Gia yến, tên như ý nghĩa chính là người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cho nên Lam Cẩm Nhi đương nhiên cũng xuất hiện ở đây, cùng Hân Vũ chia nhau ngồi xuống bên cạnh Hình Ngạo Thiên.
Bưng lên một chén rượu, khuôn mặt Lam Cẩm Nhi tươi cười tiếp đón hướng Vũ Hàm cùng Giai Lạc, nói: "Hoan nghênh Thiên Diệp vương hậu đến Phong Thành quốc làm khách, lần đầu gặp mặt, thần thiếp kính Vương hậu một chén rượu."
Uông Vũ Hàm theo văn hóa hiện đại, tuy rằng ở nơi này đã hơn ba năm, nhưng tửu lượng vẫn không khá hơn, mặt lộ vẻ khó xử nhìn thoáng qua Hình Ngạo Thiên, từng sống với nhau một thời gian, Hình Ngạo Thiên đương nhiên cũng hiểu tính nết này của nàng, nhìn Lam Cẩm Nhi lạnh giọng ra lệnh: " Ta còn chưa mở miệng,khi nào đến phiên ngươi mời rượu, nếu ngươi còn tiếp tục nữa, vậy lập tức trở về Nghi Lan cung của ngươi đi."
Trong lời nói của Hình Ngạo Thiên không lưu tình chút nào, khiến Lam Cẩm Nhi không tìm được thang mà xuống, Lãnh Liệt thấy cục diện như vậy, muốn lên trước thay Vương hậu uống nhưng hắn ở Phong Thành quốc, thân phận đương nhiên là phò mã của Giai Lạc công chúa, quay đầu liếc nhìn Diệp Đỉnh phía sau, bảo hắn ra mặt thay Vương hậu uống rượu.
"Khởi bẩm quý phi nương nương, Thiên Diệp vương hậu của ta tửu lượng không được tốt, vốn không uống được rượu, rượu này vẫn là do Diệp Đỉnh thay Vương hậu uống đi!" Diệp Đỉnh tiến lên bảo hộ ở bên cạnh Vương hậu, khiến Lam Cẩm Nhi nhất thời trắng mặt, Thiên Diệp vương hậu này là không để cho Lam Cẩm Nhi chút măt mũi nào, mà Vương thượng còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm cho nàng xuống đài không được..
"Hình đại ca nguôi giận, Cẩm quý phi cũng chỉ là một lòng hiếu khách, nàng cũng không biết Vũ Hàm không uống được rượu, ta thấy chén rượu này do Diệp tướng quân uống thay là được rồi, Vũ Hàm đa tạ thịnh tình của Cẩm quý phi!" Dứt lời, nàng liền đem chén rượu đưa cho Diệp Đỉnh, để cho hắn uống.
"Rượu mạnh, Diệp tướng quân quả nhiên là trọng thần của Thiên Diệp vương nha!" Hình Ngạo Thiên cũng nâng chén, hướng về hắn uống, xem như cho hắn mặt mũi.
Hân Vũ ngồi ở một bên lặng lẽ không lên tiếng, chờ Lam Cẩm Nhi ngồi trở lại, liền lặng lẽ kéo váy áo Vũ Hàm, ánh mắt bảo nàng phải cẩn thận nữ nhân kia, Vũ Hàm hiểu ý tứ của nàng, từ trước khi đến, Độc Cô Thác đã thám thính tình hình bên này trước, đã sớm cẩn thận dặn nàng, phải đề phòng nữ nhân Lam Cẩm Nhi này.
Hình Ngạo Thiên nhìn thấy Hân Vũ cùng Vũ Hàm hai người hai mắt gia nhau, giống như nóng vội nhận tức bằng hữu lâu ngày không gặp, ở đó dùng ánh mắt lén trao đổi, nhất thời tò mò liền mở miệng hỏi: "Hân Vũ, nàng cùng Vũ Hàm, Giai Lạc hình như là hôm nay mới quen biết, nhưng vì sao ta cảm thấy các ngươi giống như đã quen biết từ lâu vậy?"
"A—-?" Hân Vũ vốn không biết nói chuyện, laị càng không biết nói dối.
"Cái này... Học tỷ...?" Không biết nên trả lời thế nào, Hân Vũ nhìn về phía Vũ Hàm xin giúp đỡ.
Nhận được ý của Hân Vũ, Vũ Hàm lập tức mở miệng nói: "Hình đại ca, ta cùng Hân Vũ rất hợp duyên, rất thích nàng, cho nên vừa rồi liền nhận nàng làm muội muội của ta."
Hình Ngạo Thiên không ngờ các nàng có thể ở chung hòa hợp như vậy, còn lo lắng các nàng không hòa thuận chứ, hiện tại đã bơt lo, nhưng hắn vừa rồi hình như nghe thấy Hân Vũ kêu là học tỷ? Học tỷ này cũng là một loại xưng hô sao?
