Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 94: Không tưởng được




"Hân Vũ, mau tới đây, ta giới thiệu mọi người nhận thức một chút!" Hân Vũ vừa định rời đi, chợt nghe thấy hắn lên tiếng gọi.
Đi bước một đến bên cạnh hắn, kéo gần khoảng cách với nữ tử hoàn mỹ trước mắt, Hình Ngạo Thiên giữ chặt tay Hân Vũ giới thiệu: "Đây là Hân Vũ, là Vũ phi ta thương yêu nhất!"
"Vương huynh, ngươi từ lúc nào lại có phi tử đẹp như vậy nha, cũng không thông báo một tiếng, nhưng Vũ phi này bổn công chúa thích, ghét nhất là Cẩm phi kia của Vương huynh, Vương huynh mau đầy nàng vào lãnh cung đi?" Giai Lạc tới gần Hình Ngạo Thiên, câu cuối cùng kia đương nhiên không để cho người ở chung quanh nghe thấy.
Hai mắt Uông Vũ Hàm chăm chú nhìn vào nàng, chăm chăm nhìn vào mái tóc quăn màu nâu kia, tuy rằng nàng có búi tóc lên nhưng mái tóc màu nâu vẫn nhìn được rất rõ, đi đến bên cạnh nàng, dịu dàng cười nói: "Hân Vũ, ta có thể nói vài câu với mình ngươi không?"
Đỗ Hân Vũ hơi ngây ra một lúc, nghì thầm nàng rốt cuộc có lời gì để nói với nàng, chẳng lẽ là muốn nàng rời khỏi Hình Ngạo Thiên sao? Phục hồi tinh thần, cứng như gỗ gật đầu với nàng.
Đoàn người cùng nhau bước vào Nguyệt Hoa cung, nơi này là tẩm cung của Giai Lạc khi còn chưa đi lấy chồng, Hình Ngạo Thiên luôn vì nàng mà giữ nguyên trạng, để nàng hàng năm đều có thể trở về ở, Giai Lạc cùng Lãnh Liệt ở trong phòng cùng Hình Ngạo Thiên nói chuyện phiếm, Vũ Hàm thì kéo Hân Vũ đi vào gian phòng chuẩn bị cho nàng.
Đóng cửa lại, Uông Vũ Hàm liền nói thẳng vào vấn đề: ‘Hân Vũ, ta có thể hỏi ngươi mấy đề không?"
"Hân Vũ không dám, Vương hậu có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi, Hân Vũ nhất định sẽ nói rõ!" Ngồi cạnh bàn vuông, Hân Vũ có chút câu nệ nói.
Uông Vũ Hàm lại nhìn nàng một lát, mới chậm rãi nói: "Ngươi không cần khẩn trương như thế, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một vấn đề mà thôi, ngươi là từ đâu tới?"
"A—-? Ta... Ta là..." Hân Vũ có chút ngập ngừng ấp úng, nếu bản thân tùy tiện nói lung tùng, đợi lát nữa nàng có thể sẽ đi hỏi Hình Ngạo Thiên, hoặc phái người đi thăm dò, vậy nàng chẳng phải sẽ biết mình lừa nàng sao? Nên trả lời thế nào mới tốt đây?
Thấy bộ dạng nàng ngập ngừng ấp úng, trong lòng Vũ Hàm đã tìm được đáp án: ‘Vẫn là ta tự giới thiệu trước đi, ta gọi là Uông Vũ Hàm, năm nay đã sắp hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp khoa khảo cổ ở Bắc Đại, khoảng bốn năm trươc trong một lần đi khảo cổ, ta bị một khối ngọc bội đưa tới Thiên Diệp quốc!
Biểu tình của Hân Vũ kinh ngạc một hồi, nàng là một người hiện đại giống như mình, còn là nghiên cứu sinh khảo cổ Bắc Đại, thật sự là không thể tưởng tượng nổi nha: "Ta gọi là Đỗ Hân Vũ, mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất Bắc Đại, chỉ có điều không phải sinh viên khoa khảo cổ, nhưng ông nội của ta là sở trưởng sở nghiên cứu khảo cổ Bắc Đại – Đỗ Văn Bác!"
"Cái gì? Ngươi chính là cháu gái của sở trưởng Đỗ?" Vũ Hàm hiển nhiên cũng kinh ngạc một trận "Trước kia khi còn đi học, mỗi một sinh viên khoa khảo cổ đều muốn sau khi tốt nghiệp có thể vào làm việc ở sở nghiên cứu khảo cổ Bắc Đại, chúng ta còn nghe nói, sở trưởng Đỗ của sở nghiên cứu yêu nhất chính là cháu gái nhỏ của ông, không ngờ lại có thể quen biết ngươi ở nơi này."
