Vũ Hàm vẫn đóng chặt hai mắt, chính là không chịu mở mắt nhìn hắn.
Độc Cô Thác hết cách gây khó dễ cho nàng, nện bước nhanh hơn về tới tẩm cung, Vũ Hàm cởi quần áo treo lên bình phong, gỡ toàn bộ trang sức trên đầu xuống, rửa sạch mặt, gục đầu nằm ngủ, một câu cũng không chịu nói với hắn, khiến trong lòng Độc Cô Thác ăn không thấy vị.
"Vũ Hàm... Vũ Hàm... Chúng ta nói chuyện được không? Nàng đừng lạnh lùng như vậy với ta, nàng cũng biết, ta không thích nàng đối đãi với ta như vậy!" Độc Cô Thác nằm ở bên cạnh nàng, cánh tay khóa chặt eo nhỏ của nàng, muốn đưa nàng vào trong lòng.
Nhưng hắn đợi nửa ngày, vẫn không đợi được câu trả lời của nàng, dưới tình thế cấp bách Độc Cô Thác dùng sức lật người nàng qua, muốn cùng nằng mặt đối mặt trao đổi.
Cánh tay bị lực đạo của hắn làm đau, Vũ Hàm mở mắt nhìn hắn, thần sắc trên mặt vẫn lạnh lùng như cũng: "Chàng rốt cuộc muốn làm gì, thiếp nói thiếp mệt mỏi, chàng có thể cho thiếp nghỉ ngơi thật tốt hay không?"
"Bây giờ không cho phép ngủ, không nói rõ ràng mọi chuyện, đêm nay ai cũng đừng ngủ!" Ba năm qua, bọn họ rất ít khi khắc khẩu, hình như ba năm nay bọn họ chưa một lần cãi nhau như tối nay.
Uông Vũ Hàm nhìn thần sắc trương khí kia, nhất thời cảm thấy mình căn bản không cần trao đổi gì với hắn, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người tiếp tục nhắm hai mắt lại ngủ, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lẽo.
"Vũ Hàm, nàng đang cự tuyệt ta sao, ta thật sự tức giận đây!" Trong lòng Độc Cô Thác đã bắt đầu phát điên, nhưng ngại nàng, hắn cực lực đè nén tính khí nóng nảy của mình.
Mỗi một câu hắn nói, kỳ thật Uông Vũ Hàm đều nghe lọt, ghi ở trong lòng, nhưng nàng căn bản là không có tâm tình đi hiểu hắn, những lời hắn nói buổi trưa nàng đều khắc ghi trong lòng, nhưng có lẽ là nàng quá ích kỷ, là nàng không nghĩ tới Triệt Nhi cùng Tuyết Nhi, cũng có thể là tâm tư quấy phá của nàng, muốn đi Phong Thành quốc, gặp lại người ba năm chưa gặp kia!
Sự đáp lại lạnh lùng của nàng thật sự là khiến Độc Cô Thác cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi, trực tiếp rống to một tiếng: "Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Chỉ cần mỗi một việc nàng nói, ta có lần nào không thuận theo ý nàng mà làm, nhưng tại sao trong lòng nàng vẫn nhớ hắn, vì sao phải kiên trì trở lại Phong Thành, chẳng lẽ nàng không bận tâm tới cảm nhận của ta và con cái sao?"
Hắn đem những lời trong bạo phát ra, sau đó đổi lấy chỉ có bóng lưng càng thêm lạnh lẽo, trừ lần đó ra, không còn chuyện gì nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.