Hình Ngạo Thiên chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người, cho đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, môi mỏng cũng nhẹ nhàng dán lên cái miệng nhỏ nhắn của Hân Vũ. Chóp mũi hắn phả ra hơi thở nóng rực, kéo Hân Vũ đi theo từng bước tiến của hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, cùng hắn bay lượn vào một khoảng trời xanh thẳm.
"Ừm.. Ừm..." Hân Vũ nắm chặt khăn trải giường, Hình Ngạo Thiên khiêu khích trước ngực Hân Vũ, nhẹ nhàng, ôn nhu, sợ mình làm đau nàng, cố nén sưng cứng dưới bụng, kiên nhẫn chờ Hân Vũ chuẩn bị tốt để nghênh đón hắn!
Thân thể cực nóng kề cùng một chỗ, ngọn lửa trên người càng ngày càng lớn hơn, sự không vui của Hân Vũ tạm thời yên xuống, đi theo phản ứng tự nhiên mà thân thể phát ra, ôm chặt lấy hắn, rên nhỏ ở bên tai của hắn.
"Hân Vũ, ta được chứ...?" Thơi gian trôi qua từng chút, cảm giác hoa gian đã ướt ái, Hình Ngạo Thiên biết nàng đã chuẩn bị tốt, nhưng hắn không muốn trực tiếp đi vào như thế, hắn sẽ tôn trọng nàng, yêu thương nàng, nếu Hân Vũ không muốn, cho dù mình chịu không nổi ra sao cũng sẽ không cưỡng ép nàng, bởi vì hắn để ý đến cảm thụ của nàng.
"Ừ—-!" Hân Vũ đóng chặt hai mắt lại, nhẹ giọng đáp lại hắn.
Được nàng cho phép, Hình Ngạo Thiên điều chỉnh tốt tư thế của hai người. #đã che chắn #
"Ừm... Chàng, Ngạo Thiên, không được, ta sắp chịu không nổi, ừm..." Khuôn mặt của Hân Vũ lúc này đã sớm đỏ bừng, trong lúc bất tri bất giác tình dục đã lan trời tới mỗi một góc trên thân thể, khiến nàng không thể không mở miệng cầu xin hắn.
"Ngoan, bảo bối, ta lập tức sẽ!" Hình Ngạo Thiên nói xong thở nhiệt khí bên tay Hân Vũ, hông tăng thêm lực, hai người liền kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, ngay sau đó, hắn tựa như con ngựa hoang thoát cương, không ngừng phóng túng chạy trong cơ thể nàng, giống như bản thân dùng không hết lực, một khắc cũng không muốn dừng lại.
"A... Ừm...!" #đã che chắn #, từng đợt kích tình làm cho cả phòng soi sực, ngay cả cung nữ bên ngoài phòng cũng nghe được âm thanh mờ ám này.
Giường giống như đang phát ra tiếng kháng nghị đối với hai người, không ngừng phát ra tiếng ken két theo tiết tấu của hai người!
Hình Ngạo Thiên nhìn Hân Vũ dưới thân hai má đỏ hồng, mà Hân Vũ cùng nhìn nam nhân đang chạy trên người mình, ánh mắt đồng thời giao nhau, khiến cho bọn họ muốn càng nhiều hơn, khao khát với đối phương càng mãnh liệt!
Tiếng va chạm của da thịt vang lên trên giường, Hân Vũ bám chặt lấy thân thể hắn, dưới thân va chạm từng đợt, khiến nàng càng lúc càng suy yếu vô lực, móng tay chẳng biết từ lúc nào đã cào trên người hắn vài vết máu.
Trên người Hình Ngạo Thiên đầy mồ hôi, chạy trên thân thể mảnh mai của Hân Vũ, cúi đầu che đi môi của nàng, đem tiếng rên rỉ của nàng toàn bộ ăn vào trong miệng, người càng lúc càng nóng, Hân Vũ khó chịu rủ đầu xuống, khi hắn va chạm một kích cuối cùng mạnh mẽ, rên lên một tiếng trong miệng hắn, sau khi thân thể run rẩy một hồi liền xụi lơ dưới thân hắn.
Còn Hình Ngạo Thiên cũng đem mầm mống của mình tình rót vào trong cơ thể nàng, sau một hồi mây mưa, Hân Vũ yên lặng nằm trong ngực hắn. Nhìn thấy dung nhan của nàng say ngủ Hình Ngạo Thiên kìm lòng không được cúi đầu hôn môi nàng, là mềm mại như vậy, thơm ngọt như vậy, nhưng lại giống như độc dược, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, cũng khiến hắn khó có thể kiềm chế càng muốn nhiều hơn nữa!