"Học tỷ, có thể gặp được ngươi thật sự là tốt quá, ta nhớ... nhớ ông nội, ta muốn về nhà..." Hân Vũ khó có thể gặp được một người quen ở nơi này, kích động nhào vào trong ngực của nàng, gào lên khóc lớn!
Uông Vũ Hàm ôm lấy nàng, thấy bộ dạng nàng thương tâm vậy, nàng cũng không biết nên khuyên như thế nào: ‘Hân Vũ, vậy ngươi nói cho học tỷ xem, ngươi sao lại đến được đây, muốn trở về, nhất định phải tìm được nguồn gốc ngươi tới nơi này."
Lau lau nước mắt, Hân vũ cẩn thận nói: "Mấy tháng trước, ông nội mang một quyển sách bằng hoàng kim về sở nghiên cứu, nói là văn thư khai quật ở Phong Thành quốc, còn nói là một quyển sách có linh tính, tên là – Nhân thư!"
"Ta liền nhất thời tò mò, trộm chìa khóa lén vào văn phòng ông nội, muốn nghiên cứu xem nhân thư kia có bao nhiêu thân bí, nhưng lúc ấy ta chỉ mới mở nhẹ một tờ đã bị cuốn sách kia hút vào, sau đó đi tới Phong Thành quốc năm ngàn năm trước này, hiện tại Nhân thư kia ở trong tay là, là bà ngoại ở Thánh Nguyệt giáo đưa cho ta bảo quản, còn nói ta là Thánh nữ của Thánh Nguyệt giáo, chỉ có ta mới có thể điều khiển được nhân thư này mở ra, nhưng ta đã thử qua nhiều lần, ngoài lần đầu tiên có nổi lên cuồng phong ra, vài lần sau đều không có bất cứ động tĩnh gì, ta chỉ có thể chịu phận bất hạnh ở chỗ này, nhưng ta nhớ... rất nhớ ông nội, muốn... muốn trở về thăm ông nội ta!" Nghĩ đến ông nội lớn tuổi như vậy, sau khi biết nàng mất tích tâm tình sẽ thế nào đây?
Hân Vũ càng nói càng thương tâm. Uông Vũ Hàm suy nghĩ một hồi lâu, xem ra muốn trở về cũng phải cần một thời gian thích hợp, Nhân thư này nàng cũng đã được nghe nói, đó là thượng cổ thần giám lưu truyền tới nay, không ngờ lại ở trong tay Hân Vũ.
"Đừng khóc Hân Vũ, nếu lát nữa ra ngoài, để Hình đại ca nhìn thấy ngươi như vậy, hắn sẽ lo lắng cho ngươi!" Giúp nàng lau lệ trên khóe mắt, Hân Vũ thấy bộ dạng nàng thân thiết với mình, ngây ngốc cười.
"Học tỷ, ta có thể đi theo bên cạnh ngươi không?" Đột nhiên, Hân Vũ rất muốn đi theo nàng, hình như chỉ cần đi theo nàng, còn có hi vọng về nhà.
Uông Vũ Hàm sửng sốt, lập tức cười nói: "Học tỷ đương nhiên không để ý ngươi đi theo bên cạnh học tỷ, chỉ là có người hắn sẽ đồng ý sao? Ta tới đây chỉ là ở mấy ngày, chờ ngày giỗ của phụ vương mẫu hậu Giai Lạc qua, ta sẽ trở về Thiên Diệp, đến lúc đó hắn sẽ không cho ngươi theo ta đi, ta dám cam đoan."
"Học tỷ, người nói chính là Ngạo Thiên sao?" Hân Vũ lẳng lặng hỏi.
"Chẳng lẽ còn có người khác sao?" Nàng sửa lại tóc trên mái Hân Vũ,hỏi lại nàng.
"Trong lòng hắn chỉ có học tỷ, trước kia thường xuyên xem ta là học tỷ mà gọi, hiện tại học tỷ xuất hiện, hắn càng không có tâm tư để ý đến ta, ta mới không muốn làm vật thay thế đâu, ta muốn đi cùng học tỷ, ngươi có thể gúp ta tham khảo bản Nhân thư kia. có lẽ ta sẽ có thể trở về nhà được." Hân Vũ vừa nghĩ có hi vọng về nhà, cả người đều trở lên cao hứng.
"Nha đầu ngốc, ta cùng Hình đại ca là hữu duyên vô phận, ta yêu người hiện tại đang ở Thiên Diệp chờ ta trở về, còn có hai đứa con xinh đẹp anh tuấn nữa, cho nên nha, ngươi mới là chốn đi về tốt nhất của Hình đại ca!" Nắm chặt tay nàng, lên tiếng nói.
"Học tỷ... Ta...." Hân Vũ vừa định nói gì, cửa phòng đã bị Giai Lạc đẩy ra: "Vũ Hàm, Hân Vũ, các ngươi sao lại tán gẫu lâu như vậy, ta đói bụng, Vương huynh nói chuẩn bị gia yến, chúng ta đi nhanh lên thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.