Hải Đại Phú cẩn thận bắt mạch cho Hân Vũ, nhìn bệnh trạng của nàng, chắc chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, Thái Y vội vàng chạy đến chuẩn bệnh cho nàng lần thứ hai, sau đó viết đơn thuốc.
Thái y vừa rời đi, Hòa Thái liền bưng tới một chén canh gừng: "Hải công công, nô tì sáng sớm thấy nương nương không thoải mái, cố ý đặc biệt chuẩn bị một chén canh gừng, canh gường này phải uống trước hay là đợi lát nữa uống thuốc xong mới uống vậy?"
Hải Đại Phú nhìn canh gừng trong tay Hòa Thái, nói: "Canh gừng nãy vẫn nên bỏ xuống trước, chờ sau khi uống thuốc xong hãy uống, nếu để nương nương uống nhiều thứ như vậy liền một lúc sao có thể được?"
"Hòa Thái, đem cành gừng này này cho bổn cung đi, Phong Thành của các ngươi ở trời bắc, lạnh hơn sơ với Thiên Diệp chúng ta, mấy ngày nay ta đều cảm thấy có chút không khỏe!" Hòa Thái vừa nghe, lập tức cao hứng đem canh gừng đến trước mặt Thiên Diệp Vương hậu, sáng sớm nàng đã chuẩn bị rồi, nếu không dùng thì thật lãng phí tâm ý của nàng.
"Ai nha, Vương hậu nương nương cũng không thể có việc, mau mau để ta xem mạch cho người!" Nói xong, liền đi tới bên cạnh Uông Vũ Hàm, lúc này Thiên Diệp Vương hậu không thể ở Phong Thành xảy ra bất kỳ sai sót gì nha, nếu không Độc Cô Thác kia tức giận lên, hai nước chẳng phải sẽ gặp tai ương sao?
Hân Vũ mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhìn thấy học tỷ cùng Hải công công ở bên cạnh nàng, hơi hơi mấp máy môi, nhẹ giọng cười: "Học tỷ, ngươi không được sinh bệnh đấy, cả hai chúng ta đều bị bệnh vậy thì không thể bầu bạn được."
"Ha ha ~~ nha đầu ngốc, ngươi nằm nghỉ nhanh đi, đừng nói chuyện nữa!" Trong lúc nói, Uông Vũ Hàm uống hết chén canh kia, Hải công công cũng hài lòng, chỉ là thân thể có chút không thích ứng, không có gì lo ngại.
Diệp Đỉnh vừa nhận được thư hồi âm từ Thiên Diệp, liền lập tức đưa tới cho Vương hậu xem: ‘Nương nương, Vương thượng dùng bồ câu đưa tin tới!"
Bọn họ xuất môn đã tám ngày, đã nhiều ngày bất kể là bọn họ ở đâu, Uông Vũ Hàm cũng nhận được tín hàm của Độc Cô Thác từ Thiên Diệp truyền tới, mở tín hàm ra, lại là một hồi tình cảm nhớ nhung nồng đậm, Uông Vũ Hàm cười đến không ngậm miệng, mấy người còn lại cũng ngượng ngùng ngoảnh về phía nàng, thấy bọn họ ngọt ngào như vậy, thật sự là đáng ao ước!
"Phốc —-" Một khắc trước lòng đang tràn ngập vui mừng nhìn nỗi nhớ phu quân yêu dấu viết cho nàng, ngay sao đó, máu tươi chói mắt liền rải đầu tín hàm!
"Vương hậu — học tỷ —-!!!" Diệp Đỉnh tiếp được Uông Vũ Hàm miệng phun máu tươi ngã xuống đấy, Hải Đại Phú lập tức bắt mạch tượng của nàng, Hân Vũ nhảy từ trên giường xuống, xông tới trước mặt Vũ Hàm.
"Hải công công, thế này là thế nào, vừa rồi khi ngươi bắt mạch cho tỷ tỷ, không phải còn nói không có chuyện gì sao? So chỉ mới được một lúc tỷ tỷ liền phun máu tươi?" Hân Vũ nắm chặt tay Vũ Hàm, nhìn thấy máu trên miệng nàng từ từ biến sắc, kinh hách quát to lên.
"Các ngươi nhìn nhau, mau tươi biến sắc!" Ấn đường Hải Đại Phú càng lúc càng nhíu chặt, một lát sau, bất đắc dĩ nói: "Vương hậu nương nương trúng độc, hơn nữa là độc tửu, ta cũng không biết được loại kỳ độc này!"
"Ta cảnh cáo các ngươi, nếu Vương hậu thật sự xảy ra chuyện, Thiên Diệp nhất định sẽ san bằng Phong thành của các ngươi!" Diệp Đỉnh đem một viên thuốc trước khi đi Vương thượng giao cho hắn đưa vào trong miệng Vương hậu, dùng nội lực mạnh mẽ bức nàng nuốt vào trong bụng, Vương thượng nói rõ, nếu nương nương ở Phong Thành nhiễm quái bệnh nào, đem viên thuốc này cho Vương hậu ăn là được.