"Hân Vũ, nếu ta không nghe lầm, vừa rồi hình như nàng kêu Vũ Hàm là học tỷ có phải hay không?" Hình Ngạo Thiên nghĩ ngợi một hồi, vẫn là mở lời tìm kiếm đáp án từ các nàng.
"Đúng rồi, học tỷ chính là như tỷ tỷ, không có gì đặc biệt, Vương thượng còn muốn biết gì khác sao?" Hân Vũ dựa vào bên cạnh hắn, vẻ mặt hờ hững khiến Hình Ngạo Thiên cũng không biết đang hỏi cái gì.
Một bàn thức ăn phong phú, tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận ăn uống, chỉ có Lam Cẩm Nhi là ăn không thấy vị, vốn định châm ngòi quan hệ của các nàng, theo tình hình lúc này xem ra, sợ là phải thay đổi kế hoạch.
Hình Ngạo Thiên luôn gắp đồ ăn vào trong bắt Vũ Hàm, một bàn thức ăn này, hơn phân nửa đều là món ưu thích của nàng, Giai Lạc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trước mắt, liền biết trong lòng hắn đến nay vẫn không quên được Vũ Hàm, nếu như có thể dễ dàng quên được như thế vậy đâu là nghiêm túc yêu, thật đúng là vấn đề làm người khác rối răm a!
"Nghĩ gì thế? Ăn kiêng sao, mỹ vị trong bát nàng đã nguội lạnh hết rồi!" Lạnh Liệt đưa tay ôm nàng từ phía sau, còn cố ý siết lại, giúp hồn phách của nàng quay trở về.
Giai lạc khẩn trương muốn lấy tay hắn ra, nhưng hắn lại ôm chặt hơn khiến nàng hao hết cả buổi cũng không thể thành công: ‘Liệt, hiện tại có nhiều ở đây như vậy, chàng có thể cho ta chút mặt mũi được không?"
Lãnh Liệt kề sát mặt của nàng, vẻ mặt cười khẽ nói: ‘Vậy nàng cũng chuyên chú chút cho ta, đừng cứ miên man suy nghĩ mãi như thế."
"Hừ —!" Giai Lạc hừ lạnh một tiếng, Lãnh Liệt lúc này mới buông.
Thừa dịp bọn họ dùng cơm, Diệp Đỉnh đem nhất cử nhất động phát sinh của Hình Ngạo Thiên với Vương hậu viết hết lại, lập tức dùng bồ câu truyền tin đến Độc Cô THác ở Thiên Diệp.
Vũ Hàm đã đi năm ngày, mấy ngày này hắn đều dốc lòng vào việc triều chính, rảnh rỗi thì tới Nghi Hòa cung xem hai con, nhưng tới ban đêm, hắn đều mất ngủ, thẳng đến khi chân trời hửng sáng, hắn mới có thể thiêm thiếp ngủ một lúc.
Lại là một đêm trăng tròn, Uông Vũ Hàm viết trong tín hàm liền đẻ Diệp Đỉnh dùng bồ câu truyền về, bản thân thì đi tới ao sen bên Ngự Hoa viên, lẳng lẳng ngắm nhìn cảnh đẹp ban đêm.
Hình Ngạo Thiên từ ngày nhìn thấy Vũ Hàm, trong lòng kích động đến giờ cũng không thể bình phục, không biết là do trái tim dẫn dắt hay là tác dụng của ánh trăng, để cho hắn bước tới ao sen.
"Vũ Hàm —!" Hình Ngạo Thiên không ngờ Vũ Hàm cũng ở chỗ này, thật là làm cho hắn vui sướng ngây ngất.
Uông Vũ Hàm nghe tiếng gọi phía sau, lập tức xoay người nhìn về phía phát ra tiếng, liền nhìn thấy Hình Ngạo Thiên đang đi nhanh về phía nàng, kéo nhanh quần áo, nghênh đón hắn.
"Hình đại ca, sao ngươi cũng ở đây? Ta thấy thời gian không còn sớm, ngươi hẳn là nên trở về cùng Hân Vũ nha?" Đối với sự xuất hiện của hắn, nàng cảm giác có chút ngoài ý muốn, vào ban ngày, nàng từ trong mắt của hắn, nhìn ra được hắn đối Hân Vũ có tâm.
"Hân Vũ đã ngủ, ta ngủ không được, chon nên liền ra đây đi dạo một chút, không ngờ ở bên ao sen này có thể gặp được nàng, điều này có thể xem như duyên phận không, Vũ Hàm?" Hai mắt Hình Ngạo Thiên chăm chú nhìn nàng, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình nào của nàng. (Ọe ọe – Muốn đá vào đầu ông này một cái quá!)
Nhìn thấy hắn ngu dại nhìn mình như vậy, Vũ Hàm biết trong lòng hắn đối với mình chưa quên, cũng khó trách Thác lại chấp nhất không cho nàng đến Phong Thành như thế.