Giờ phút này, Hân Vũ thanh nhã yên bình, sâu sắc hấp dẫn lấy hắn, biết rõ cử động như vậy sẽ đánh thức nàng đang mỏi mệt, nhưng Hình Ngạo Thiên vẫn không thể khắc chế được nội tâm dày vò, nhẹ nhàng hấp thụ môi nàng.
"Ừm... Đừng nháo, ta mệt quá rồi..." Hân Vũ đẩy hắn, xoay người chìm vào giấc ngủ!
Vài ngày liên tục sau đó, Hân Vũ đều cất dấy tâm sự ở trong lòng, tuy rằng Hình Ngạo Thiên miệng nói từ bỏ Vũ Hàm, nhưng ai nấy cũng đều thấy được, hắn vẫn rất để ý nàng, rất quan tâm nàng.
Ba ngày sau, chính là ngày giỗ tiên hoàng, Hình Ngạo Thiên cùng Giai Lạc đương nhiên muốn đi Thiên Thọ cung dâng hương, Mộ Nguyệt trưởng lão tối hôm qua cũng từ Thánh Nguyệt giáo tới, không có Mộ Nguyệt dẫn dắt, bọn họ dĩ nhiên không dám tự tiên xông vào Thiên Thọ cung, còn Hân Vũ đối với Thiên Thọ cung là ám ảnh in dấu, nói gì cũng không chịu đi.
Uông Vũ Hàm là Vương hậu của Thiên Diệp quốc, đương nhiên cũng không thể đi vào, hai người bọn họ kết giao ở lại trong cung, nhìn thấy Hân Vũ mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm, liền đoán được đại khái là có liên quan đến nàng.
"Hân Vũ, ngươi yên tâm, Hình đại ca là của ngươi, bất luận kẻ nào cũng không cướp được!" Cầm tay nàng, cảm giác được tay nàng lạnh lẽo, sờ lên trán nàng, xem ra nàng thực sự bị bệnh rồi.
"Người đâu, mau truyền thái ý!" Uông Vũ Hàm khẩn trương nhìn nàng, để nàng quay lại giường nghỉ ngơi, Hòa Thái nghe tiếng hô lập tức chạy khỏi Hưng Khánh cung đi đến Thái y viện mời Thái y.
"Học tỷ, ta không sao, chúng ta đừng nhắc tới hắn được không, ta đây chỉ là tối hôm qua bị lạnh mới cảm mạo chút ít mà thôi!" Cố chấp ngồi dậy nhưng lại bị Uông Vũ Hàm đè trở laị.
Gật đầu, đáp ứng điều thỉnh cầu thứ nhất của nàng: "Chúng ta không đề cập tới hắn nữa, vậy ngươi cũng phải suy nghĩ cho bản thân, nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tốt thân thể, nơi này có thể không phải quê hương của chúng ta, không phải chỉ cần một viên thuốc là có thể chữa khỏi bệnh cảm mạo của ngươi."
"Ai nha...Sao lại vậy, nô tài mới rời đi một ngày, nương nương sao lại bị bậy rồi? Mau mau để lão nô bắt mạch, để tránh chậm trễ bệnh tình!" Người chưa tới thanh âm đã truyền vào trước, Hải Đại Phú hôm qua xuất cung có việc, lúc này mới vừa trở về liền nhìn thấy nha đầu Hòa Thái bảo muốn đi Thái Y viện mời Thái y lại đây.
"Là Hải công công đã trở lại sao, ngày mau xem cho Hân Vũ, ta thấy nàng hình như hơi sốt!" Uông Vũ Hàm đứng dậy, đem vị trí nhường cho ông bắt mạch.
Hải Đại Phú dĩ nhiên biết rõ thân phận của Uông Vũ Hàm, còn có đoạn tình với Hình Ngạo Thiên ông cũng biết được rõ ràng, mấy ngày đều quan sát nàng, ông nhìn người đã mấy chục năm, thấy được nàng là một người thiện tâm, chẳng thể trách Vương thượng lại nhớ mãi không quên được nàng, một cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp, tâm cũng đẹp như vậy, vẻ đẹp như vậy ở trong thâm cung này, đến cùng là còn có thể có mấy người được chứ?