Hắn hiện tại không thể chắc chắn viên thuốc này có hữu dụng với Vương hậu hay không, nếu Vương thượng đã dặn dò như vậy nhất định nó có chỗ kỳ diệu. Ôm lấy Vương hậu lập tưc rời khỏi Hưng Khánh cung, bất luận Hải công công ngăn trở thế nào hắn cũng xông ra ngoài.
Hình Ngạo Thiên cùng Giai Lạc và Lãnh Liệt vừa ra khỏi Thiên Thọ cung liền nhận được thông báo từ Hưng Khánh cung, Thiên Diệp Vương hậu ở Hưng Khánh cung trúng độc hộc máu, Diệp Đỉnh tướng quân đã dùng bồ câu đưa tin về Thiên Diệp quốc, cũng cưỡng chế đưa Vương hậu mang về Nguyệt Hoa cung!
"Cái gì —- Vũ Hàm sao lại đột nhiên trúng độc?" Hình Ngạo Thiên cũng bất chấp tất cả, vận nội lực chạy vội về hướng Nguyệt Hoa cung, Lãnh Liệt cùng Giai Lạc cũng chạy theo sát phía sau về Nguyệt Hoa cung.
Hình Ngạo Thiên thần sắc vội vàng chạy tới Nguyệt Hoa cung, Hòa thái lúc này đang quỳ trên mặt đất, Hân Vũ cùng Hải Đại Phú đang chăm sóc cho Vũ Hàm. Tiến lên nhìn thấy sắc mặt Vũ Hàm tái nhợt, không, có thể nói là không có chút huyết sắc nào, tái nhợt khiến cho người ta nghĩ nàng đã chết rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?" Hình Ngạo Thiên nhìn thấy một đám người lặng lẽ không lên tiếng, trong lòng liền sốt ruột hơn, Vũ Hàm không thể có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện. Truyện Full
"Phong Thành vương, Vương Hậu chúng tôi đang yên lành uống một bát canh gừng ở Hưng Khánh Cung của ngươi kết quả liền hộc máu ngã xuống đấy, hiện tại rơi vào tình trạng này, tại hạ đã gửi thư về nước, tin rằng Vương thượng ít ngày nữa sẽ lập tức đến đây!" Thanh âm của Diệp Đỉnh trầm lạnh, nếu Vương hậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định Vương thượng sẽ san bằng Phong Thành.
Hình Ngạo Thiên nhìn thoáng quá Diệp Đỉnh liền đi tới bên cạnh Hân Vũ, giữ chặt tay nàng, hai mắt đỏ lên hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hai người các nàng không phải đang yên lành ở trong cung sao?"
"Ô ô ô ~~~ học tỷ vốn đang khỏe, người trúng độc đáng lý là ta, nhưng chén canh kia lại để tỷ tỷ uống, một lát sau, tỷ tỷ liền..." Hình Ngạo Thiên lại đem mũi nhọn đối hướng Hải Đại Phú, để cho ông nói rõ hết chuyện này.
"Vương thượng bình tĩnh trước đã, thần đã ép hỏi qua Hòa Thái, canh gừng kia là đích thân nàng nấu, nhưng trong lúc đó nàng có đi qua Thái y viện một chuyến, cho nên không canh giữ ở bên, ta cảm thấy, người hạ độc hẳn là..." Câu nói kế tiếp Hải Đại Phú còn chưa kịp nói ra nhưng Hình Ngạo Thiên đã hiểu rõ ý tứ của ông.
Mục tiêu của hung thủ là Hân Vũ, nhưng Hân Vũ vừa khéo không uống thuốc, canh gừng lại là Vũ Hàm muốn uống, người hạ độ nhất định là trong lúc Hòa Thái rời khỏi phòng bếp trộm tới cho độc vào, thử hỏi trong hậu cung này, rốt cuộc ai là người muốn mạng của Hân Vũ nhất, rõ ràng như vậy nhưng trong tay bọn họ không có chứng cớ, cũng không thể cứ dựa vào suy đoán liền đi gây khó dễ!
"Tình trạng của Vũ Hàm hiện tại thế nào rồi, độc có thể giải hay không?" Thái y cũng đã quỳ ở trên đấy, có thể vẫn là không có ai có năng lực giải độc, Hải Đại Phú tiến lên, hổ thẹn nói: "Khởi bẩm Vương thượng, độc trong người Vương hậu tên là Trấm tửu, lông chim trấm* có dấu kịch độc, dùng lông loài chim đó ngâm ở trong rượu. Sau vài ngày sẽ luyện này Trấm tửu, độc tính rất lớn, hầu như không thể giải, phương pháp hạ độc như vậy thường dùng vào việc giết người trong vô hình trên giang hồ, nhưng trong cung đình rất ít khi xuất hiện.